Phân trạm thứ hai của giải Junior Grand Prix, phân trạm tại Hoa Quốc được tổ chức ở thành phố S.
Thành phố S giàu có, không phải là nơi có vĩ độ lạnh giá, nhưng lại có thể làm ra một làng du lịch phục vụ cho các môn thể thao băng tuyết. Ban tổ chức cung cấp nơi ở miễn phí cho các vận động viên ở làng du lịch, nơi đây là từng hàng ngôi nhà nhỏ với mái ngói lớn và tường màu trắng, trông rất lịch sự và tao nhã.
Lăng Nhiên vốn định ở lại làng du lịch, đỡ phải đi lại phiền phức.
Nhưng Hoắc Văn Trạch không đồng ý.
Thậm chí anh đã đặt phòng sẵn.
Chỗ đó cách làng du lịch không xa, hoàn cảnh càng tốt, và đương nhiên, giá cả cũng càng đắt đỏ.
Qua hai buổi đêm là có thể tiêu mất luôn nửa số tiền thưởng giải Grand Prix.
Nếu đổi thành người khác, đây đúng là ôm tiền đi thi đấu.
Lăng Nhiên còn đang do dự, nhưng khi vừa đến làng du lịch, phòng mà ban tổ chức chia cho cậu vậy mà là một căn phòng ở phía Tây.
Tối tăm ẩm thấp thì không nói, tầng trên lại chính là phòng gym người đến người đi.
Nếu ở trong phòng này, vậy thì cậu không thể nghỉ ngơi tốt được.
Cậu lấy di động ra.
Tiết Lâm Viễn phải đi xin đổi phòng khác, nhưng tình nguyện viên chia phòng lại lạnh mặt.
“Takeshita Kawa cũng ở tầng một mà, người ta thì có ý kiến gì đâu chứ, mấy người cứ ý kiến ý cò gì lắm thế!”
Tiết Lâm Viễn tức tối.
Tình huống hai bên có thể giống nhau sao?
Huấn luyện viên của Takeshita Kawa lần trước bị ngã gãy xương, bây giờ vẫn còn phải ngồi xe lăn, ở tầng một tất sẽ tiện hơn rồi.
Hơn nữa, những lời này là có ý gì?
Cuối cùng vẫn là do Lăng Nhiên của bọn họ không nổi danh, so ra nền kém hơn đám tuyển thủ nổi danh như Takeshita Kawa, cho nên muốn đổi cái phòng cũng không được chắc?
Tiết Lâm Viễn từng thi đấu nhiều lần, vẫn chưa bao giờ gặp được cái kiểu đứng thẳng mặt đánh vào mặt người ta thế này.
Mà con bé tình nguyện viên cứ làm điệu bộ mắt để trên đỉnh đầu, nói cái gì cũng không nghe, Tiết Lâm Viễn đứng tranh chấp một hồi, cuối cùng đành hậm hực mới đi về.
Chờ hắn vừa đi, đứa tình nguyện viên kia liền mở di động, bắc loa nói chuyện trên diễn đàn.
“Tôi biết ngay thằng khốn Lăng Nhiên kia không an phận mà! Vừa mới tới làng du lịch đã bắt đầu đòi đổi ký túc xá rồi, chỉ với cái mặt của hắn sao? Với cái trình độ kỹ thuật kia của cậu ta, cậu ta xứng chắc?”
Diễn đàn lập tức náo nhiệt lên.
[@Minh Khi là thật đó, cười chết, người ta chỉ muốn tẩy trắng một chút, cậu thật sự cho rằng người ta muốn làm vận động viên, làm vẻ vang cho nước nhà sao?]
[Mau mau mang tin tức này đăng lên mạng đi, để cho mọi người cùng xem gương mặt đáng ghê tởm của cậu ta!]
[Nhưng đừng tăng độ hot cho Lăng Nhiên, tránh cho cậu ta lại đi cọ nhiệt ở chỗ anh nhà chúng mình! A a a, anh Chung Minh ra bài hát đơn thật là dễ nghe, lỗ tai của mình mang thai rồi ó!]
Hóa ra con bé tình nguyện chính là [Minh Khi là thật đó].
Cô ả cũng phải tốn một phen công sức, mới nghe được tin Lăng Nhiên sẽ tham gia Junior Grand Prix.
Vừa lúc nhà cô ả ở thành phố S, có chút quan hệ với làng du lịch, nên tìm mọi cách trà trộn vào làm một người tình nguyện viên.
Chủ ý của cô ả là làm xấu mặt Lăng Nhiên.
Phòng của Lăng Nhiên cũng là do cô ả cố ý sắp xếp, chọn ra một căn phòng kém cỏi nhất.
[Minh Khi là thật đó] căn bản không sợ có người phát hiện ra cô ả cố ý nhằm vào Lăng Nhiên.
Người phụ trách bên trên của cô ả xem qua bản sắp xếp ký túc xá cũng chưa có lời dị nghị gì.
Không sao cả, chỉ là một tuyển thủ chưa nổi danh, chẳng lẽ còn muốn so sánh với các tuyển thủ hạt giống từng lấy danh hiệu quán quân sao?
Kẻ kém cỏi không xứng đâu!
Lăng Nhiên cũng hiểu điều này.
Không có thành tích, trong mắt ban tổ chức, cậu không phải là một người quan trọng, càng không có tiếng nói ở trước mặt bọn họ.
Cậu không muốn làm phiền Hướng Nhất Khang, khi Tiết Lâm Viễn đang hầm hừ quay về, cậu gọi cho trợ lý của Hoắc Văn Trạch, nhờ họ lái xe tới đón mình và Tiết Lâm Viễn, sau đó bắt đầu thu dọn rương hành lý vừa mới mở ra.
Tiết Lâm Viễn Vừa về tới đã thấy Lăng Nhiên đã thu dọn xong hành lý.
Hắn tức không có chỗ xả, “Chúng ta ra ngoài ở, thể nào cũng thoải mái hơn ở đây.”
Đây cũng không phải là lời khách sáo.
Khách sạn nhà họ Hoắc đặt trước, không phải khách sạn năm sao trở lên mới là chuyện lạ.
Điều kiện chắc chắn tốt hơn chỗ dừng chân này không biết bao nhiêu lần!
Hai người thu dọn xong, kéo vali ra ngoài.
Còn chưa đi đến cửa của làng du lịch, họ đã nghe được tiếng người rộn ràng nhốn nháo từ nơi xa.
Tập trung nhìn kỹ, thì ra là một chiếc xe buýt chậm rãi lăn bánh đến trước cửa. Cửa xe mở ra, người xuống xe là một thiếu niên mười mấy tuổi có thân hình mảnh khảnh, không quá cao, biểu cảm thẹn thùng, cố gắng căng mặt ra tươi cười chào hỏi với cánh phóng viên truyền thông.
Từ đây cách đó quá xa, không lẽ do bọn họ đang nói chuyện gì, nhưng phong cách này cứ giống như đang tiếp đón minh tinh vậy.
Tiết Lâm Viễn nhìn Lăng Nhiên một thân một mình bên người mình, đột nhiên cảm thấy hai người bọn họ có phần mặt xám mày tro.
Lăng Nhiên vừa nhìn đã nhận ra người thiếu niên với gương mặt thanh tú vừa xuống xe kia, đó là Takeshita Kawa.
Đây chắc hẳn là sự khác biệt giữa mình tình trượt băng và người thường trượt băng đây.
Kiếp trước, Lăng Nhiên đi đến đâu cũng trở thành tiêu điểm của cánh báo chí truyền thông, bây giờ lại cảm giác có chút mới mẻ.
Cậu nhìn thời gian, xe của nhà họ Hoắc chắc đã tới rồi, bèn kéo vali đi sang một hướng khác với Tiết Lâm Viễn.
Trên đường còn bị một người phóng viên khiêng máy quay đυ.ng phải.
Đối phương hoảng hốt giải thích, “Thực xin lỗi thực xin lỗi, tôi nghe nói là quán quân phân trạm nước Mỹ - Daniel - vừa tới, sốt ruột đi nên không thấy đường! Thật sự xin lỗi!”
Nói xong, người đó vẫn chạy hướng tới chỗ cổng lớn.
Trong lòng Tiết Lâm Viễn thật hụt hẫng, quay sang quan sát Lăng Nhiên.
Lăng Nhiên giống như là không bị làm sao hết mà tiếp tục đi ra ngoài, nhanh chóng ngồi lên chiếc xe mà Hoắc Văn Trạch phải tới.
Xe của Hoắc Văn Trạch trông thì liệu thấp, giá cả lại không hề điệu thấp một chút nào.
Phóng viên truyền thông đứng canh cửa nhìn thấy, chọc chọc cánh tay đồng nghiệp, “Ông xem, đó có phải là xe của nhà họ Hoắc không?”
“Hình như thế, nghe nói người con nuôi của nhà họ Hoắc muốn tham gia lần thi đấu này.”
“Cậu chủ nhỏ của nhà có tiền chắc cũng chỉ tới chơi thôi, không phải là dân chuyên nghiệp, phỏng chừng người ta cũng không muốn lấy thứ tự gì cả.”
Mỗi người lải nhải hai câu, hoàn toàn không để chuyện này ở trong lòng.
Thật ra, trong lòng Lăng Nhiên có phần không thoải mái.
Không giống như những gì mà Tiết Lâm Viễn nghĩ, rằng cậu bị sự hoan nghênh tiếp đón nồng nhiệt của mọi người dành cho Takeshita Kawa và Daniel ảnh hưởng.
Trái lại, bởi vì trước đó tranh thủ quay về thăm nhà họ Hoắc nên cậu đã hai ngày không lên băng luyện tập rồi.
Lăng Nhiên cảm thấy bản thân không có mặt băng, giống như con cá không có nước, cả người chỗ nào cũng không thoải mái.
Cũng may trước khi thi đấu, tức là vào ngày mai, mọi người có một lần lên băng luyện tập công khai, có thể làm cho cậu đỡ ghiền.
Lăng Nhiên thầm tính trong lòng, hôm sau rời giường sớm đến sân băng.
Tuyển thủ đến sớm giống như cậu có rất nhiều, nhưng đa phần là mọi người không biết tên họ.
Tất cả mọi người đều cố ý vô tình mà vây quanh hai người Takeshita Kawa và Daniel, cùng lắm thì cũng sẽ xem Chang Enhao.
Hôm nay La Hoằng cũng đến sớm, thấy Lăng Nhiên tới, bèn tự giác đi đến đứng bên cạnh cậu.
Dù sao cũng đang ở bên ngoài, La Hoằng ưỡn ngực, ra vẻ là một sư huynh muốn chiếu cố sư đệ của mình.
“Người kia là Takeshita Kawa, kia là Daniel, còn kia là...”
Lăng Nhiên đã sớm lên mạng xem video nhận mặt những đối thủ mạnh mẽ này.
Nhưng cậu vẫn nhận lấy ý tốt của La Hoằng.
Chẳng qua, một La Hoằng luôn luôn trầm mặc kiệm lời lại đột nhiên bắt đầu nói nhiều hơn, nếu thế thì chỉ có một nguyên nhân mà thôi.
Lăng Nhiên ngước mắt nhìn về phía cậu ấy, “Anh La, anh đang căng thẳng à?”
La Hoằng bị nói trúng tim đen, gương mặt phải cố gắng lắm mới giữ được vẻ bình tĩnh bỗng chốc vỡ tan tành.
“Nhiều người giỏi quá.”
Cậu ấy nhìn về phía Lăng Nhiên, “Em không căng thẳng à?”
Lăng Nhiên lắc đầu, “Còn khá ổn.”
Sao có thể không căng thẳng chứ, đây là trận thi đấu đầu tiên của bọn họ ở mùa giải này đấy!
La Hoằng cho rằng Lăng Nhiên cũng đang cố gắng làm ra vẻ giống như mình. Cậu ấy căng thẳng là thật, nhưng thấy Lăng Nhiên không có ý muốn nói chuyện với mình, bèn mạnh mẽ bày ra bộ dạng sư huynh vỗ vai cậu, lo lắng đi tìm huấn luyện viên Hướng Nhất Khang.
Hướng Nhất Khang biết cái tật xấu dễ dàng căng thẳng của La Hoằng.
Chung quy lại, sở dĩ La Hoằng vốn đã nắm giữ cú nhảy bốn vòng nhưng vẫn chưa thành danh, nguyên nhân đều nằm ở cái tính dễ bị căng thẳng của cậu.
Căng thẳng thì bị ngã, bị ngã thì không được thành tích, không có thành tích thì càng căng thẳng, mà căng thẳng thì lại bị ngã, quả thực nó đã thành một cái vòng tuần hoàn ác tính.
Mặc kệ Hướng Nhất Khang sử dụng biện pháp nào, La Hoằng vẫn cứ căng thẳng như xưa.
Hắn cũng không còn cách nào khác.
Hướng Nhất Khang lơ đãng nhìn sang Lăng Nhiên, chần chờ một chút, bèn đến bên cạnh Tiết Lâm Viễn.
“Sao anh thấy Lăng Nhiên không căng thẳng chút nào ấy nhỉ, chú làm sao mà an ủi được thằng bé vậy, chỉ cho anh với? Thằng nhỏ La Hoằng kia, căng thẳng đến mức không chạy đến WC là không chịu được!”
Tiết Lâm Viễn căng da mặt.
Lăng Nhiên không căng thẳng, nhưng hắn căng thẳng á!
“Sư huynh, em...” Tiết Lâm Viễn run tay, “Em cũng không biết nữa ạ!”
Hướng Nhất Khang: “...”
Hướng Nhất Khang lại nhìn sang Lăng Nhiên.
Thiếu niên rũ mi mắt, tỉ mỉ dùng khăn lông lau lưỡi trượt, mặt mày trầm tĩnh, eo lưng đĩnh đạc, đẹp tựa như một bức họa thủy mặc.
Haiz, tố chất tâm lí tốt như vậy, chắc là có thể lấy được thứ tự tốt nhỉ?
Hướng Nhất Khang lại nhìn về phía các tuyển thủ minh tinh nhận được nhiều sự chú ý.
Nhưng ở đây có nhiều cao thủ tụ tập như vậy, muốn lấy được thứ tự tốt, e là nói dễ hơn làm.
La Hoằng có thể tranh giành một phen được không đây!
Hướng Nhất Khang than thở trong lòng vài câu, yêu cầu của hắn không quá cao, chỉ ngóng trông hai tuyển thủ nhỏ trong đội đừng làm mất mặt, vào được bài thi tự do là được rồi.
Kim đồng hồ chỉ đúng tám giờ, cửa sân băng cuối cùng cũng mở ra.
Nhóm phóng viên chờ đợi đã lâu, ào ào đi vào như vỡ tổ.
Tuy rằng các môn thể thao băng tuyết ở Hoa Quốc không được nổi danh lắm, nhưng ở trong thời tiết này thì cũng không có loại thi đấu đỉnh cao nào khác, Junior Grand Prix cũng có thể coi như là một cuộc thi có độ hot khá ổn.
Nhất là khi lần này Hoa Quốc phái ra bốn đội tuyển thủ dự bị môn trượt băng đôi, Khá là đáng xem.
Lãnh đạo CCTV5 [1] đã dặn dò trước đó, phái hẳn một tiểu đội tới đây, phân chia từng người phụ trách trượt băng đơn, trượt băng đôi và khiêu vũ trên băng, dự định làm ra một tập phim tài liệu.
Người phụ trách hạng mục trượt băng đơn nam tên là Đặng Văn Bách.
Anh không có gì bất mãn đối với việc bị phái tới phụ trách quay chụp phần luyện tập công khai của hạng mục đơn nam ít người chú ý, chỉ cảm thấy có hơi khó xử.
Đơn nam Hoa Quốc thật sự quá yếu.
Nếu anh quay chụp một vài tuyển thủ nước ngoài, sau đó lại làm sao để cắt nối biên tập tập phim tài liệu đây?
Đặng Văn Bách thất thần mà nghịch chiếc camera trên tay, nghe cái âm thanh xì xà xì xồ tiếng Anh từ đủ các kiểu loại khẩu âm khác nhau của nhóm phóng viên gần đó, nghe họ thảo luận về việc tuyển thủ đơn nam nào sẽ đặt được danh hiệu quán quân lần này.
“Tôi đoán là Takeshita-kun.”
Cái loại tiếng Anh kiểu Nhật (Japanlish) này làm cho Đặng Văn Bách muốn tự mình giúp anh ta duỗi thẳng lại cái đầu lưỡi.
“Daniel cũng rất giỏi! Cậu ấy chính là tuyển thủ ở tổ quán quân của bài thi tự do ở giải Vô địch U20 Thế giới mùa giải trước đó!”
Phát âm của người này nghe hay hơn rất nhiều, rõ ràng đang sử dụng tiếng mẹ đẻ.
“Mấy người nhìn thử Chang Enhao xem, cậu ấy cũng rất giỏi đó!”
...
Cho dù họ nhắc tới ai, thì vẫn luôn không thấy một tên gọi Hoa Quốc nào.
Đặng Văn Bách cảm giác thật không thoải mái.
Nhưng việc đơn nam ở Hoa Quốc rơi vào thời kỳ giáp hạt là sự thật, trong ba mùa giải tới nói không chừng đều không có hy vọng quật khởi.
Khi nào đơn nam Hoa Quốc mới có hy vọng quật khởi nhỉ?
Tìm ra được một nhân vật có thể lấy được Grand Slam giống như hai người Viktor và Takeshita Jun vậy ấy?
Đặng Văn Bách thầm thở dài trong lòng.
Các tuyển thủ trên sân băng đã tự tìm một khoảng trống để bắt đầu tự luyện tập.
Chỉ cần nhìn vị trí của từng người là mọi người có thể nhìn ra địa vị của bọn họ ở trên trường quốc tế.
Người chiếm được vị trí tốt nhất, trước sau đều bị một đống máy ảnh máy quay đuổi theo, chính là hai người được bầu chọn có tiềm năng đoạt giải quán quân nhất, Takeshita Kawa và Daniel.
Một người có dáng vóc tinh tế nhỏ gầy, diện mạo thanh tú; một người có tay dài chân dài, đường nét khuôn mặt thâm thúy.
Rõ ràng hai người đang cạnh tranh với nhau.
Cậu nhảy một cú 3T, tôi nhảy một cú 3S.
Cậu lại nhảy một cú 3T + 2T, tôi lại nhảy một cú 3Lo + 2T.
Quả thực khiến nhóm phóng viên truyền thông cười như hoa nở.
Tựa đề tin tức bọn họ đều nghĩ ra xong hết rồi.
Ừm, gọi là [Lần đầu giao phong: Takeshita Kawa vs Daniel]
Mặt băng lớn đến như vậy, Takeshita Kawa và Daniel hai người so đấu nhiệt liệt, mỗi người đều nhảy lên những cú nhảy chất lượng cao, khiến những người khác đều bị đẩy tới chỗ mặt băng còn thừa.
Thậm chí có một vài tuyển thủ nửa ngày rồi vẫn chưa lên băng, giống như chú chim nhỏ đứng nép ở đường biên, rõ ràng là bộ dạng bị dọa đến mức không dám lên băng.
Đặng Văn Bách lắc đầu, đến cả dũng khí muốn lên mặt băng cũng không có, vậy sao có thể lấy quán quân đây.
Anh nhìn lướt qua, thất vọng thu hồi ánh mắt.
Lăng Nhiên cũng là một chú chim non không có dũng khí trong miệng anh.
Không phải cậu không dám nên băng.
Chủ yếu là, thời gian huấn luyện công khai rất dài, dựa theo kinh nghiệm sống của Lăng Nhiên, đợi khi những phóng viên truyền thông đã quay chụp xong tư liệu sống, và thể lực hai con người đang đấu nhau đến nhiệt liệt trên sân băng kia bị tiêu hao hết, phỏng chừng ngay sau đó họ cũng muốn rời đi.
Mình cần gì phải sốt ruột đâu, cứ đứng ở ngoài sân băng chờ đã rồi tính.
Lăng Nhiên cũng không phải chỉ đứng chờ không, cậu vừa làm nóng người, vừa nghiêm túc quan sát tình hình tranh đấu gay gắt của Daniel và Takeshita Kawa.
Bình tĩnh mà xem xét, hai người này đúng thật là những tuyển thủ ưu tú ở độ tuổi của họ.
Tuy dáng người Takeshita Kawa nhỏ gầy, nhưng tỉ lệ rất tốt, khung xương tỉ mỉ, mang tới một cảm giác của người thiếu niên, có phần tương tự với vóc người của Lăng Nhiên.
Nhưng cậu ấy mi thanh mục tú, hơi thiên về nữ tướng, là diện mạo Yamato Nadeshiko [2] điển hình, vẫn dễ dàng phân biệt với diện mạo tinh xảo lại mang theo vẻ thiếu niên anh khí lãnh đạm của Lăng Nhiên.
Quan trọng nhất là, chắc chắn Takeshita Kawa đã bỏ ra rất nhiều công sức cho những cú nhảy của mình, về cơ bản, không có vấn đề gì trong cách sử dụng lưỡi trượt, khi nhảy lấy đà cùng với đáp băng cũng đều rất ổn.
So với Daniel trước khi nhảy phải quay người trước thì ổn định hơn nhiều.
Nhưng kỹ năng trượt của Daniel lại không quá tệ, tốc độ rất nhanh, vóc dáng cậu ta cao, tay dài chân dài, làm các động tác vũ đạo nhiệt liệt rất đẹp.
Daniel còn được đính lên người quốc tịch Mỹ.
Cậu ta chắc hẳn đã nhận được nhiều ưu ái từ trọng tài hệ Âu Mỹ bên kia, nếu không đã không bắt được chức quán quân ở phân trạm thứ nhất tại nước Mỹ.
Hai người này đều không thể khinh thường, so ra mà nói, vị Chang Enhao người Hàn Quốc kia có chút kém hơn.
Xem như vẫn đúng quy củ, không có vấn đề gì lớn.
Đương nhiên, cái từ kém hơn này là chỉ so với hai người Takeshita Kawa, so sánh với những tuyển thủ khác, Chang Enhao vẫn thực không tồi.
Lăng Nhiên âm thầm đánh giá.
Cuối cùng La Hoằng cũng có đủ dũng khí lên sân băng, lúc gần đi, cậu gật đầu với Lăng Nhiên, chân giẫm lên mặt băng trượt ra ngoài.
Lăng Nhiên nhìn mặt băng dần dần trống trải, cũng ngồi xuống bắt đầu thay giày.
Còn chưa kịp đợi cậu đổi xong giày trượt băng, trên sân băng bỗng truyền đến một tiếng kêu đau thảm thiết.
Là tiếng của La Hoằng!
Đã xảy ra chuyện rồi!
Các phóng viên đang lục tục rời khỏi bỗng chốc như con linh cẩu ở được mùi máu tươi, sôi nổi giơ camera trong tay lên hướng đến sân băng chụp vài nháy.
Lăng Nhiên trầm mặt, đẩy đám người ra, trượt vào.
La Hoằng cuộn tròn người, ở trên mặt băng ôm chặt chân mình, sắc mặt trắng bệch.
“Sao lại thế này?”
Lăng Nhiên không biết có phải La Hoằng bị thương tới xương cốt rồi không, không dám động vào cậu ấy, chỉ ngồi xổm xuống đỡ đầu La Hoằng, để cậu ấy có thể dựa lên người mình.
Thiếu niên lạnh lùng liếc mắt nhìn xung quanh, ánh mắt cậu quá sắc bén, khiến người xem lui về phía sau một bước.
Có mấy tuyển thủ Hoa Quốc đánh bạo, “Cậu ấy đang luyện nhảy lên, đột nhiên Takeshita Kawa và Daniel trượt đến chỗ cậu ấy, khi cậu ấy muốn né tránh thì bị ngã.”
Tầm mắt Lăng Nhiên rơi lên người 2 người kia.
La Hoằng vì để tránh bọn họ nên bản thân mới tốt bụng mà tránh trước.
Nhưng hai người đó, một người lại cúi đầu không nói, một người thì đút tay vào túi, không giống như muốn chịu trách nhiệm chuyện này hay cảm thấy ngại ngùng.
Daniel chỉ nhún vai, “Không phải cậu ta cố ý ăn vạ đấy chứ?”
Cậu ta cố ý sử dụng tiếng Trung nói hai chữ “ăn vạ”, tuy phát âm không đủ chuẩn, nhưng ý trào phúng gây ra đúng 100% sát thương tinh thần.
Đúng vậy, một màn này diễn ra, mặc kệ là ai cũng đều sẽ hoài nghi La Hoằng đang ăn vạ.
Chung quy thì hai người bọn họ là người có khả năng tranh đoạt chức quán quân trong trận thi đấu lần này nhất. Mà La Hoằng lại chỉ là một tuyển thủ trong nước không có tiếng tăm gì.
Những tay phóng viên nước ngoài kia đã nghĩ xong tiêu đề rồi, nên đặt là [Sốc! Một tuyển thủ bé của Hoa Quốc cố ý té ngã, vu oan cho Takeshita Kawa và Daniel!]
Mồ hôi lạnh sau lưng Đặng Văn Bách thi nhau túa ra, đương nhiên anh biết đây không phải là một việc nhỏ. Nếu chuyện này hòa lớn hơn nữa tất sẽ xảy ra sự cố ngoại giao mất!
Anh nhanh chóng gọi điện thoại cho người phụ trách ban tổ chức.
Mọi người xôn xao nghị luận.
Hai chữ “ăn vạ” vừa tuôn ra.
Không biết ai cười trộm một tiếng, nghe chói tai thật sự.
Lăng Nhiên giao La Hoằng cho Hướng Nhất Khang mồ hôi đầy đầu và Tiết Lâm Viễn, sau đó đanh mặt đứng trước mặt Takeshita Kawa và Daniel.
“La Hoằng bị ngã bởi vì hai người các cậu, các cậu nên xin lỗi cậu ấy đi.”
Có lẽ La Hoằng không thể thi đấu tiếp được nữa, nhưng ít nhất, cậu ấy phải có được một lời giải thích hợp lý.
Lăng Nhiên cố ý dùng tiếng Anh.
Takeshita Kawa có phần không nhịn được, cúi gập người, “Tôi không cố ý đâu.”
Daniel lại rất kiêu ngạo, cậu ta tới gần Lăng Nhiên, hạ thấp giọng xuống, “Một đơn nam xuất sắc mà Hoa Quốc cũng không có, cậu ta có lên sân hay không thì có gì khác nhau? Dù sao cũng chẳng lấy được quán quân.”
Cậu ta bị dư luận nước Mỹ lôi kéo, ghét nhất là người Hoa Quốc.
Người Hoa Quốc giật tiền đoạt công việc, công ty của bố cậu ta phá sản là bởi vì những thứ hàng ngon giá rẻ đến từ Hoa Quốc! Người Hoa Quốc đều xứng đáng ngã gãy chân hết!
Lăng Nhiên thật sự bị lời này chọc giận.
Tức đến mức muốn điên người, trái lại càng bình tĩnh hơn.
Cậu nâng mi mắt, đôi mắt đen láy lẳng lặng nhìn Daniel, khóe môi hơi cong lên, “Daniel, hay là cậu đánh cược với tôi đi.”
Daniel không nghe rõ, bèn tiến lại, “Gì cơ?”
Lăng Nhiên túm lấy cổ áo cậu ta, gằn từng câu từng chữ, “Đánh cược với tôi, người có thể đứng ở chỗ cao nhất trên đài lãnh thưởng trong trận thi đấu lần này, nhất định sẽ là người Hoa Quốc mà cậu khinh thường nhất!”
Chú thích: [1] CCTV5: một kênh thuộc đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc (viết tắt là CCTV), chuyên phát sóng các tin tức và cuộc thi về thể dục thể thao (tương tự như kênh VTV6 ngày xưa của mình ấy).
[2] Yamato Nadeshiko: Đây là một từ so sánh vẻ đẹp và sự thanh khiết của người phụ nữ Nhật Bản với loài hoa nadeshiko. Tuy nhiên không phải cứ phụ nữ Nhật Bản là sẽ được so sánh với loài hoa này. Một người phụ nữ chỉ được gọi là Yamato Nadeshiko khi cô ấy hội tụ tất cả những ưu điểm: vẻ ngoài xinh đẹp, sự lịch lãm, sự ấm áp và trí tuệ. Từ này đề cập đến hình ảnh lý tưởng của người phụ nữ Nhật Bản: người có có tinh thần mạnh mẽ và vẻ đẹp gọn gàng mặc dù vẻ ngoài trông yếu đuối. (theo Locobee)
Editor có lời muốn nói: Từ chương sau tôi sẽ set vip nhé mọi người. Số vàng tôi sẽ quy định dựa trên số từ mà tôi edit xong nhé. Chương nào nhỏ hơn hoặc bằng 5k từ thì tôi sẽ để giá 250 vàng, thêm 1k từ thì thêm 50 vàng. Ví dụ, tôi edit xong một chương, thấy tổng số từ là 7k1 chẳng hạn, vậy thì tôi sẽ lấy giá 350 vàng. Nếu sau này mọi người thấy giá vàng lên tới 500 thì chứng tỏ tôi đã gãy lưng vì 10k từ nhé TvT
#camonvidaunghoem#
#yeumoinguoi<3#
#19chuong200trangwordfreeforever#
#haymacniemchotamlungnaycuaeditor#
#hatbuinaohoakiepcotsongtoiQAQ#