Tháng 9, Bắc Kinh.
Kiều Chanh vừa quay xong, trợ lý Phạm Vi cầm điện thoại di động tới: "Chị, số điện thoại của bệnh viện."
Kiều Chanh đưa đạo cụ trong tay cho trợ lý, cầm lấy điện thoại, đi đến một góc vắng nghe điện thoại: "Xin chào."
"Kiều Kiều, là dì đây." Một giọng nữ nhẹ nhàng truyền đến từ đầu bên kia điện thoại: "Bây giờ con có tiện nghe điện thoại không?"
"Dì Quyên, bệnh tình của ba con lại nghiêm trọng hơn sao?" Kiều Chanh lo lắng hỏi.
Tháng trước ba Kiều Chanh bị đột quỵ phải nhập viện, ông mới tỉnh lại, động tác còn chưa nhanh nhẹn, Chu Quyên là bảo mẫu chăm sóc cho ba Kiều Chanh, bà đã chăm sóc ông suốt những năm qua.
"Không, không phải." Chu Quyên dịu dàng nói: "Là ba con muốn gặp cậu Tạ. Gần đây ông ấy hay nói về cậu ấy. Con hỏi cậu Tạ xem khi nào rảnh rỗi thì đến gặp ba con."
"Con biết rồi ạ."
Mí mắt của Kiều Chanh khép hờ, ánh sáng vàng mờ nhạt chiếu vào khuôn mặt làm nổi bật nét mặt thanh tú, đôi mắt hoa mai trong sáng tựa như những ngôi sao treo trên bầu trời cao.
Cô có làn da trắng như ngọc, mũi nhỏ nhắn, môi hồng hào, mặc một chiếc váy trắng bồng bềnh, nhưng vẻ ngoài thanh tú như thế cũng không thể che dấu được sự buồn bã trên mặt.
Có lẽ vì là ca sĩ nên giọng hát của cô cũng vô cùng dễ nghe, lông mi khẽ run, cô nhẹ nhõm nói: "Con sẽ dành thời gian đến bệnh viện thăm ba."
"Được, vậy dì không quấy rầy thời gian làm việc của con nữa." Trước khi cúp điện thoại, Chu Quyên nhắc nhở: "Kiều Kiều à, đừng chỉ tập trung vào công việc thôi, con cũng nên chú ý đến sức khỏe của mình, ăn uống đầy đủ, đừng bị bệnh."
"Dì Quyên, con biết rồi." Kiều Chanh nói: "Dì cũng vậy, chăm sóc cho ba con cũng đừng quên chăm sóc tốt cho chính mình."
Sau khi điện thoại kết thúc, Phạm Vi đi tới nói: "Chị Kiều Chanh, đạo diễn vừa nói chúng ta quay chưa tốt lắm, phải làm lại."
"Chị hiểu rồi." Kiều Chanh đưa điện thoại cho trợ lý, kìm nén cảm xúc, tay cầm váy lại đi đến trước ống kính, mãi đến chín giờ mới kết thúc buổi chụp hình.
Cô kéo thân thể mệt mỏi lên xe, Phạm Vi đưa cháo cho cô, cô xua tay, vẻ mặt buồn bã nói: "Chị không muốn ăn."
Phạm Vi thay cháo bằng nước suối: "Chị, đã ba tiếng chị không uống chút nước nào, uống chút nước đi."
Kiều Chanh mệt đến không còn sức uống nước, dựa lưng vào ghế nói: "Không uống."
"Đám người này cũng thật là, sao có thể hành hạ người ta như thế này?" Phạm Vi không khỏi phàn nàn.
"Thế giới này không phải từ trước đến nay đều như vậy sao?" Kiều Chanh trầm giọng nói: "Trước khi mình nổi tiếng, họ sẽ không quan tâm đến mình sống chết thế nào đâu."
"Nhưng, rõ ràng Tạ tiên sinh chỉ có thể nói một chữ thôi là…"
"Phạm Vi." Kiều Chanh ngắt lời cô ấy: "Chị đã nói rồi, quan hệ của Tạ Chu và chị vô cùng bình đẳng, chị không muốn bất kỳ một nguồn lực nào từ anh ấy."
"Chị, xin lỗi vì em đã nói quá nhiều." Phạm Vi cũng vì đau lòng cho Kiều Chanh, Tạ Chu là một người vô cùng có tiếng ở Bắc Kinh, không ai không nể mặt mũi của anh.
Anh nói một thì không ai dám nói hai.
Nếu anh muốn người nào đó nổi tiếng thì nhất định sẽ nổi tiếng, dù sao thì Tạ Chu cũng có năng lực này.
Phạm Vi thấy Kiều Chanh không thích nghe những lời như thế này, bèn mím môi, không nói nữa.
Nói đến Tạ Chu, Kiều Chanh nhớ tới những lời Chu Quyên nói, bèn hỏi Phạm Vi: "Điện thoại di động của chị đâu?"
Phạm Vi đưa điện thoại cho cô, Kiều Chanh nhận lấy, điều chỉnh tư thế ngồi, mở Wechat, bấm vào ảnh hồ sơ được ghim phía trên, gửi tin nhắn cho đối phương.