Phạm Vi thấy điện thoại cô reo mãi, bèn nói: "Chị, em nghĩ chị nên nghe điện thoại thì hơn."
Sức chịu đựng của Kiều Chanh cũng chỉ có thể kiên trì đến hồi chuông thứ ba vang lên, đến lần thứ tư, cô nhấn nút trả lời, nói: "A lô."
"Em đang ở đâu?" Tạ Chu hỏi.
"Trên đường trở về Giang Nguyên." Kiều Chanh nói.
"Ai bảo em trở về đó?" Tạ Chu thấp giọng nói: "Dừng xe ở bên đường, đợi anh đến đón."
"Không cần." Kiều Chanh nhìn ra ngoài cửa sổ xe, từ chối: "Tối nay em muốn về Giang Nguyên."
"Kiều Chanh, em đừng có hẹp hòi như vậy nữa." Giọng nói cảnh cáo của Tạ chu vang lên trong điện thoại: "Em nên biết, điều này chẳng có tác dụng gì đối với anh hết."
Đúng, cô biết, cô đã biết từ lâu rồi.
Nhưng cô cũng biết buồn.
Tại sao mỗi lần cãi nhau cô lại là người phải dỗ dành anh trước? Cô không muốn điều đó.
"Em không hề hẹp hòi." Kiều Chanh lạnh lùng nói: "Em chỉ muốn quay về Giang Nguyên mà thôi."
Tạ Chu ở đầu bên kia cởi cà vạt, nới lỏng nút trên cổ áo sơ mi, giọng nói lạnh lùng truyền đến, làm người nghe lạnh đến thấu xương: "Nói cho anh biết vị trí hiện tại của em, anh sẽ đến đón."
"Tạ Chu, em đã nói rồi, em muốn về Giang Nguyên." Lá gan Kiều Chanh bỗng nhiên lớn hơn, thậm chí còn dám phản bát lại anh: "Anh không cần phải đến đón em."
"Vậy em đợi anh ở cửa Giang Nguyên." Tạ Chu cắn chặt hàm, làm như không nghe thấy sự từ chối của Kiều Chanh: "Anh chưa tới thì em không được phép đi đâu cả."
Nói xong anh cúp điện thoại trước.
Kiều Chanh tức giận đến l*иg ngực phập phồng, hai mắt đỏ bừng, tại sao anh không dỗ dành cô?
Chỉ một câu thôi cũng được.
Thật đau khổ, cô nhấc chân lên, tháo sợi xích quanh mắt cá chân ra, tù nhân? Nghe có vẻ không hay lắm.
Sau đó nhét nó vào túi.
Tạ Chu đến Giang Nguyên trước Kiều Chanh, chiếc Bentley đợi ở cửa mấy phút, nhìn thấy chiếc Audi của Kiều Chanh đến gần, tài xế bèn nhanh chóng mở cửa xuống xe, ngăn lại ở trước xe.
Phạm Vi cầm vô lăng: "Chị, bây giờ phải làm sao?"
Kiều Chanh đành phải tháo dây an toàn, mở cửa bước xuống xe.
Người lái xe bước tới trước và nói: "Cô Kiều Chanh, Tạ Tổng mời cô lên xe."
Khi đang nói chuyện, Kiều Chanh nhìn thấy cửa kính ghế sau của chiếc Bentley hạ xuống, phản chiếu khuôn mặt quyến rũ mê người của người đàn ông, các đường nét trên khuôn mặt giống như được chạm khắc cẩn thận, hoàn hảo không một tì vết.
Chỉ là anh có vẻ hơi không vui khi nhìn thấy cô.
Tài xế: "Làm ơn."
Kiều Chanh vốn không muốn đi tới đó, nhưng vừa nhìn thấy Tạ Chu, cô như bị hút hết sức lực, toàn thân choáng váng.
Giống như cho dù cô có tức giận đến mức nào đi nữa, chỉ cần nhìn thấy anh thôi thì mọi thứ đều không là gì cả.
Quên đi, không giận nữa.
Cô bước về phía xe, cửa mở ra, cúi xuống ngồi vào.
Tài xế không lên xe, theo chỉ dẫn của Tạ Chu, hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi xa một chút, nháy mắt với Phạm Vi ra hiệu cho cô ấy đừng đến đó.
Trên xe, Tạ Chu đã hết kiên nhẫn, không đợi Kiều Chanh ngồi xuống đã kéo cô vào lòng, siết chặt eo cô, cắn môi cô.
Đây là lần thứ hai anh hôn mãnh liệt như vậy, Kiều Chanh không thở được, hai má dần dần ửng đỏ, sau tai và cổ cũng dần đỏ lên.