Chương 30

Trong lúc hai người đang cãi vả, cửa phòng riêng bị gió thổi tung, một bóng người cao lớn bước tới, một lúc sau mới lùi lại.

Tạ Chu đang đứng khuất ở trong góc tối nhíu mày, vẻ mặt rất không vui, anh không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào người trong phòng riêng.

Trợ lý bên cạnh Trương Tấn nhìn thấy vậy, nói: "Anh Tạ, là cô Kiều Chanh."

Tạ Chu một tay ôm túi, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Đi thanh toán tiền, chút nữa đưa cô ấy trở về an toàn."

"Tạ tiên sinh, cậu không muốn gặp Kiều tiểu thư sao?" Trương Tấn hỏi.

Tạ Chu rút ngón tay từ trong túi ra, che chiếc đồng hồ trên tay lại, đầu ngón tay trắng nõn lạnh lùng xoa xoa mặt đồng hồ, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Không."

Nói xong, anh đi về phía trước, còn mơ hồ nghe được giọng nói the thé của người phụ nữ trong phòng riêng: "Tạ Chu là một tên khốn nạn."

"Đúng, Tạ Chu là một tên khốn nạn."

Trương Tấn nhìn bóng lưng người đàn ông đang rời đu, giơ tay lau mồ hôi trên trán, lưng cũng ướt đẫm mồ hôi.

Có lẽ chỉ có cô Kiều Chanh là người duy nhất ở phía Bắc Bắc Kinh dám nói năng thô lỗ với cậu Tạ như thế này.

***

Hôm sau, Kiều Chanh không thể nhớ chuyện gì đã xảy ra sau ngày hôm đó, ai đã thanh toán hóa đơn, họ quay về nhà bằng cách nào?

Ấn tượng duy nhất của cô là hình như cô đã nhìn thấy trợ lý bên cạnh Tạ Chu, tên là Trương Tấn.

Tuy nhiên, đó chỉ là những ấn tượng vụn vặt, cô không chắc có phải là anh không, sau đó cô cũng không nghĩ nhiều nữa mà quay lại tập trung vào công việc.

Để tham gia lễ hội âm nhạc, cô đã chuẩn bị khá nhiều bài hát, cô soạn lời và soạn nhạc, nhưng vẫn có một số chi tiết cần thay đổi, sau giờ làm việc cô bận rộn làm nốt mấy việc này.

Mỗi ngày đều rất căng thẳng.

Ưu điểm của việc căng thẳng là có thể khiến cô có thể vơi đi phần nào nỗi nhớ nhung về anh và những chuyện làm cô buồn phiền.

Cho nên, khi bận rộn, cô không còn nhớ Tạ Chu nhiều nữa.

Nhưng khi rảnh rỗi cô vẫn nghĩ về điều đó, giống như bây giờ, sau bữa tối, cô đang ngồi một mình trên ghế sofa, trước mặt là một bộ phim đang chiếu, một bộ phim đô thị đầy lãng mạn.

Cốt truyện rất cũ kỹ nhưng vẫn khiến cô rơi nước mắt.

Kiều Chanh là người sống tình cảm, mau nước mắt, suốt quá trình cô khóc, mắt trở nên xưng tấy, may mắn là ngày mai không có lịch làm việc, nếu không cô sẽ không gặp được ai.

Điện thoại reo, cô nhìn ID người gọi, sau đó nhấn trả lời: "Ba."

Ba Kiều hỏi: "Ba có làm phiền đến con không?"

"Không." Kiều Chanh hỏi: "Gần đây sức khỏe của ba thế nào rồi?"

"Rất tốt." Giọng nói ân cần của ba Kiều vang lên: "Bây giờ ba đã có thể tập thể dục, cũng chú ý đến chế độ ăn uống hơn, chân cũng đã có sức lực hơn, có thể đi được một đoạn đường dài rồi."

"Vậy thì tốt." Kiều Chanh nhắc nhở: "Nhất định phải uống thuốc đúng giờ."

"Ba biết rồi." Ba Kiều ho nhẹ một tiếng: "Đã lâu rồi con và A Chu không về nhà, khi nào rảnh thì hai đứa về ăn cơm."

Kiều Chanh cũng không đề cập đến mâu thuẫn giữa cô và Tạ Chu, chỉ dỗ dành nói: "Gần đây công việc của chúng con khá bận rộn, chắc cũng tầm một thời gian nữa."

"Thực sự chỉ vì bận công việc thôi à?" Ba Kiều hỏi: "Không còn việc gì khác à?"

"Không." Kiều Chanh trấn an: "Con chỉ bận công việc thôi."

"Được rồi, vậy khi nào rảnh thì nhớ về nhà nhé." Ba Kiều còn nói: "Hai người ở bên nhau thì nên bao dung lẫn nhau, khi răng còn cắn vào đầu lưỡi thì con nên như vậy."

Là anh không thông cảm cho cô, cô thầm nói trong lòng.