Giải vô địch trượt băng nghệ thuật thế giới năm 2011 ban đầu được tổ chức tại Tokyo, Nhật Bản, nhưng bởi vì trận động đất 311, thời gian thi đấu được đổi thành cuối tháng 4, địa điểm được đổi thành sân vận động Mega ở Moscow.
Tiền thưởng mà Trương Giác nhận được từ chức quán quân giải vô địch thiếu niên thế giới và của cục thể dục thể thao trao tặng cũng không nóng hổi gì cho nên cậu quyên toàn bộ tiền ra ngoài hết.
Đứa nhỏ nghĩ rất thoáng, một bên liên hệ Hayato Terakami tìm một con đường quyên tiền, một bên an ủi mình không có chuyện gì không có chuyện gì, mình có tới một vạn Bitcoin, món tiền nhỏ này cứ quyên thì quyên thôi, mình cũng không thèm đau lòng.
Nhưng mà nên đau lòng thì vẫn là đau lòng, Trương Giác từ hồi năm ngoái đã không xin tiền tiêu vặt từ bố mẹ, lúc cậu quyên tiền thì quên mất phải giữ một ít lại, kết cục chính là thẻ đi xe buýt của cậu cũng phải nhờ Hứa Đức Lạp hỗ trợ.
Trương Giác nâng tấm thẻ xe buýt mà cậu em trai đưa, trên mặt tất cả đều là cảm động.
"Nhị Đức, em yên tâm, chờ tháng sau anh lãnh lương sẽ lập tức trả tiền lại cho em."
Cậu bạn nhỏ Hứa Đức Lạp bất tri bất giác đã cao bằng anh trai gật gật đầu, đem một trái thanh long đỏ mọng cắt thành hai nửa, lấy hai cái muỗng, một bên múc ăn một bên ngồi sóng vai với Trương Giác trên sô pha xem bộ phim điện ảnh chiến tranh do David Bowie và Ryuichi Sakamoto đóng vai chính —— 《Merry Christmas, Mr. Lawrence》.
Hứa Đức Lạp hỏi Trương Giác: "Anh, David Bowie thực sự là một ca sĩ rock and roll à? Ca hát đều phải đẹp mắt như vậy sao?"
Trương Giác trả lời: "Cái nghề ca sĩ này phải xét đến thực lực là chính, ngoại hình đẹp thì có thể thêm điểm, nhưng không phải là điều quan trọng nhất."
Đặc biệt là rock and roll, có rất nhiều ca sĩ có cá tính, chỉ cần hát thật tốt, cho dù lộ ra l*иg ngực hay chỉ mặc nội y lên sân khấu thì các fan cũng vô cùng nhiệt tình.
Ngược lại những ca sĩ có ngoại hình quá đẹp, trước khi thực lực được công chúng tán thành thì rất dễ bị người ta phỉ báng là "Dựa vào mặt để ca hát", như Trương Giác trước đây đã phải liên tục thể hiện kỹ năng của mình trên sâu khấu để chứng tỏ bản thân, mặc dù những người hâm mộ hưng phấn nhưng bản thân cậu lại cảm thấy rất không vừa ý, cậu cảm thấy kiểu phô diễn kỹ năng quá đà không bằng việc hoàn thành những ca khúc trữ tình.
Hứa Đức Lạp lúc này đã không còn vui khi học lớp violin nữa, ngược lại là đánh trống jazz đến mức bừng bừng khí thế, có lúc không lên lớp cũng muốn đi luyện tập.
Trương Giác đời trước là một ca sĩ rock and roll, Hứa Đức Lạp hiện tại cũng trầm mê nhạc rock, quả thực khiến cho mọi người tự hỏi liệu sở thích âm nhạc của họ có được di truyền theo gen không.
Thanh long ruột đỏ là loại trái cây chữa táo bón rất hiệu quả, hơn nữa hình như là sau khi ăn món có màu gì thì sẽ cho ra vật có màu đó.
Thời điểm Trương Tuấn Bảo tới đón người thì Trương Giác vẫn còn ngồi xổm trong nhà xí, ông cậu liền ngồi xổm ở ngoài hô to.
"Trương Giác, con có đi được hay không đó? Trong 10 phút nữa con có ra ngoài được không? Không được thì cậu đổi vé máy bay nha!"
Trương Giác bóp mũi lại nói: "Có thể có thể mà, cậu chờ con một chút, con sẽ xong ngay đây."
Hai cậu cháu không ngừng đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng cũng coi như đuổi kịp chuyến bay đến Tokyo.
Thiên tai ập đến, phía Đông Nhật Bản chịu tổn thất nặng nề, rất nhiều người dân đang chạy nạn sống trong những vùng thiên tai đang rất khó khăn, mà Hayato Terakami sau khi thảo luận với các tiền bối đã quyết định thực hiện một buổi biểu diễn trượt băng từ thiện, toàn bộ tiền vé của buổi biểu diễn sẽ được quyên góp cho vùng bị thiên tai.
Do nhiều vận động viên nổi tiếng trên thế giới ở tổ thành niên vẫn đang chuẩn bị cho giải vô địch thế giới vào tháng 4, cho nên ngay từ đầu Nhật Bản không có kế hoạch mời các vận động viên đang hoạt động, lúc gửi thư mời chủ yếu tập trung vào những người đã giải nghệ.
Là một nhất ca trước đây của Thôn Thỏ, Thẩm Lưu cũng nhận được lời mời, bên kia còn cẩn thận từng li từng tí hỏi hắn: "Tama-chan với huấn luyện viên và sư đệ của cậu ấy có rảnh không? Nếu như rãnh thì cậu bạn nhỏ cùng với huấn luyện viên và sư đệ cùng nhau đi nha, à chúng tôi sẽ bao vé máy bay và ăn ở."
Ừm, bọn họ không chỉ đánh chủ ý vào Thẩm Lưu mà còn nhớ thương sư huynh của Thẩm Lưu với Trương Tiểu Ngọc, cùng cậu học trò nhỏ Sát Hãn Bất Hoa.
Thẩm nhất ca và Trương Tuấn Bảo thương lượng, giải đấu có khối lượng nặng cuối cùng của tổ thiếu niên trong mùa giải là giải vô địch thiếu niên thế giới, bây giờ nó đã kết thúc rồi, trên người Trương Giác vẫn còn cảm giác mệt mỏi và uể oải sau trận thi đấu lớn mà hắn không thể loại bỏ bằng đòn roi, thay vì để cho cậu tiếp tục ngồi sụp xuống rồi ngáp ngắn ngáp dài khi xem tài liệu học tập thì không bằng xách cậu ra ngoài để lấy lại tinh thần.
Về phần Sát Hãn Bất Hoa, được sự chăm sóc tận tình của các huấn luyện viên và sự giúp đỡ từ các đàn anh đàn chị về bí quyết nhảy A nên đã thành công luyện thành 2A, hiện tại đang đứng trước cửa ải thử thách nhảy ba vòng, lần này vừa vặn mang bé ra sân khấu nước ngoài để làm quen, đồng thời tích lũy được kinh nghiệm biểu diễn.
Đối với tuyển thủ nhỏ mà nói, loại kinh nghiệm này là vô cùng quý giá, dù sao không phải ai cũng có một trái tim lớn vững như bàn thạch như Trương Tuấn Bảo, và Trương Giác, lần đầu tiên chạy ra nước ngoài thi đấu có thể vững vàng chơi ở trình độ của mình, bây giờ luyện thêm vài lần, sau này khi lên sân thi đấu thì sẽ ổn định hơn.
Mà điều quan trọng nhất vẫn là cái câu bao ăn bao ở bao đi lại kia.
Lúc Thẩm Lưu đi tìm người, mẹ của Sát Hãn Bất Hoa đang dùng một cái móc móc chân dê lên, cầm dao róc thịt, anh trai bé xoa xoa mắt kính, đặt cuốn sổ xuống đứng dậy.
"Đi ra nước ngoài sao, tạo mối quan hệ rất tốt đó, tôi đi thu thập mấy cuốn bài tập về nhà để nó mang theo."
Thuận tiện nhắc chút, anh trai của Sát Hãn Bất Hoa năm nay lớp 11, tên là Bạch Âm, cái tên này có ý nghĩa là giàu có, nếu phiên dịch một cách đơn giản hơn thì có thể trực tiếp kêu tên của người này là có tiền.
Bởi vì đầu óc thông minh của mình, tiểu ca Bạch Âm có thể là chủ 80% trong gia đình, hắn vung tay lên, hành trình đi Nhật Bản của cậu bạn nhỏ Sát Hãn Bất Hoa cứ như vậy mà quyết định, chờ đến lúc Trương Giác biết việc này, tất cả hành lý và hộ chiếu của Sát Hãn Bất Hoa đều đã chuẩn bị xong.
Hiệu suất của người anh em này còn rất cao nha.
Bởi vì là lần đầu tiên ra nước ngoài, Tiểu Bạch Ngưu có chút thấp thỏm, Trương Giác chia cho cậu mấy viên kẹo cao su Xylitol, bé mới thả máy hát ra, trong lòng thấp thỏm dựa vào Trương Giác.
"Sư huynh, em chưa từng biểu diễn trước nhiều người, thật không có vấn đề gì sao? Độ khó của em không cao, ngoại hình cũng không nổi bật, khán giả sẽ thích em sao?"
Trương Giác đánh giá Sát Hãn Bất Hoa, mở miệng khen: "Đối với một đứa nhỏ 11 tuổi thì Bất Hoa em đã rất ưu tú rồi, hơn nữa dung mạo của em cũng rất đẹp trai, đứng ở trên băng nhất định là rất dễ thấy, em phải có lòng tin vào chính mình nha."
Tiểu Bạch Ngưu da đen, sân băng thì trắng, bé đứng trên đó không phải là rất dễ thấy sao, Trương Giác thổi phồng đến mức không một chút chột dạ, nghe cậu nói như vậy, Sát Hãn Bất Hoa cũng tin tưởng, vì vậy trên khuôn mặt của cậu bé lộ ra một nụ cười vui sướиɠ.
Hai huấn luyện viên ngồi ở hàng trước, lúc này đầu đối đầu nói chuyện.
Thẩm Lưu hỏi Trương Tuấn Bảo: "Tôi nhớ anh soạn cho Bất Hoa bản nhạc《 Gia đình Mông Cổ trên thảo nguyên 》, còn tiết mục của mình vẫn chưa kịp chuẩn bị sao?"
Trương Tuấn Bảo tự tin gật đầu: "Tôi dùng bài《 Memory 》mà trước đây tôi đã trượt rồi, yên tâm, trang phục biểu diễn tôi còn mặc vào được."
Tuy rằng ngực có chút chật nhưng dù sao cũng là cổ chữ V, chữ V có hở một chút cũng chẳng sao cả.
Thẩm Lưu thầm lén lén nhìn qua cơ ngực của đàn anh, rơi vào trầm mặc, Trương Tuấn Bảo lại tràn đầy phấn khởi hỏi hắn.
"Ôi chao, đừng nói tôi, cậu thì sao? Dự định trượt cái gì?"
Thẩm Lưu lắc đầu nở nụ cười: "Tôi cũng chưa chuẩn bị tiết mục mới, cho nên chỉ có thể tiếp tục sử dụng buổi biểu diễn trượt ở Vancouver."
Đôi mắt hắn lộ ra một tia thẫn thờ: "Nếu không phải chuyện lần này đột nhiên xảy ra thì thực tế các buổi biểu diễn thương mại này thường có xu hướng mời các vận động viên năng động hơn, nhân khí của bọn họ càng cao hơn, có cả những cựu vô địch thế giới trong số những người chơi biểu diễn thương mại đã giải nghệ, nói đến chuyện này, chúng ta cũng chỉ là dính ánh sáng của Tiểu Ngọc cho nên tới bây giờ mới không bị những người hâm mộ trượt băng lãng quên."
Nếu như không phải Trương Giác dùng sự hiện diện của mình trên sân khấu thế giới để xoát độ tồn tại, nên hai vị huấn luyện viên đi cùng cậu trên băng ghế huấn luyện cũng thường xuyên xuất hiện, nếu không thì dựa trên hiệu suất và mức độ phổ biến của dịch vụ ban đầu thì họ rất khó được người ta nhớ tới vào lúc này.
Trượt băng nghệ thuật dù nghệ thuật đến đâu thì đó cũng là một môn thể thao cạnh tranh, mọi người sẽ luôn nhìn vào những kẻ mạnh và xem những va chạm nảy lửa giữa họ để tranh chức vô địch, mà ở dưới vương tọa của bọn họ, có quá nhiều vận động viên hạng hai hạng ba đang thầm lặng hoạt động không lên tiếng.
Ngay cả huấn luyện viên của các vận động viên vô địch cũng sẽ được để mắt nhiều hơn so với những vận động viên hạng hai hạng ba.
Tuy nhiên bọn hắn đều là giải nghệ do chấn thương, tuổi tác cũng không nhỏ, dù cho mỗi ngày đều trên sân băng trượt theo thằng nhóc nghịch ngợm để đánh mông nó, nhưng thật khó để nói rằng họ sẽ như thế nào khi trượt trên sân băng lần này, lần này đi tham gia buổi biểu diễn từ thiện thì phần lớn là thu thập số lượng người cho cao, Trương Giác mới là người xuất lực chính, nhưng chỉ cần nghĩ đến còn có thể đứng trên băng, hai vị huấn luyện viên vẫn vui vẻ vô cùng.
Mà nói tới phần biểu diễn của Trương Giác thì.
Ánh mắt Thẩm Lưu vi diệu: "Thằng nhóc vẫn nhất định đổi tiết mục?"
Trương Tuấn Bảo mặt không hề cảm xúc: "Nó nói là người khác gặp nạn, trượt một ca khúc vui vẻ như《 Cá sấu nhỏ 》thì không được thích hợp, có cảm giác như đi đập phá thêm vậy, cho nên mới nhờ nữ sĩ Mia tạm thời làm một tiết mục mới, tập luyện còn chưa được một tuần, không biết có trượt được không đây."
Thực ra vấn đề lớn nhất không phải là tiết mục mới, dù sao độ khó khi biểu diễn trượt cũng chỉ như vậy, thích ứng cũng không khó, mà trang phục biểu diễn của Trương Giác mới là vấn đề khá lớn .
Đó là sau khi nữ sĩ Trương Thanh Yến biết đại bảo nhà mình thiếu trang phục thích hợp thì đã dùng trang phục hồi còn trẻ của mình thay đổi lại...
Trương Tuấn Bảo vẫn là lần đầu tiên biết chị gái mình thế nhưng thực sự biết may vá, nhưng nghĩ tới Trương Giác không hề áp lực mà đem trang phục biểu diễn màu trắng được chỉnh sửa từ quần áo phụ nữ vào trong va li của mình, còn cao hứng nói rằng cậu sẽ mặc chiếc áo này với quần màu đen, vừa vặn cũng là tiết mục mới, tâm lý ông cậu liền phức tạp.
Hắn thở dài: "Tôi biết Tiểu Ngọc không có tiền, cấp trên cũng sẽ không cấp chi phí may trang phục biểu diễn cho một chương trình thương mại, nhưng mà tôi có tiền mà, gia đình thằng nhóc cũng sẵn sàng hỗ trợ nó, nhưng mà kết quả là thằng nhóc phải mặc quần áo cũ của mẹ mình, thật giống như chúng tôi keo kiệt lắm vậy."
Thẩm Lưu lộ vẻ nghi hoặc: "Trọng điểm của anh là cái này sao?"
Trọng điểm không phải là trang phục thi đấu của Trương Giác là một kiện đồ nữ sao?
Đừng nhìn trong lòng hai vị tuyển thủ đơn nam đã giải nghệ đang thấp thỏm, chờ đến lúc bắt đầu diễn tập buổi biểu diễn thương mại, bên phía ban tổ chức đều khen Thẩm Lưu cùng Trương Tuấn Bảo không dứt miệng.
Thẩm Lưu thì không nói gì, hắn tốt xấu gì cũng mới giải nghệ một mùa giải, trước khi giải nghệ thì hắn đã bùng nổ ở Thế vận hội mùa đông Vancouver, sau khi giải nghệ thì ngay lập tức tiếp quản Trương Giác – một tiểu tiên nữ có khuôn mặt có thể thu hút một số lượng lớn người hâm mộ, sự nổi tiếng của hắn vẫn chưa lui, nhưng khiến người ta bất ngờ chính là Trương Tuấn Bảo.
Để thuận tiện cho sự di chuyển của mình, ông cậu đã mặc một bộ đồ thể thao UA bó sát người khi trượt băng, cơ ngực cơ bụng cơ vai cơ lưng đều mơ hồ hiện ra, một số tiểu 0 đã giải nghệ khi nhìn hắn thì không dời nổi tầm mắt, thời điểm trượt ngang qua Trương Tuấn Bảo đều phải giảm tốc độ trượt xuống 80%.
Trương Giác cũng biết cậu mình rất được hoan nghênh, lúc mọi người đang huấn luyện trên băng thì nhóm huấn luyện viên đều mặc áo khoác giữ ấm, động tác có độ không cao là không thể làm, cho nên cậu cũng là lần đầu tiên trực tiếp nhìn thấy ông cậu mình là một vận động viên trông như thế nào trên sân băng.
Tương tự như Trương Giác, Trương Tuấn Bảo cũng là loại hình trượt rất mạnh, tốc độ trượt trên băng cực cao, đoán chừng là lượng vận động khi đuổi theo thằng nhóc nghịch ngợm cũng quá nhiều, dù cho đã giải nghệ nhiều năm nhưng tốc độ trượt của hắn vẫn không hề chậm lại.
Hét lên một tiếng, ông cậu đã giải nghệ tám năm thực hiện 2A, tiếp băng còn rất vững vàng, đặc biệt là cự ly cao, quăng tốc độ quay của Trương Giác sang tám con phố.
Hayato Terakami nhìn vị tiền bối này nhảy, kinh ngạc không thôi: "Trạng thái của senpai được duy trì rất tốt."
Trương Giác hai tay ôm má ngồi xổm: "Đúng vậy, thật đáng tiếc khi năm đó xương hông của ông cậu bị thương nặng đến mức suýt nữa phải thay xương kim loại, nếu không muốn ngồi xe lăn cả đời, ông cậu không được nhảy ba vòng nữa, 2A cũng phải lâu lâu mới nhảy, bình thường bài tập vận động của ông cậu đều là bơi lội, chạy bộ đối với áp lực lên các khớp quá lớn."
Nếu như không phải bị chấn thương, với ý chí kiên cường của ông cậu tiếp tục ăn những bữa ăn thể hình, thường xuyên tập luyện cơ sau khi giải nghệ, Trương Giác không chút nghi ngờ hắn sẽ kiên trì trượt đến năm bốn mươi tuổi.
Bởi vì Trương Tuấn Bảo chính là một người thích trượt băng nghệ thuật như thế.
Ánh mắt đứa nhỏ hiện lên một vệt cười ấm áp.
Cậu à, bây giờ được trở lại với tư cách là một nghệ sĩ biểu diễn, nhất định bây giờ cậu rất vui vẻ.
Cậu nhìn về phía thân ảnh Sát Hãn Bất Hoa luyện 2A, yên lặng thở dài.
Tiểu Ngưu, nhóc nhất định phải trượt cho tốt, đợi đến khi sư huynh đây không trượt được nữa thì nhóc hãy cùng với huấn luyện viên của tụi mình đi tiếp trên con đường này.