- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội
- Chương 61: Ăn kiêng
Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội
Chương 61: Ăn kiêng
Trương Giác đã sớm biết dưới khuôn mặt tiểu tiên nam nhìn như lạnh nhạt của vị Thái tử người Nga kia là một vẻ mặt ngốc nghếch, cái năm đó lúc mà bọn họ cùng nhau bảo vệ Yoon Mi Jeong và Yoo Mong Seong lên xe lửa, lúc đó Ilya đã chộp lấy một chiếc ghế xếp rồi đến bên cạnh Trương Giác, miệng thì lẩm ba lẩm bẩm đọc kinh gì đó.
Trương Giác không hiểu tiếng Nga, cho nên những gì Ilya nói bị cậu nghe thành "Hãy nhận một kiếm này của ta, đệ nhất kiếm Hoa Hạ, thánh kiếm Bạch Đế " .
Sau đó Trương Giác hỏi Thẩm Lưu, sau đó dưới sự giải thích không nhịn được cười của đối phương thì mới biết đó là khẩu hiệu của các dân tộc chiến đấu trước khi đánh nhau, đại ý là "Sức mạnh và vinh dự, thắng lợi hoặc tử vong" .
Nhân tiện, loại khẩu hiệu này thường được xướng lên trước khi đánh hội đồng, nói cách khác, Ilya Savshenko 99% là đã từng đánh hội đồng rồi... Nếu như mà cứ so đo với loại Nga ngố này thì sẽ có cảm giác mình sẽ thua nha.
Trương Giác tự nói với mình không nên tức giận không nên tức giận, nhưng tới lúc Ilya nói hắn mời ăn cơm tối, cậu vẫ tức giận đến mức gặm thêm hai cái đùi gà.
Kanoko đem mái tóc xõa của cậu dạt ra phía sau, kéo một sợi dây buộc tóc từ trên đầu mình rồi buộc lại cho cậu: "Lúc ăn cơm thì nhớ phải buộc tóc lại chứ, tóc tai cậu dài như thế, nếu dính trúng thức ăn thì phải gội đầu, trời mùa đông mà cậu còn gội đầu không phải sẽ phiền phức à?"
Trương Giác mơ mơ hồ hồ nói tiếng cảm ơn, lấy cái đùi gà từ trong miệng ra, chic đùi gà vốn da thịt đầy đủ giờ chỉ còn xương, ngay cả xương giòn cũng không còn.
Hoàng Oanh cảm thấy bản thân mình sẽ không bao giờ học được kỹ năng ăn chân gà thần kỳ này của đồng đội , Quan Lâm nhỏ giọng hỏi cô: "Từ Xước không tới sao?"
Hoàng Oanh lắc đầu: "Huấn luyện viên của cô ấy yêu cầu cổ ăn kiêng để kiểm soát cân nặng của mình, nếu không thì sẽ không lên được 3lo."
"Ăn kiêng?"
Trương Giác quay đầu lại với vẻ mặt không dám tin tưởng: "Từ Xước gầy như vậy rồi mà còn muốn ăn kiêng sao, cơ thể của cô ấy vẫn có đủ protein để tạo cơ bắp chứ?"
Hoàng Oanh trả lời một cách đương nhiên: "Nữ vận động viên trượt băng nghệ thuật chỉ là muốn ăn kiêng thôi, sức mạnh cơ bắp của tụi này không có mạnh bằng nam giới, không ăn ít thì nhảy làm sao được?"
Trương Giác: "..."
Nếu là một đơn nữ bình thường dựa vào tốc độ quay, việc ăn kiêng để kiểm soát thân thể đương nhiên là không thành vấn đề, nhưng Từ Xước trong tương lai nhất định sẽ dậy thì thành một người cao cao, nếu bây giờ không thừa dịp chăm chỉ luyện tập thì trong thời kỳ phát triển cơ thể của cô ấy sẽ trở nên nặng nề hơn, lúc đó sẽ không có cơ bắp để giúp cho thân hình cao cao đó nhảy lên?
Trương Tuấn Bảo cũng đã nói, trước khi dậy thì thì nên tiến hành tập luyện sức mạnh phù hợp để không bị mất đi quá nhiều kỹ thuật trong quá trình dậy thì, Trương Giác bị vướng ở thiên phú thân thể, quá dẻo dai mà sức mạnh không đủ cho nên hiệu quả về phương diện này không lớn, nhưng Từ Xước là loại hình đơn nữ hiếm hoi có khả năng nhảy điểm băng siêu cấp nhanh nhẹn.
Cho dù bản thân Trương Giác cũng không phải là một huấn luyện viên như ông cậu đã được học đại học và học được rất nhiều kiến thức chuyên nghiệp cũng cảm thấy huấn luyện viên Triệu để cho Từ Xước ăn kiêng là lãng phí sức mạnh và phá hỏng nền tảng tốt đẹp của cô.
Cậu muốn mở miệng nói gì đó lại nhớ tới mẹ của Từ Xước dường như rất ủng hộ cái lý thuyết rằng đơn nữ nên ăn kiêng, bà ấy còn khá kín đáo mà chỉ trích triết lý huấn luyện của Trương Tuấn Bảo, mà đó cũng là một trong những nguyên nhân chính khiến Từ Xước chuyển vào đội tuyển quốc gia để thay đổi huấn luyện viên.
Ngay cả một người trưởng thành như Trương Tuấn Bảo mà còn không xoay chuyển được suy nghĩ của mẹ Từ Xước, để cậu nói lẽ nào sẽ có tác dụng sao?
Lúc này Shiro Kanoko kéo ống tay áo của Trương Giác: "Tama-chan, cậu đã xem trình tự thi đấu chưa? Lần này cậu và Harhasha là người đầu tiên trong chúng ta bắt đầu trận đấu đấy."
Trương Giác quay đầu lại: "Hả? Là tôi sao?"
Harhasha một mặt ngơ ngác: "Ta, chúng ta?"
Hayato Terakami giải thích: "Căn cứ theo trình tự thi đấu, giải Grand Prix sẽ kéo dài trong vòng bốn này, lễ khai mạc sẽ được tổ chức vào bốn giờ chiều ngày đầu tiên, sau đó bài thi ngắn của tổ thiếu niên sẽ được hoàn thành vào cùng ngày."
Bài thi ngắn khiêu vũ trên băng sẽ tổ chức vào 16:45, bài thi ngắn đơn nữ được tổ chức vào 18:10 tổ, bài thi ngắn đơn nam thì tổ chức lúc 19:35, cuối cùng là trượt băng đôi được tổ chức lúc 21:00.
Yoon Mi Jeong cười cổ vũ bọn họ: "Các bạn biểu hiện thật tốt nha, tới lúc đó tụi tớ sẽ đến hiện trường để cổ vũ cho các bạn."
Cô là đang nói bằng tiếng Anh, Harhasha có chút nghe không hiểu, Yoo Mong Seong bên cạnh thì lại nói một tràng Nga, Harhasha và Ilya mới đồng thời lộ ra thần sắc à thì ra là vậy.
Cái chàng thanh niên này sao mà không chỉ nói tiếng Anh hay mà tiếng Nga cũng nói lưu loát được như thế chứ .
Ngày thứ hai, giải Grand Prix trượt băng nghệ thuật chính thức khai mạc.
Dựa theo lời giải thích của những người hâm mộ trượt băng, trận chung kết Grand Prix trượt băng nghệ thuật này quy tụ rất nhiều ngôi sao và tân binh, rất nhiều vận động viên tiểu bối ở chu kỳ mới đã thành công lao vào đấu trường này.
Dựa theo chu kỳ bốn năm một lần của Thế vận hội thì tuổi nghề của các vận động viên cũng là bốn năm, Trương Giác, Ilya, Hayato Terakami, Hoàng Oanh, Quan Lâm và Shiro Kanoko đều là những ngôi sao mới đang lên trong chu kỳ Sochi.
Hơn nữa bởi vì vận động viên đơn nam Bắc Mỹ đã giành chức vô địch tại Thế vận hội mùa đông Vancouver mà không có cú nhảy bốn vòng nào nên đã bị chỉ trích, do đó sau khi chu kỳ Vancouver đi qua, liên đoàn trượt băng quốc tế đã sửa đổi quy tắc, nâng cao địa vị của cú nhảy bốn vòng, cổ vũ nhóm tuyển thủ mới thực hiện lại cú nhảy này, điều này dẫn đến sự phát triển hưng thịnh của cú nhảy bốn vòng ở nội dung đơn nam.
Ừm, trước mắt chỉ có nội dung đơn nam mới có thể tranh tài nhảy bốn vòng trong bốn hạng mục trượt băng, bên phía đơn nữ thì cú nhảy khó nhất vẫn là 3A của Shiro Kanoko.
Việc đơn nữ thi đấu trước đơn nam, nói cách khác, Từ Xước là vận động viên Trung Quốc đầu tiên bắt đầu xuất trận.
Cô bé này đang ở lứa tuổi sung sức nhất nội dung đơn nữ, trong quá trình tập huấn ở đội tuyển quốc gia, cô đã luyện thành công 3F+3lo, đây cũng nhà cú nhảy liên tục khó nhất ở tổ thiếu niên, tuy rằng không có độ dẻo dai nên việc xoay tròn cũng bởi vậy mà bị yếu thế nhưng bản lĩnh trượt của cô đã được Minh Gia và Trương Tuấn Bảo phát huy ở mức độ tốt nhất trong quá trình tập huấn cho đội tuyển tỉnh.
Cho nên vào năm đầu tiên bước vào tổ thiếu niên, Từ Xước đã vào đến trận chung kết với vị trí thứ ba trên bảng tổng sắp, trở thành người nối tiếp cuối cùng của Trần Trúc, trong nước lại có thêm một đơn nữ có hy vọng đạt được kết quả tốt ở các sân thi đấu hàng đầu.
Ca khúc trong bài thi ngắn của cô là《River Flows in You》, cô mặc trên người bộ trang phục thi đấu màu xanh nhạt với họa tiết hình con bướm trắng trên vai, những viên đá sáng lên trên người bao quanh thân hình mỏng manh như một dòng sông, đứng trước tấm chặn bảng giống như một học sinh tiểu học sắp diễn một vở kịch cổ tích.
Huấn luyện viên Triệu đứng trước mặt đưa khăn giấy và nước khoáng cho cô, mẹ cô đang cầm tấm băng rôn ngồi trên khán đài.
Vì độ nổi tiếng của môn trượt băng nghệ thuật tại Nhật Bản cho nên khán đài đầy ắp khán giả ngồi chật kín, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt mong chờ nhìn cô.
"Tiểu Xước, đừng lo lắng, em đã giảm cân thành công, tỷ lệ thành công của cú nhảy 3F+3lo cũng đạt tới 70%, em nhất định sẽ thắng."
Từ Xước căng thẳng gật đầu, huấn luyện viên Triệu tiếp tục cổ cũ cô: "Em thật sự rất nỗ lực, cô huấn luyện nhiều năm như vậy thì em là đứa nhỏ đầu tiên trượt đến sân khấu này, cố lên, chúng ta đều sẽ nhìn em."
Từ Xước đáp một tiếng, quay người trượt vòng quanh sân băng.
Trương Tuấn Bảo nhìn thân ảnh của cô gái nhỏ, chau mày: "Sao chân cho con bé lại gầy hơn lần trước chúng ta gặp nhau, đôi chân nhỏ nhắn như thế có thể chống đỡ khi nhảy sao?"
Thẩm Lưu động viên hắn: "Nghe nói học trò vừa ý nhất của huấn luyện viên Triệu chính là con bé, hơn nữa tỷ lệ thành công của cú nhảy 3lo tại hai phân trạm trước đều rất cao, cùng tin bọn họ."
Tống Thành gật đầu: "Đúng vậy, Tuấn Bảo, Từ Xước dù sao cũng là đơn nữ, phương thức tập luyện cơ bắp của cậu phù hợp với con trai hơn, huấn luyện viên Triệu đã dạy đơn nữ ở đội tuyển quốc gia nhiều năm như vậy, có ấy nhất định có biện pháp thích hợp hơn dành cho Từ Xước."
Hơn nữa Trương Giác cũng đang rèn luyện cơ bắp, hiệu quả cũng cứ như vậy a, cuối cùng thì cậu nhóc vẫn là dựa vào tốc độ quay cao mà không phải là nhảy cao, có lúc Tống Thành cũng muốn để Trương Giác ăn kiêng đê xem đứa nhỏ này sau khi giảm cân có thể luyện được 4T hay không.
Trương Tuấn Bảo bất mãn lầm bầm : "Nếu như không có cơ bắp bảo vệ, áp lực về khớp khi Tiểu Ngọc nhảy bốn vòng sẽ rất lớn, thiên phú sức mạnh của Từ Xước cũng rất tốt, trước đó tôi chưa từng thấy một đơn nữ nào nhảy cao đến vậy, không luyện cơ bắp là một điều đáng tiếc..."
Thế nhưng những gì hắn nói chỉ là nói thầm, khi Từ Xước nhảy thành công 3F+3lo trên sân, thanh niên ngực bự này suýt nữa đã nhảy cẩng lên vì vui sướиɠ, khi Từ Xước nhảy 3lz thiếu chút nữa là mắc sai làm, hắn cũng siết nắm đấm.
Cho dù Từ Xước đã không còn là học trò của hắn nhưng Trương Tuấn Bảo vẫn cứ nghĩ về đứa nhỏ này, dù sao thì học trò của hắn không nhiều, mỗi một người đều là báu vật, Trương Tuấn Bảo không chỉ một lần thức đêm để sửa chữa kể hoạch huấn luyện cho bọn họ với hy vọng đảm bảo được sự phát triển lành mạnh nhất có thể cho sự nghiệp của bọn nhỏ, đồng thời thực lực cũng được phát triển nhanh chóng.
Bởi vì trận chung kết là sáu người một hạng mục nên so tài cũng nhanh, thời điểm kết thúc bài thi ngắn đơn nữ tổ thiếu niên, Từ Xước xếp ở vị trí thứ hai, chỉ đứng sau Clara là đơn nữ tổ thiếu niên người Mỹ 15 tuổi.
Trương Giác đứng dậy, xách túi thể thao đi về phía hậu trường, trong phòng khởi động chẳng biết từ lúc nào đã tụ tập vài cậu trai, bao gồm cả gương mặt cũ Harhasha, Juventus, Angus Joe.
Ngoài ra còn có một đơn nam thoạt nhìn rất nhỏ, Trương Giác liếc mắt nhìn thì biết đây là tiểu đơn nam thiên tài trong truyền thuyết ở châu Âu, Alan Helge ở Na Uy.
Bởi vì thi đấu trong nước được tỉnh điểm cho cả tổ thiếu niên và tổ thành niên, cho nên thỉnh thoảng sẽ xuất hiện những tuyển thủ trẻ có điểm số cực cao đứng trên bục lĩnh thưởng của tổ thiếu niên, ví dụ như năm ngoái Trương Giác đã giành được huy chương vàng ở tổ thành niên trong giải vô địch quốc gia.
Alan Helge thì vào năm ngoái tại giải vô địch trong nước Na Uy đã giành số điểm cực cao thắng các đơn nam tổ thành niên khác, trở thành nhà vô địch đơn nam trong nước trẻ tuổi nhất của Na Uy.
Tuy nhiên đứa nhỏ này còn khá cao, rõ ràng là nhỏ hơn Trương Giác 10 tháng thế nhưng thoạt nhìn lại cao hơn 1 mét 65, so với 1 mét 61 của Choi Jeong Su lại còn cao hơn.
Thẩm Lưu nhỏ giọng nói với Trương Giác: "Không cần quá chú ý đến Helge, thằng bé có thể giành chực vô địch quốc gia chủ yếu là do các nội dung đơn nam dành cho thành niên khác ở Na Uy không được giỏi, tương tự như nguyên nhân em giành được chức vô địch ở giải vô địch quốc gia, bước nhảy có độ khó cao nhất của đứa nhỏ này chỉ là 3lz+3lo, nhảy A rất yếu."
Trương Giác cũng nhỏ giọng trả lời: "Có thể chân của nhóc ấy thô hơn vài vòng so với chân em, cơ bắp ở đùi cũng phình lên."
Thẩm Lưu: "Cơ bắp phình lên không có nghĩa là nhảy lên mạnh mẽ, cơ bắp của cậu em no đủ tràn trề như vậy mà chưa bao giờ thấy anh ấy nhảy qua được anh nha."
Trương Tuấn Bảo đứng sau lưng hắn, cười ha ha, Thẩm Lưu ngay lập tức ngậm miệng.
Trương Giác le lưỡi, đứng tại chỗ xoạc ngang ra, một bên kéo gân, một bên lấy dây buộc tóc màu đỏ buộc lên thành đuôi ngựa.
Căn cứ vào điểm của bảng xếp hạng, Trương Giác có xếp hạng cao nhất là người tranh tài cuối cùng, nhóm đối thủ của cậu từng người từng người rời đi, sau đó âm nhạc vang lên, những tràng pháo tay truyền đến.
Tuyển thủ áp chót lên thi đấu là Juventus, hắn trượt chính là theo phong cách jazz với tiếng kèn saxophone, giai điệu nhẹ nhàng và tự do.
Theo âm tiết rơi xuống, cũng có một tiếng đập nhịp nhàng trong lối đi của các vận động viên, đó là âm thanh của giày trượt với bộ bảo vệ lưỡi do va vào sàn, Trương Giác bước ra khỏi lối đi dành cho tuyển thủ, hơi lạnh của sân băng phà vào mặt cậu.
"Tama-chan."
Trương Giác ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy Shiro Kanoko nắm tay với cậu: "Ganbatte (cố lên)!"
Trương Giác phất phất tay với cô, cởϊ áσ khoác, một chiếc lá đỏ mùa thu hiện ra, cậu giơ tay lên, từ cô tay đến khuỷu tay có một tấm lụa trắng từ đỏ thẫm chuyển sang trong suốt, tấm vải nhẹ nhàng tung bay khi cậu bước đi.
Bài thi ngắn của cậu là《Otoal》, là bản nhạc trượt băng tự do của nhà vô địch thế giới đơn nữ đầu tiên của Nga là Da Kaya tại thế vận hội mùa đông Nagano, phiên dịch thành tiếng Trung có nghĩa là ngày thu, do nghệ sĩ dương cẩm Latinh Raul Di Blasio diễn tấu.
Trong bệnh viện chăm sóc đặc biệt ở Bắc Kinh, Tần Tuyết Quân ngồi bên giường bệnh, nhẹ nhàng chạm vào một đứa nhỏ.
"Tiểu Bình, bản ghi《 Tiểu bảo bối của tôi 》mà anh Tiểu Ngọc cho em nghe trước đây sắp bắt đầu thi đấu rồi, em có muốn xem không?"
Đứa nhỏ trên giường bệnh chậm rãi mở mắt, trong miệng cô bé ngậm một chiếc ống không thể nói chuyện được, chỉ có thể chớp chớp mắt, Tần Tuyết Quân hiểu ý mở máy vi tính ra.
Vòng chung kết sẽ được phát sóng trực tiếp tên kênh CCTV-5, cho nên Trương Giác đã sớm thông qua điện thoại hứa hẹn với Tần Tuyết Quân nếu như lúc cậu thi đấu mà Tiểu Bình có thanh tỉnh thì có thể dò hỏi cô bé có thể xem trận đấu của cậu không.
Tần Tuyết Quân cẩn thận từng li từng tí một màn hình máy vi tính, cô bé nằm ngửa, nhìn thiếu niên đang đứng trên băng, đột nhiên nhìn về phía ống kính lộ ra một nụ cười xán lạn.
Cậu dùng khẩu hình nói gì đó, Tiểu Bình suy nghĩ một chút, cảm thấy anh Tiểu Ngọc là đang nói "Xin chào" .
Tiểu Bình muốn cười, anh Tiểu Ngọc thật sự là rất đẹp trai, đẹp trai chẳng kém gì giọng hát của anh ấy.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội
- Chương 61: Ăn kiêng