- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Hiện Đại
- Trượt Băng Nghệ Thuật: Tôi Không Thể Nào Là Loại Pháo Hôi Bình Hoa Này Được!
- Chương 7: Lăng Nhiên cũng muốn tham gia cuộc thi sao?
Trượt Băng Nghệ Thuật: Tôi Không Thể Nào Là Loại Pháo Hôi Bình Hoa Này Được!
Chương 7: Lăng Nhiên cũng muốn tham gia cuộc thi sao?
Tài khoản phát hiện trang cá nhân của Lăng Nhiên thay đổi mang tên【 Minh Khi là thật đó 】, cô là fan CP cuồng nhiệt của Chung Minh và Cố Khi, ghét nhất là người đẹp mã nhưng vô dụng trong chương trình, đã thế còn muốn cướp màn ảnh của Minh Khi.
Thật ra【 Minh Khi là thật đó 】 đã xem phát sóng trực tiếp hôm đó.
Nhưng kinh diễm ngắn ngủi qua đi, hận ý đối với Lăng Nhiên của cô ả càng tăng thêm.
Thế này là thế nào? Chung quy lại là trước đó mày đều giả vờ, chơi đùa với anh nhà của bọn tao sao, hay là vẫn muốn nhân cơ hội này áp lên anh nhà bọn tao? Muốn đánh vào mặt của anh nhà bọn tao?
Lại nói, nhảy tốt thì làm sao, nhảy tốt hơn nữa là có thể làm hỏng trang phục biểu diễn của anh nhà bọn tao sao!
Thằng khốn!
Nếu nói vốn dĩ【 Minh Khi là thật đó 】 chỉ đơn thuần chán ghét Lăng Nhiên, thì từ hôm phát sóng trực tiếp lúc đó đã hoàn toàn biến thành anti-fan của Lăng Nhiên.
Đặc biệt là trong nhóm fans CP truyền tai nhau, bởi vì chịu đả kích từ buổi phát sóng trực tiếp nên Chung Minh có tính toán rời khỏi chương trình.
Còn có chuyện như vậy nữa sao! Tất cả đều tại Lăng Nhiên!
【 Minh Khi là thật đó 】 tức giận đến mức không ngừng post hơn 100 bài nhục mạ Lăng Nhiên trên siêu thoại, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm trạng thái tài khoản của cậu, chỉ chờ Lăng Nhiên vừa nhô lên là lao tới chửi cho hả dạ.
Đáng tiếc Lăng Nhiên không online liên tục trong một tháng.
Làm cho một bụng lửa giận của cô ả không biết xả đi đâu cho hết.
Hôm nay, 【 Minh Khi là thật đó 】 vừa xem xong fanfiction, thuận tay click mở mạng xã hội định tìm thêm hint mới, không ngờ lập tức thấy được thông báo nhắc nhở Lăng Nhiên online.
Cô ả đến trang cá nhân của Lăng Nhiên ngay tắp lự, phát hiện Lăng Nhiên chẳng những không đăng status mới, trái lại, cậu xóa đi chứng thực thực tập sinh cùng với các bài post trước đó.
Cô ả lập tức liên tưởng đến tin tức nghe được trước đó, nhanh chóng bắc loa lớn tuyên truyền trong siêu thoại ——
【 Intro [1] của Lăng Nhiên sửa lại kìa! 】
【 Khắp chốn mừng vui! Lăng Nhiên bị tổ chương trình cho ra chuồng gà chơi rồi! 】
Siêu thoại nhiệt liệt hưởng ứng ——
【 Cảm ơn trời đất, cuối cùng thì tổ chương trình cũng chịu làm người…】
【 Anh nhà mình cũng được thoải mái hơn rồi 】
【 A a a, đây là tin tức tốt nhất trong ngày! 】
Buổi tối là thời điểm số lượng cư dân mạng lướt web cao nhất, fans của Chung Minh và Cố Khi lại nhiều, lại một mạch đẩy cái tên Lăng Nhiên lên hot search.
Chẳng qua cũng chỉ là cái hot search cuối cùng, không khiến cho nhiều người chú ý đến.
Đương sự Lăng Nhiên cũng không biết tình hình này.
Nếu cậu lướt mạng, liền sẽ biết chủ tài khoản【 Minh Khi là thật đó 】 chính là fan CP cuồng nhiệt lái xe tông chết nguyên chủ trong nguyên tác.
Đáng tiếc Lăng Nhiên bận, về cơ bản là không có thời gian lên mạng.
Cậu đang dành toàn lực chuẩn bị cho giải đấu các câu lạc bộ trượt băng nghệ thuật của Hoa Quốc.
Tám giờ tối, sắc trời ngoài cửa sổ đã đen kịt.
Bên dưới trần nhà màu bạc thép là một sân băng trắng đến lóa mắt.
Huấn luyện cả một ngày, thể lực của những người khác đều đã chống đỡ hết nổi, sớm rời sân băng rồi. Toàn bộ sân băng chỉ còn bóng dáng của hai người một lớn một nhỏ.
Trán đứa nhỏ nhễ nhại mồ hôi, kết hợp với việc vừa nhảy mười mấy cú 2A, há miệng thở hồng hộc đến độ lộ ra hai cái răng nanh nhòn nhọn.
Từ khi Trương Kính nói muốn đưa nhóc răng hổ Kiều Thạch tham gia thi đấu giữa các câu lạc bộ, đứa nhóc này như được tiêm máu gà, mỗi ngày đều bắt đầu bằng cách ở trên mặt băng.
Buổi tối ăn cơm xong lại tiếp tục luyện tập.
Kiều Thạch quẹt mồ hôi trên trán, nhìn về người thiếu niên phía cách đó không xa.
“Anh Nhiên, anh còn chưa đi ạ?”
Bởi vì mỗi ngày đều huấn luyện cùng nhau, nhóc răng hổ đã sớm quen thân với Lăng Nhiên, đến tiếng “anh” cũng gọi rồi.
Người mặc trang phục huấn luyện màu trắng bạc trên băng như đang đắm chìm trong thế giới của mình.
Lăng Nhiên đã nhuộm lại quả đầu của mình về màu đen.
Màu đen lông quạ càng làm nổi bật làn da trắng nõn của cậu, khiến khuôn mặt cậu trông giống viên ngọc thạch quý giá khảm rõ hình dáng của thanh mi tuấn mắt, của mũi cao môi mỏng.
Dưới những ánh đèn lớn nơi sân băng này, cậu đẹp tựa một tinh linh.
Cậu trượt trên băng, hai chân luân phiên tiến bước, nhẹ nhàng đạp băng nện bước, hóa thành sinh mạng mới được thiên nhiên tạo dựng, vui vẻ nhảy nhót.
Ngay sau đó, đôi tay tinh tế dẻo dai rung lên, hai chân nhanh chóng áp bước.
Như là tinh linh mới sinh lần đầu tiên được thấy cảnh đẹp trần thế.
Tán thưởng, tò mò, hướng tới và bắt chước.
Lăng Nhiên giống như một con bướm nhỏ, nhảy lên giữa không trung, xoay tròn, ngả nửa người trên xuống sao cho song song với mặt băng, đổi thành tư thế xoay tròn với một chân nâng cao ngang người.
Từng vòng từng vòng hoa băng hoa lần lượt nở rộ.
Cơ thể mềm dẻo khiến Lăng Nhiên có thể duỗi thẳng mũi chân, cao hơn hông.
Ngón tay thon dài trắng nõn uyển chuyển bay bay, cánh tay lay động giống dây đằng.
Tinh linh đang cảm tạ thiên nhiên vì đã ban tặng cho mình một sinh mệnh tốt đẹp.
Niềm vui của một sinh mệnh mới được thể hiện rõ nét thông qua động tác xoay tròn.
Kiều Thạch còn đang gồng mình luyện nhảy không rời nổi mắt, kinh ngạc hô lên một tiếng “Uầy ôi”.
Bóng dáng trên sân ngồi xổm xuống rồi lại đứng lên, dường như là ngay lập tức, chân phải va mạnh lên băng.
Một tiếng “Bang!” vang lên thanh thúy.
Hoa băng bắn lên như đang cổ vũ cho cậu.
Kiều Thạch mở to mắt, chỉ cảm thấy anh Nhiên luôn mang lại kinh hỉ cho minh.
Lăng Nhiên cuối cùng cũng chịu kết thúc một ngày huấn luyện, từng giọt mồ hôi to tròn lăn xuống dọc theo gương mặt trắng nõn.
Cậu xem giờ, cũng tới lúc Tiết Lâm Viễn đến đón cậu đi huấn luyện thể năng rồi.
Chẳng qua bộ đồ huấn luyện trên người đã dính đầy mồ hôi, cậu dự định đi tắm rửa trước, thay quần áo.
Kiều Thạch chạy nhanh đến, đưa cho cậu cái khăn lông trong tay.
Lăng Nhiên một cúi đầu nhìn thấy nhóc răng hổ cười hì hì, như đang hiến vật quý, “Anh Nhiên, đây là khăn lông mới, chưa ai dùng đâu!”
Lăng Nhiên nói lời cảm ơn, duỗi tay nhận lấy.
Nhóc răng hổ tung tăng tung tẩy vây quanh cậu, “Anh Nhiên, sao anh làm camel spin [2] còn đẹp hơn người khác thế ạ?”
Đúng vậy, chuỗi động tác Lăng Nhiên vừa làm ra hồi nãy là một kiểu nhảy butterfly nối tiếp xoay tròn kiểu chim yến [3].
Butterfly nghĩa là con bướm.
Từ động tác tiến vào lượt nhảy lên đến tư thế xoay tròn nhìn qua tựa như con bướm vỗ cánh nên gọi là kiểu nhảy butterfly [4].
Mà kế tiếp là camel spin nghiêng người, nói khó cũng không tính là quá khó, là tư thế xoay tròn cơ bản nhất.
Có thể coi như đây là kỹ thuật mà bất kỳ vận động viên chuyên nghiệp nào cũng cần phải nắm vững, không có mấy người lại không làm được.
Nhưng vì sao anh Nhiên thực hiện còn đẹp hơn người khác nhỉ?
Kiều Thật không nói lên được duyên cớ vì sao, chỉ cảm thấy động tác xoay tròn thoạt nhìn bình thường này đột nhiên có hồn, cho người xem một cảm giác vui sướиɠ thuần túy.
Lăng Nhiên lau mặt.
“Chắc là do tư thế đấy.”
Cậu nhẹ nhàng khoa tay múa chân một chút, “Nhất định phải nâng cao phần đùi phải lên sao cho song song với mặt băng. Nếu nâng đủ cao, lúc xoay tròn sẽ càng ổn định, nhưng chân cần phải luôn luôn duỗi thẳng.”
Nói về trượt băng bản thân yêu nhất, trên mặt cậu xuất hiện ý cười, “Đối với đơn nam, thực hiện động tác một cách dứt khoát sẽ càng đẹp mắt.”
Kiều Thạch chỗ hiểu chỗ không “Ồ ồ” hai tiếng, ánh mắt lấp lánh tràn ngập vẻ sùng bái.
Xem ra trong mắt cậu nhóc, người nào đó đã trở nên chói mắt.
Từ lúc cành ôliu Trương Kính tung ra bị Lăng Nhiên từ chối, gã nghẹn một hơi, một hai phải đưa đứa học trò tương đối xuất sắc Kiều Thạch ra áp chế Lăng Nhiên, để cho Lăng Nhiên hối hận vì không biết nhìn người, chọn một huấn luyện viên tay mơ như Tiết Lâm Viễn.
Nhưng gã một mực không nghĩ mới qua mấy ngày, cu cậu Kiều Thật kiến thức hạn hẹp đã bị dụ dỗ đi theo sau mông người ta gọi anh Nhiên anh Nhiên.
Bảo sao Trương Kính lại không tức nghẹn cho được.
Thể diện đều mất hết rồi.
Nhất là bây giờ, gã đi cùng Tiết Lâm Viễn tới đón đệ tử xuống băng.
“Tôi nghe nói Lăng Nhiên cũng muốn báo danh vào giải đấu các câu lạc bộ, cậu ấy tính tham gia thi đấu ở tổ đại chúng tổ à?”
Tiết Lâm Viễn ngượng ngùng mà ậm ừ hai tiếng, trong lòng hắn lại không để tâm lắm.
“Trùng hợp quá, Kiều Thạch của bọn tôi cũng tham gia thi đấu lần này. Chẳng qua thằng bé sẽ tham gia tổ tinh anh, có lẽ chúng ta không thể cùng tranh tài rồi. Chỉ là đến lúc đó có thể sẽ phải cùng nhau mua vé máy bay qua đó đấy.”
Tiết Lâm Viễn vẫy vẫy tay.
“Không được không được đâu, cậu cả Hoắc nói rồi, đến lúc đó cậu ấy sẽ sắp xếp máy bay tư nhân và xe bảo mẫu đưa Lăng Nhiên qua đó.”
Đây là trọng điểm sao?
Rõ ràng gã nói là tổ tinh anh, tổ tinh anh hiểu không, chứ không phải là tổ đại chúng!
Trương Kính bị chọc giận đến cười.
Gã khoe khoang khoác lác một hồi lại chẳng khác nào một quyền đánh vào bông.
Thậm chí còn có chút hâm mộ là saoooooooo.
Năm nay giải thi đấu giữa các câu lạc bộ vẫn được tổ chức ở ba tỉnh miền Đông Bắc, đường xá xa xôi, câu lạc bộ chỉ chi trả vé máy bay khoang phổ thông. Số của Tiết Lâm Viễn này đỏ thật, thế mà có thể lên máy bay tư nhân của nhà họ Hoắc luôn cơ!
Nếu khi ấy Lăng Nhiên đồng ý với mình, có phải gã cũng được trải nghiệm đãi ngộ này không?
Trương Kính cảm giác mình vừa ăn sống một tạ chanh.
Nghĩ lại, hàng ngày nhà họ Hoắc đều cử người tới đưa cơm dinh dưỡng cho Lăng Nhiên, còn mang theo phần cho Tiết Lâm Viễn kia nữa, cái gì mà nồi bao thịt, rồi lưu thịt đoạn, gà hầm nấm đều có, Tiết Lâm Viễn ăn nhiều đến mức gương mặt tròn ra một vòng.
Chua, chua đến ê cả răng.
“Kiều Thạch của chúng tôi không khéo có thể mang về một tấm huy chương ấy chứ.”
Những lời này lọt vào lỗ tai Tiết Lâm Viễn.
Hắn hướng nhìn lên sân băng, nghĩ thầm, không thì Lăng Nhiên cũng ôm về một thành tích nào đó?
Thôi, cây mầm nhà mình còn đang lớn, không cần dục tốc bất đạt.
Trải qua đoạn thời gian ở chung này, Tiết Lâm Viễn đã hoàn toàn thay đổi ý nghĩ của mình.
Lăng Nhiên có thiên phú tốt, lại cần cù, trong tương lai ắt có thể làm ra thành tích, quan trọng nhất là cậu không có tính kiêu ngạo của một công tử thế gia, bọn họ ở chung rất hợp ý và thoải mái. Cho dù qua hai tháng này, cho dù không thể làm ra thành tích ở sân thi đấu, hắn vẫn nguyện ý tiếp tục dẫn dắt Lăng Nhiên.
Thấy Lăng Nhiên xuống băng, hắn vội vàng lên đón.
“Tối nay còn phải huấn luyện thể năng sao, nếu không, chúng ta nghỉ một ngày nhé?”
Lăng Nhiên gật đầu, lại lắc đầu.
Tiết Lâm Viễn vui mừng cười, “Đứa nhỏ này, cứ quật cường như vậy.”
Tuổi tâm lý đã hai mươi lăm, Lăng Nhiên: …
Cậu rũ mắt, không muốn đáp lời Tiết Lâm Viễn.
Hai thầy trò cùng nhau hướng đến phòng huấn luyện thể năng.
Trương Kính vỗ vai Kiều Thạch.
“Nhất định phải mang về cho thầy một tấm huy chương đấy nhé!”
Dù thế nào cũng phải giữ được kiêu ngạo!
Nhóc răng hổ tủm tỉm cười, “Được ạ!”
Trương Kính nhìn bóng dáng thiếu niên đi xa, hừ, có tài thì thế nào? Có tiền thì thế nào, còn không phải bỏ lỡ độ tuổi tốt nhất hay sao. Trượt băng chính là “đồng tử công”, Lăng Nhiên bây giờ còn đang phải huấn luyện cơ sở, chuyện sau này khó nói lắm!
Lăng Nhiên không biết chuyện vừa xảy ra ở ngoài sân băng, Tiết Lâm Viễn càng không để bụng, cũng sẽ không để.
Hai người đi thẳng ra ngoài, cả đường thương lượng về kế hoạch huấn luyện đêm nay.
“Vẫn nâng tạ ngồi xổm, vừa nâng tạ vừa nhảy lên và nhảy một trăm lần?”
Lăng Nhiên bình tĩnh gật đầu.
Tiết Lâm Viễn nhăn răng nhìn lượng huấn luyện này, chẳng lẽ Lăng Nhiên là người sắt mà hắn không biết?
Nhưng đồ đệ cố gắng luyện tập, không có chuyện một huấn luyện viên như mình lại kéo chân sau.
Tốn một giờ trong phòng huấn luyện, cuối cùng Lăng Nhiên mới sức cùng lực kiệt mà trở về nhà họ Hoắc.
Cậu nhanh chóng vọt vào phòng tắm, mở chiếc điện thoại đã không dùng nguyên ngày, chuyện thứ nhất là click mở khung chat với Hoắc Văn Trạch.
Khung chat còn dừng lại ở đoạn cậu hỏi Hoắc Văn Trạch về việc chừng nào thì anh có thể tìm giúp cậu một biên đạo và nhà thiết kế trang phục biểu diễn.
Bản thân mình không có danh tiếng, Tiết Lâm Viễn lại mới giải nghệ không lâu, các mối quan hệ không đủ rộng, mấy người hợp tác với câu lạc bộ thì không phù hợp. Nghĩ tới nghĩ lui, Lăng Nhiên quyết định đi nhờ vả Hoắc Văn Trạch quan hệ rộng.
Lăng Nhiên còn chuyển tiền cho Hoắc Văn Trạch.
Ừm, một số tiền lớn, rất nhiều số 0.
Hoắc Văn Trạch sảng khoái đồng ý rồi, nhưng không nhận tiền. Anh ấy nói lúc đến thăm ông cụ Hoắc vào tối nay thì sẽ đưa phương thức liên lạc cho cậu.
Lăng Nhiên rót cho mình một cốc nước, tiện thể hé cửa.
Cậu đứng cạnh tường, vươn tay kéo gót chân, bẻ thẳng cẳng chân dựa lên tường, lại dùng sức ép nửa người trên, cái gáy khó khăn dán sát vào cẳng chân.
Rất giống tư thế duỗi thân cực độ Biellmann, người khác vừa xem liền cảm thấy dây chằng hai chân đau nhức.
Tất nhiên Lăng Nhiên cũng thấy đau.
Trong nháy mắt đầu dựa lên cẳng chân, thậm chí cậu còn có thể nghe thấy âm thanh lách cách của tay chân khi bị bẻ căng, quả thực khiến cho người khác liên tưởng đến loại cực hình ngũ mã phanh thây thời cổ đại.
Lăng Nhiên đối xử tàn nhẫn với mình như vậy cũng có nguyên nhân cả.
Tính dẻo dai của cơ thể này rất tốt.
Nhưng cái tính dẻo dai của cơ thể sẽ càng kém khi tuổi tác tăng lên, nhất là với phái nam. Một khi lớn tuổi hơn, xương khớp tay chân dần cứng hơn. Cậu cần phải thường xuyên luyện tập, bảo đảm tính dẻo dai của thân thể luôn ở trạng thái tốt nhất.
Chỉ khi đối xử tàn nhẫn với chính mình thì mới có khả năng đạt trình độ người bình thường chẳng thể làm được.
Lăng Nhiên đã hiểu điều này từ lâu.
Bằng không thì những video thi đấu kia của cậu sao trở thành tài liệu dạy học tiêu chuẩn được.
Luyện ra những động tác đó như thế nào, còn không phải như câu có công mài sắt có ngày nên kim.
Lăng Nhiên cắn chặt răng, chịu đựng sự đau nhức vì thân thể bị kéo căng.
Đèn phòng ngủ mờ nhạt ấm áp chiếu lên sườn mặt cậu.
Sắc mặt thiếu niên hơi trắng bệch, đôi mắt đen láy lại sáng dọa người, biểu cảm nhịn đau cắn răng lộ ra một khí thế nhất quyết không chịu thua.
Hoắc Văn Trạch đang muốn gõ cửa tiến vào nhìn thấy cũng phải giật mình.
Ánh mắt Lăng Nhiên giờ khắc này khiến anh nhớ tới các đồng đội cũ.
Đây là Lăng Nhiên?
Một cậu chủ nhỏ được nuôi lớn trong hoàn cảnh cơm no áo ấm?
Hoắc Văn Trạch hoài nghi bản thân đã nhìn lầm rồi.
Ấn tượng về Lăng Nhiên của anh cũng không quá tốt, cho dù Lăng Nhiên dần dần thể hiện sự nhạy bén và bình tĩnh không giống với lời đồn, anh cũng chỉ cho rằng Lăng Nhiên có khi đã trưởng thành, biết hiểu chuyện rồi.
Nói đến cùng, cậu vẫn là đóa hoa mọc ra trong nhà kính, không chịu nổi gió táp mưa sa bên ngoài.
Có khi luyện trượt băng chỉ là hứng khởi nhất thời, nói không chừng sau một thời gian nữa thì sẽ rời khỏi câu lạc bộ vì ăn không hết khổ.
Nhưng những lời này anh sẽ không nói ra.
“Đây là phương thức liên hệ em muốn, anh đã cho người chuẩn bị liên lạc rồi. Biên đạo đã từng bố trí tiết mục cho những quán quân thế giới như Victor, Takeshita Jun, tên Augusto. Còn nhà thiết kế trang phục biểu diễn là Alberto, một nhà thiết kế nổi tiếng.”
Lăng Nhiên dựa sát vào tường, đau đến muốn xuýt xoa.
Nhưng vẫn khách khí nói cảm ơn, “Cảm ơn anh Văn Trạch.”
Những người có danh vọng như này, không phải cứ chỉ dựa vào tiền là mời được.
Đặc biệt là khi hai người này đều mang quốc tịch Ý. Người Ý nổi tiếng là lãng mạn lại lười biếng từ trong xương, không nhất định sẽ chịu vì một chút tiền mà chạy xa như vậy.
Sau đó, khi muốn chuyển thêm tiền cho Hoắc Văn Trạch, Lăng Nhiên bắt đầu nghiêm túc tính toán lại của cải của mình.
Hoắc Văn Trạch bình tĩnh lên tiếng, xoay người đến phòng ngủ của ông cụ Hoắc.
Ông cụ Hoắc cũng thấy lạ, từ trước đến giờ, Lăng Nhiên làm cái gì cũng chỉ là nhất thời hứng lên, bây giờ lại kiên trì đến gần một tháng.
Ông cảm khái nói, “Nói không chừng thằng bé thật sự làm được, Văn Trạch, con nói xem?”
Hoắc Văn Trạch cười cười không nói.
Có lẽ hắn nên đi nhìn xem Lăng Nhiên thi đấu?
Hoắc Văn Trạch nhớ lại biểu cảm không chịu thua của người thiếu niên dính sát vào tường.
Mặc kệ người ta nói ngả nói nghiêng ra sao, nghi ngờ thế nào, Lăng Nhiên ngày ngày huấn luyện gian khổ có thể nhận ra được, hình như cậu đã tìm lại được cảm giác ngày xưa.
Cậu nhảy lên càng ngày càng ổn, xoay tròn càng lúc càng nhanh, nện bước cũng càng ngày càng lưu loát tự nhiên.
Hiệu suất làm việc của Hoắc Văn Trạch rất cao, không bao lâu, biên đạo và nhà thiết kế trang phục đi nhờ máy bay tư nhân của nhà họ Hoắc đến đây.
Mà cách giải đấu các câu lạc bộ cũng chỉ còn lại thời gian một tháng.
Tác giả có lời muốn nói:
Lăng Nhiên: Em trả tiền, gấp bội.
Chú thích:
[1] Intro: trong convert là tóm tắt ấy, tôi thấy na ná cái mục Intro (giới thiệu) trên Facebook nên để như vậy ha.
[2] Camel spin: động tác xoay tại chỗ mà chân tự do vuông góc với chân trụ, cả cơ thể tạo thành hình chữ T (theo fanpage Yuzuru Hanyu Vietnam)
[3] Xoay tròn kiểu chim yến: tôi không tìm được khái niệm này trên mạng, nhưng chắc là kiểu động tác xoay tròn trông giống con chim yến ấy. Có một kiểu camel spin mà tôi đánh giá nó khá giống với cách giải thích trên, đó là camel úp, tức là hai vai úp xuống phía mặt băng, chân tự do nâng cao hơn hông, hai tay thì hơi hướng ra sau.
[4] Kiểu nhảy butterfly: tôi cũng không tìm thấy khái niệm này nốt, cũng chẳng biết nên viết cái này như thế nào trong khi bản convert ghi là “butterfly nhảy vào”. Chẳng qua trong truyện tác giả có giải thích rồi, đành hiểu theo ý tác giả vậy.
Editor có lời muốn nói: Đau khổ nhất là những khi edit nội dung tiết mục của bạn Nhiên T_T. Tác giả viết rất bay bổng, convert cũng làm hồn vía tôi bay theo.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Hiện Đại
- Trượt Băng Nghệ Thuật: Tôi Không Thể Nào Là Loại Pháo Hôi Bình Hoa Này Được!
- Chương 7: Lăng Nhiên cũng muốn tham gia cuộc thi sao?