Với tư cách là người đứng đầu Tập đoàn Tạ gia, Tạ Chu thỉnh thoảng cũng hay lên hot search, Kiều Chanh cũng không để ý lắm: "Anh ấy lại được lên vì danh hiệu doanh nhân xuất sắc à?"
Tạ Chu có rất nhiều danh hiệu, trong đó có doanh nhân xuất sắc, nhà từ thiện, thanh niên xuất sắc…
"Không, lần này là vì chuyện khác." Tống Hi nói: "Cậu tự mình xem đi, xem xong rồi chúng ta sẽ nói chuyện."
Nói xong, cô ấy cúp điện thoại trước.
Thấy cô ấy có vẻ thần bí, Kiều Chanh mở Wechat, nhấp vào liên kết, thấy có một đoạn video dài 10 giây về buổi dạ tiệc từ thiện tối qua.
Anh cùng một người phụ nữ đang đứng trò chuyện vui vẻ cùng nhau, tư thế rất thân mật.
Điều đầu tiên Kiều Chanh nghĩ khi xem video là anh đã trở lại Bắc Kinh từ khi nào.
Điều thứ hai chính là, khi cô gửi tin nhắn Wechat cho anh, liệu có phải là lúc anh đang tham dự buổi tiệc đó hay không?
Điều thứ ba là, họ có vẻ khá hợp nhau…
Một giây tiếp theo, Tống Hi lại gọi tới, nói thẳng vào vấn đề: "Tạ Chu sao vậy? Anh ta đang nằm trong top tìm kiếm hot với những người phụ nữ khác. Không phải trong năm nay cậu và anh ta dự định sẽ kết hôn hay sao?"
"Người đàn ông sắp lấy vợ, chẳng lẽ không biết cách tránh khỏi việc bị nghi ngờ sao?"
"Kiều Chanh à, trong lòng anh ta còn có cậu không?"
"Nếu tớ mà là cậu, tớ đã sớm chia tay với anh ta từ lâu rồi."
Tống Hi mắng chửi đến đau cả họng, tự rót cho mình một cốc nước, sau đó uống cạn, thấy Kiều Chanh không lên tiếng, cô ấy mới mở miệng hỏi: "Sao cậu không nói gì? Cậu tức giận quá à?"
Kiều Chanh lấy lại tinh thần, sắc mặt khó coi: "Có lẽ... Bọn họ chỉ vô tình gặp nhau, sau đó nói chuyện vài câu thôi."
"Chỉ là vô tình." Tống Hi nói: "Cậu không thấy người ta nói gì ở trên sao? Họ đều ra khỏi cùng một khách sạn."
"Bọn họ đi ra cùng một khách sạn cũng không có ý nghĩa gì, mỗi ngày có nhiều người ra vào khách sạn như vậy, không thể nói Tạ Chu cùng những người khác đều có quan hệ với nhau được."
"Tại sao lúc này cậu còn bênh vực anh ta? Cậu nên hỏi anh ta chuyện gì đã xảy ra mới đúng chứ?"
Tống Hi nói xong, dừng lại một chút lại nói tiếp: "Khoan đã, cậu cũng không biết anh ta đã trở lại Bắc Kinh phải không?"
"..." Kiều Chanh thật sự không biết, cô mím môi, nói dối: "Tớ biết."
"Cậu biết cũng không sao." Tống Hi lớn tiếng nói: "Chuyện này chúng ta không thể bỏ qua, nhất định phải hỏi Tạ Chu cho rõ ràng."
"... Được rồi, tớ sẽ hỏi." Trong lời nói của Kiều Chanh rõ ràng không mấy tự tin, cô vẫn ích kỷ tìm cớ cho Tạ Chu, có lẽ cô là đồng bọn.
Phạm Vi nhắn tin hỏi cô ăn gì để cô ấy mua.
Kiều Chanh nhìn thoáng qua, nói với Tống Hi: "Ngày mai tớ còn có việc bận, tạm thời sẽ không nói cho anh ấy biết, tối nay chúng ta cùng đi ăn nhé."
Vừa lúc đó vở kịch của Tống Hi cũng đã kết thúc, cô ấy mở miệng nói: "Được rồi, hẹn gặp nhau ở chỗ cũ."