"Miên Miên." Tạ Chu nhẹ nhàng gọi tên cô: "Có phải em đang giận anh vì lời giới thiệu đêm đó có đúng không?"
"Anh cảm thấy anh nói như thế mà nghe được sao?" Kiều Chanh hỏi: "Em thật sự là chị em họ hàng nhà anh sao?"
"Đó không phải là những người quan trọng, không cần thiết phải nói cho họ biết."
"Bọn họ không quan trọng, vậy những người quan trọng khác thì sao? Người nhà anh có biết em là bạn gái của anh không?"
"Không phải anh đã hứa sẽ đưa em về nhà sao?"
Giọng điệu lời nói của anh nghe như là đang bố thí cho cô vậy.
Đây không phải lần đầu tiên Kiều Chanh nghe được lời này, tâm trạng đột nhiên trở nên không tốt, trái tim cô như bị từng mảnh thủy tinh cọ xát, đau đớn khó chịu.
"Tạ Chu, em là đồ chơi của anh à?" Gọi đến thì đến, bảo đi thì đi.
"Em cho rằng anh nghĩ em như thế sao?" Tạ Chu lại ném vấn đề cho Kiều Chanh, giọng nói dần dần trầm xuống: "Từ khi nào em lại trở nên gây sự vô cớ như vậy?"
"Hừ, em đang gây sự vô cớ sao?" Kiều Chanh thừa biết anh sẽ chẳng nói lời nào tốt đẹp để dỗ dành cô, nụ cười cô trở nên gượng gạo, còn xấu hơn cả khóc: "Đúng vậy, em gây sự vô cớ đấy, em đúng là một người xấu xa."
"Vậy anh còn tìm em làm gì nữa?"
"Cúp máy đây." Kiều Chanh cúp điện thoại trước.
Toàn bộ sức lực của cô đều dồn vào việc nói chuyện điện thoại, nói xong toàn thân đều mềm nhũn, tựa phịch vào ghế.
Phạm Vi ngồi ở ghế phụ, thấy trán cô đổ mồ hôi, cô ấy đưa khăn giấy cho cô rồi nói: "Chị, lau mồ hôi đi."
Kiều Chanh không có tâm trạng làm chuyện gì khác nữa, nói: "Không cần."
Cô dựa vào cửa xe, cúi đầu suy nghĩ điều gì đó, một lúc sau, điện thoại rung lên, Tạ Chu gửi tin nhắn Wechat cho cô.
XZ: [Lần này là lỗi của anh, đừng tức giận nữa.]
Đây là lời xin lỗi đầu tiên của Tạ Chu sau 5 năm, mặc dù có vẻ là làm cho có lệ, nhưng thà có còn hơn không.
Tâm trạng tồi tệ của Kiều Chanh cuối cùng cũng trở nên tốt hơn khi được anh dỗ dành, nhưng cô vẫn không trả lời tin nhắn của anh.
Cuộc trò chuyện của họ dừng lại ở đoạn chat của Tạ Chu: [Lần này là lỗi của anh, em đừng tức giận nữa.]
Những ngày tiếp theo, Kiều Chanh không để ý đến Tạ Chu, Tạ Chu cũng không để ý đến cô, hai người sống cuộc sống của riêng mình.
Kiều Chanh không biết Tạ Chu thế nào, sống xa nhau không làm cho tâm trạng của Kiều Chanh trở nên tốt hơn, ngược lại càng trở nên tồi tệ.
Bây giờ ý anh muốn là gì đây?
Hay là anh đang có ý định cắt đứt mối quan hệ?
Ngày hôm đó, sau giờ làm, Kiều Chanh và Tống Hi cùng nhau ăn tối, trong bữa ăn hai người đều uống rượu, Kiều Chanh uống nhiều, Tống Hi uống ít.
Nhưng điều này cũng không hề khiến Tống Hi ngừng chửi rủa.
"Kiều Kiều, chia tay với anh ta đi. Sau này mình sẽ giới thiệu cho cậu một người tốt hơn."
"Đúng vậy, chia tay." Kiều Chanh gật đầu: "Tớ muốn chia tay với anh ấy."
Nói xong, Tống Hi vỗ bàn: "Đúng vậy, không thể chiều chuộng anh ta mãi như thế được, nhất định phải chia tay."
Kiều Chanh cũng đập bàn: "Đúng vậy, nhất định phải chia tay."