Chu Quyên đi vào bếp rót nước, còn ba Kiều đang ở trong phòng tắm, trong phòng khách chỉ có Tạ Chu và Kiều Chanh, lúc nói chuyện, nửa người trên hơi nghiêng về phía Kiều Chanh.
Khuôn mặt thanh tú của Kiều Chanh phản chiếu trong đôi mắt phượng sâu thẳm của anh, cô đón nhận ánh mắt rực lửa kia, chậm rãi chớp mắt, nuốt khan: "Hoan, hoan nghênh anh đến."
Cô chạy một mạch, tóc bị gió làm rối tung, Tạ Chu thấy thế, giơ tay vén lọn tóc đang dính vào trán của cô ra sau tai, nhẹ nhàng xoa xoa dái tai cô: "Anh còn tưởng rằng em không chào đón anh."
Kiều Chanh không náo loạn, không chịu được sự đυ.ng chạm của anh, từ lúc đầu ngón tay anh chạm vào dái tai của cô, mọi cảm giác khó chịu trước đó đều tan biến hết.
Cô nhẹ nhàng tựa vào trong ngực anh, ngượng ngùng nói: "Anh có thể đến, em tất nhiên là hoan nghênh."
Tạ Chu rất hài lòng với màn trình diễn của cô, khi trong phòng khách không có ai, anh nhéo eo cô, môi mỏng ghé sát vào tai cô nói: "Tối nay em có ở lại Lam Uyển không? Hửm?"
Kiều Chanh do dự, không đồng ý ngay lập tức.
Tạ Chu nhìn chằm chằm vào cô, ngón tay trắng nõn lạnh lẽo của anh xuyên qua vạt áo cô, không có sự bảo vệ của quần áo, sự tiếp xúc giữa các ngón tay của anh càng trở nên càn rỡ hơn: "Em không đến sao?"
Kiều Chanh nắm tay anh, ngẩng đầu nhìn anh, hàng mi dài cong cong run rẩy hồi lâu mới gật đầu: "Đến."
Tạ Chu khẽ nhếch khóe môi khen ngợi: "Thật ngoan."
Ba Kiều bước vào phòng khách, Tạ Chu buông tay ra, Kiều Chanh thụt người lại, bước tới đỡ ba Kiều. Thấy thế ông vội xua tay: "Không cần giúp ba, ba tự đi được."
Kiều Chanh không nghe, đỡ ba Kiều ngồi xuống: "Dạo này huyết áp của ba thế nào rồi?"
"Bình thường thôi." Ba Kiều nói.
"Nhớ uống thuốc hạ huyết áp." Kiều Chanh dặn dò: "Cũng phải thường xuyên kiểm tra sức khỏe."
"Được rồi, dì Quyên của con đều biết tất cả những điều này rồi." Ba Kiều vừa nói xong, Chu Quyên bưng trà đi ra: "Tôi không biết cậu Tạ thích uống trà gì, tôi vừa tìm được một ít, cậu có thể nếm thử."
Kiều Chanh biết Tạ Chu rất đặc biệt, không quen uống trà bình thường, cô đang định nói gì đó thì thấy anh đã bưng cốc lên, mím môi nhấp một ngụm.
Trong mắt cô tràn đầy kinh ngạc, tối nay anh thật là kỳ lạ.
Nếu cô nhớ không lầm, lần trước nước trà có vần đề, anh đã phát giận với cô, sau đó cô phải dỗ dành anh rất lâu anh mới bình tĩnh lại.
Sau đêm đó, cô bị anh tra tấn đến mức ngày hôm sau không thể rời khỏi giường, may mắn thay, ngày hôm đó cô không có lịch trình gì.
"Sao em cứ nhìn anh chằm chằm vậy?" Tạ Chu nhẹ nhàng hỏi.
Kiều Chanh nhìn chằm chằm bị bắt tại chỗ, má đỏ bừng, ánh mắt chớp chớp, đành phải uống trà để che dấu hoảng hốt: "Anh không nhìn em, làm sao anh biết là em đang nhìn anh."
Nhìn hai người đang tán tỉnh nhau trước mặt, ba Kiều nở nụ cười vui vẻ, ông nhìn Chu Quyên, ho nhẹ: "Cũng đã muộn rồi, các con về trước đi."
Kiều Chanh thấy đúng thật là đã quá muộn, bèn đặt tách trà xuống: "Ba, chúng con về trước."
Ba Kiều gật đầu: "Trên đường về lái xe nhớ cẩn thận."
"Được ạ." Tạ Chu nói: "Chú, tạm biệt."
Ba Kiều nhìn hai người bước vào thang máy, nhếch khóe môi nói: "Kiều Kiều và A Chu có chuyện gì à?"
Nếu không, Kiều Chanh nhất định sẽ biết Tạ Chu ở đây.
"Có lẽ là như vậy, nhưng ông cũng đừng quá lo lắng." Chu Quyên khuyên nhủ: "Ông xem lúc nãy hai đứa nó vẫn còn rất tốt đấy sao?"
Ba Kiều gật đầu: "Đúng vậy, thật tốt, thật tốt."