Chương 20

"Cái gì? Cậu cứ như vậy mà tha thứ cho anh ta à?" Tống Hi vừa đắp mặt nạ vừa nói: "Kiều Kiều, nếu cậu cứ tha thứ cho anh ta dễ dàng như thế nữa thì sau này anh ta chắc chắn sẽ tái phạm."

"Nhưng mà thật ra thì mình cũng không đúng." Kiều Chanh tự suy nghĩ: "Mình không nên phớt lờ đi điện thoại của anh ấy."

"Cậu chỉ không trả lời điện thoại của anh ta một lần thôi, cậu quên mất là anh ta không trả lời điện thoại của cậu bao nhiêu lần à?" Tống Hi vỗ vỗ vào mặt cô: "Nếu cậu đối xử với anh ta theo cách mà anh ta đối xử với cậu thì chắc anh ta đã chia tay với cậu 800 lần rồi."

Kiều Chanh sợ nếu cùng Tống Hi tiếp tục nói chuyện này nữa thì chút nữa sẽ không vui vẻ mà tan rã, cô đành đổi chủ đề: "À mà, không phải cậu có chuyện muốn nói với tớ à?"

"À đúng rồi, sắp tới có chương trình tạp kỹ, cậu có muốn tham gia không?" Tống Hi hỏi.

"Chương trình tạp kỹ nào?" Gần đây Kiều Chanh cũng không có dự định gì, nếu có thể, cô cũng muốn tham gia một lần.

"Gõ cửa trái tim." Tống Hi nói: "Gần đây chương trình đó rất nổi."

"Gõ cửa trái tim à." Kiều Chanh do dự: "Mình sợ Tạ Chu sẽ tức giận."

Đúng như tên gọi, gõ cửa trái tim là chương trình chủ yếu nói về chuyện yêu đương, không có tính xác thực, dù sao thì CP cũng sẽ nổi tiếng, mà hiện tại cô cũng đã có sợi dây ràng buộc rồi, tham gia một chương trình như vậy thì cũng không hay cho lắm.

"Anh ta sẽ để ý sao?" Tống Hi nói: "Công ty của cậu cũng sắp xếp ghép CP cho cậu, trên mạng mọi người đều bàn tán, Tạ Chu có để ý đến không?"

Lời nói của Tống Hi như xát muối vào lòng cô: "Nếu anh ta quan tâm đến cậu thì chắc chắn đã nhắc đến rồi, nếu không thì cậu có thể hỏi ý kiến của anh ta."

Mí mắt Kiều Chanh hơi rũ xuống: "Được, tớ sẽ hỏi anh ấy."

Trước khi đi ngủ, cô nhắc đến chuyện này: "A Chu, em có một chương trình tạp kỹ này muốn tham gia."

"Chương trình tạp kỹ nào?" Tạ Chu đưa tay nhấc chăn lên.

Kiều Chanh chớp chớp mắt: “Gõ cửa trái tim, anh có muốn em tham gia không?"

"Ý em thì sao? Em có muốn tham gia không?" Tạ Chu rút tay lại, nghiêng người về phía trước hỏi cô, nghe giống như là đã giao quyền quyết định cho Kiều Chanh, nhưng thực ra chỉ có anh mới biết ý nghĩa thực sự của nó.

"Em cần gia tăng cơ hội tiếp xúc." Ngón tay trắng nõn của Kiều Chanh đặt lên má anh: "Nếu như em có thể nắm bắt được, sau này chắc chắn sẽ có lợi cho công việc của em."

"Nếu như vậy thì em có thể tham gia." Tạ Chu nghiêm túc nói: "Em có thể tự sắp xếp."

"Anh không tức giận à?" Kiều Chanh nói nhiều như vậy, nhưng câu này mới là mấu chốt và là điều mà cô muốn biết nhất: "Gõ cửa trái tim cần phải cùng người khác yêu đương với nhau, anh không để ý sao?"

Cô thầm cầu nguyện trong lòng, nói đi, anh nói là mình để ý đi, nhanh lên.

Tạ Chu vén tóc ra khỏi trán cô, dùng đầu ngón tay trắng nõn lạnh lẽo chạm nhẹ vào dây vai áo ngực qua bộ đồ ngủ, lạnh lùng nói: "Em nhất định sẽ giữ chừng mực, có phải không?"

Khi ngón tay của Kiều Chanh đưa xuống, chạm vào những chiếc cúc áo ngủ của anh, những chiếc cúc có góc cạnh, ngón tay cô bị trầy xước một chút, một vết đỏ mờ nhạt xuất hiện.

Tuy là chỉ xước một chút, nhưng lại rất đau.

Cô cau mày nhìn, không bỏ cuộc nói: "Tuy là công việc nhưng không ai có thể biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra, nếu anh không muốn em tham gia thì em sẽ không tham gia."

Đầu ngón tay của Tạ Chu lướt đến cằm cô, nhẹ nhàng nâng lên, đôi mắt phượng sâu thẳm lấp lánh: "Kiều Chanh, em thật sự muốn biết câu trả lời, hay là đang muốn kiểm tra anh?"

"Anh đã nói rồi, đừng chạm vào điểm mấu chốt của anh."

Tạ Chu rút ngón tay lại, giọng điệu bình tĩnh nói: "Có nhận hay không thì tùy em."