Chương 50: Cát bụi

Từ khi Trương Giác đột nhiên xuất hiện tại giải Junior Grand Prix, bởi vì có thực lực và ngoại hình đẹp nên càng ngày có càng nhiều người hâm mộ trượt băng yêu mến cậu hơn, tính đến thời điểm giải vô địch thiếu niên này, 80% con mắt của những người hâm mộ trượt băng trong nước đều đổ dồn về đây.

Theo thống kê của người hâm mộ, các diễn đàn liên quan và Tieba vừa mở ra bảy bài đăng tiên đoán liên quan đến Trương Giác, vừa vặn là con số để triệu hoán Thần Long, tất cả mọi người đều đang đánh cược chú cá sấu nhỏ có thể mang về huy chương màu gì.

【 huy chương đồng, nhất định là huy chương đồng! 】

【 người nhà tụi tui tuy rằng có ưu thế về thể lực và sự dẻo dai, thế nhưng tuổi còn nhỏ, kinh nghiệm thi đấu cũng không nhiều, cũng không có lợi thế về quốc tịch, Hayato Terakami thì đang ở năm cuối cùng của tổ thiếu niên, nhất định sẽ vì tấm huy chương vàng giải vô địch thiếu niên thế giới mà chiến đấu, Savshenko lại là Thái tử gia người Nga, để thắng được cậu ta là điều quá khó. 】

【 nhưng mà nếu Trương Giác muốn nghiền ép người khác thì không thành vấn đề, đứa nhỏ này có 3A ổn định, trong bài thi ngắn chưa bao giờ thất thủ và luôn có thể tạo ra sự khác biệt với các đối thủ khác, chỉ cần lần này cậu ấy không gặp phải sai lầm lớn thì sẽ vững vàng bước lên bục vinh quang, nếu như may mắn thì cậu ấy có thể giành được huy chương bạc. 】

【 đợi đến năm sau Savshenko và Hayato Terakami đã thăng tổ rồi, như vậy đứa nhỏ nhà tui sẽ là thiên hạ đệ nhất tổ thiếu niên nha! 】

Ai mà ngờ cuối cùng Trương Giác không chỉ hoàn thành 4S trong trượt tự do mà còn giành tấm huy chương vàng, vừa vặn Hàn Quốc và Trung Quốc không bị chênh lệch múi giờ, có rất nhiều người xem phát sóng trực tiếp, vì vậy trên internet là một tràng nói nói cười cười.

Đứa nhỏ nhà mình đoạt giải quán quân vốn là việc vui, huống hồ đứa nhỏ này lên lĩnh thưởng lại là càng hài hước như vậy, vậy thì lại càng muốn cười.

Lúc mà Trương Giác lên bục lĩnh thưởng, khán giả tại hiện trường cười ha ha rồi, một đám người ngồi trước màn hình TV, màn hình máy vi tính cũng là đang cười, có người vừa cười vừa ngưỡng mộ tư thế của Trương Giác lên đài lĩnh thưởng.

【 mọi người đừng chỉ có ha ha thôi nha, mọi người có phát hiện không, cái động tác mà sau khi Tiểu Ngọc té lộn mèo một cái thì hai tay chống đỡ thân thể ở trên bục, tư thế thì nằm sấp chống hai tay như bài chống đẩy của Nga đó, chỉ là cậu nhóc không có duỗi thẳng hai chân rồi hít đất thôi, nếu không thì đây là một planchet Nga hoàn chỉnh. 】

【 cậu bé này nhìn có vẻ gầy gò, nhưng mà sức mạnh của vai, cánh tay, cổ tay và cơ ngực đều rất kinh người nha. 】

【 không đúng, không phải trượt băng nghệ thuật giữa vào sức mạnh của hông và chân sao? Sao mà nhìn dáng vẻ chi trên của cậu nhóc cũng rất mạnh vậy? 】

【 lầu trên, bạn quên mất tốc độ xoay người của Trương Giác khủng khϊếp như thế nào rồi à, đây chính là dựa vào sức mạnh của phần thân trên và cơ hông đó, bất quá loại vận động viên giành được huy chương vàng trong sự kiện hạng A, thể lực và sức mạnh của họ đều ở cấp độ quái vật trong mắt người thường. 】

Mà chưa đầy ba tiếng sau khi Trương Giác giành huy chương vàng, cậu lại xuất hiện trong bản tin dân sinh của người dân lúc 8 giờ tối tại tỉnh H.

Lúc đó Trần Tư Giai bưng một tô mì, ngồi ở trên ghế sô pha xem tin tức, mãi đến khi trên khuôn mặt người dân chương trình mang theo nụ cười đoan trang, dùng thanh âm duyên dáng nói ra lời kia.

"Được biết, Trương Giác, một vận động viên trượt băng nghệ thuật thiếu niên tỉnh chúng ta và là quán quân giải vô địch trượt băng nghệ thuật thiếu niên thế giới, vì để bảo vệ người bạn vận động viên nước ngoài bị huấn luyện viên xâm hại và sự bao vây của phóng viên giới giải trí đã dùng một cây lau nhà lực chiến quần hùng tại ga tàu Gangneung, Hàn Quốc."

Trần Tư Giai bị sặc ngay lập tức, cô ho lên dữ dội thì thấy Trương Giác đang xách theo một cây lau nhà, miệng hét lên "Quét ngang ngàn quân", bên cạnh còn có thiếu niên tóc vàng xách theo ghế xếp, vừa nhìn là biết chung bọn với Trương Giác.

Không biết còn cho rằng mấy người này là đang đóng phim hài đó.

Trần Tư Giai trầm mặc hồi lâu, quay đầu che miệng, vai cũng bắt đầu run rẩy, mẹ cô đang ngồi bên cạnh cũng bật cười ha ha.

"Ha ha ha, đứa nhỏ này từ đâu tới thế, sao mà buồn cười quá vậy nè?"

Mà cái đoạn Trương Giác mắng chửi mọi người bằng phương ngữ Đông Bắc kia, đối với khán giả mà nói, cũng là đứa nhỏ nhà mình quá nhiệt tình vì lợi ích chung mà mắng kẻ ác mà thôi, thoạt nhìn vừa đáng yêu vừa có thể vui mừng, khiến người rất muốn đem tay đặt lên TV xoa xoa cái đầu nhỏ của Trương Giác.

Trải qua chuyện này, nhiều người không mấy để ý đến trượt băng nghệ thuật trước đây cũng biết ở Đông Bắc có một đứa nhỏ như vậy, không chỉ giành huy chương vàng đơn nam đầu tiên tại giải vô địch trượt băng nghệ thuật thế giới cho Thôn Thỏ mà còn làm cho cậu một cây lau nhà tốt hơn.

Trương Giác dùng một loại phương thức khiến nhiều người không thể tưởng tượng nổi, trở thành vận động viên hiếm hoi trong nước thành công phá vỡ vòng vây ở lứa tuổi thiếu niên, cũng là bởi vì cậu phá vòng vây nên lãnh đạo Tổng cục Thể dục thể thao đã phải có thái độ xử phạt cậu.

Vốn là bọn họ còn lười phạt Trương Giác, dù sao đây cũng là một cây con độc đinh của đơn nam trong nhà, nếu như xuống tay phạt nặng thì đau lòng còn không biết là ai, không ít người còn dự định nhéo mũi khuyên chính mình "Quên đi, đứa trẻ còn nhỏ mà" để cho qua việc này?



Dù sao thì đứa nhỏ cũng không làm gì sai, không ít người lớn còn cảm thấy Trương Giác đã làm một việc rất đẹp đây nè.

Có lòng tốt cùng sự kích động, có can đảm đấu tranh chống lại bất công và bóng tối, biểu đạt sự phẫn nộ của bản thân mình xưa nay chưa bao giờ là điều xấu, bước đi âm thầm và ngoan ngoãn trong đêm mới là bầu không khí khuyến khích kẻ ác.

Tới lúc Trương Giác về nước, đứa nhóc nghịch ngợm vốn nên hưởng thụ đãi ngộ của một tiểu anh hùng giành giải quán quân giải vô địch thiếu niên thế giới lại bắt đầu hành trình huấn luyện.

Từ lãnh đạo của cục thể thao chưa từng gặp mặt cho đến Tôn Thiên, lỗ tai Trương Giác bị bọn họ dạy bảo đến mức tê dại, sau đó còn phải viết bản kiểm điểm dài 5000 chữ cũng như đọc trước mặt ban lãnh đạo.

Bọn họ dù sao cũng lưu lại thể diện cho Trương Giác, tốt xấu gì cũng không để cậu phải đọc diễn cảm trước đội tuyển quốc gia, nhưng mà dù sao Trương Giác chỉ là thành viên của đội tuyển tỉnh, cũng không gia nhập đội tuyển quốc gia nên cũng không liên quan.

Mà ngoại trừ bị mắng cùng viết kiểm điểm thì Trương Giác cũng không bị trừng phạt nặng nề gì, cấp trên mắng xong còn thưởng tiền cho cậu, rất có cảm giác trời sấm sét mưa to chút ít, lòng bàn tay giơ lên thật cao nhẹ nhàng hạ xuống, rồi bị nhét vào trong một đĩa đường.

Vì vậy Trương Tiểu Ngọc viết xong kiểm điểm, vẫn còn có tâm trạng đếm số không trong sổ tiết kiệm.

Ba số không...

Đứa nhỏ bị phạt viết kiểm điểm, đọc kiểm điểm, bị lãnh đạo phê bình cũng không mặt không đổi sắc sụt sịt lỗ mũi.

Rõ ràng trước đó còn tới bốn số.

Điều duy nhất khiến cậu vui mừng chính là sau khi nhận được email của Choi Jeong Su, nói rằng Yoon Mi Jeong và Yoo Mong Seong đã thuận lợi đến Busan, tìm được một văn phòng luật, đang sống ở một nơi an toàn và bí mật với sự giúp đỡ của các luật sư tốt bụng.

Đúng rồi, bọn họ còn nhận được lời mời của huấn luyện viên trưởng trượt băng nghệ thuật Kazakhstan là Ayala.

"Kazakhstan sao? Bên đó cũng được lắm."

Thời điểm Trương Giác đang biểu diễn trượt băng, cậu đã được Thẩm Lưu dắt theo chào hỏi nhiều nhân vật trong làng trượt băng nghệ thuật, chẳng hạn như huấn luyện viên của Vasily và Ilya, cha đỡ đầu đơn nam người Nga Boris, rồi còn có mẹ đỡ đầu trượt băng nghệ thuật Kazakhstan nữ sĩ Ayala.

Đó là một nữ sĩ tóc vàng mắt xanh, rõ ràng đã hơn bốn mươi tuổi nhưng thoạt nhìn chỉ mới hơn ba mươi, cô luôn mỉm cười nhân hậu khi nói chuyện với mọi người, ngũ quan vô cùng tinh xảo, khi còn trẻ cũng phù hợp với định luật mỹ nhân "Mỹ nhân trượt băng nghệ thuật chạy đầy đường".

Ayala từng xếp hạng năm trong các vận động viên đơn nữ thế giới những năm 1980, khi đó Kazakhstan vẫn còn là chủ nghĩa xã hội, mãi đến khi người anh cả rời đi vào những năm 1990* thì nền thể dục thể thao nước nhà bị lụi tàn, rất nhiều vận động viên ưu tú và huấn luyện viên lựa chọn đi tới Bắc Mỹ và những nơi khác để phát triển, điều này cũng trực tiếp dẫn đến sự hưng thịnh của thị trường trượt băng nghệ thuật ở Bắc Mỹ.

*Ý chỉ Kazakhstan tách khỏi Cộng hòa liên bang Xô Viết năm 1990.

Năm 1998 và 2002, các nhà vô địch đơn nữ môn trượt băng nghệ thuật đều thuộc các đội tuyển Bắc Mỹ.

Kazakhstan cũng trải qua nỗi đau ly khai khỏi chủ nghĩa xã hội, mà Ayala tại thời điểm khó khăn nhất cũng không rời khỏi quê hương, cô ngưng hoạt động vài năm, sau đó tại Thế vận hội mùa đông 2006, cô đã dẫn dăt học trò của mình là Kawusar giành vị trí thứ tư, ở Trung Á, nơi mà trượt băng nghệ thuật không phải là thế mạnh thì thành tích như vậy đã rất là đáng kinh ngạc, điều này cũng đã giúp cô trở thành huấn luyện viên của đội tuyển quốc gia.

Điều đáng tiếc chính là cô ấy dạy trượt băng đơn rất giỏi nhưng lại không giỏi việc dạy trượt băng đôi và khiêu vũ trên băng, nhập tịch các vận động viên ưu tú đã trở thành một phương pháp tốt nhất để Kazakhstan bù đắp những thiếu sót này.

Trước khi vụ việc xảy ra thì Yoon Mi Jeong và Yoo Mong Seong đã giành được huy chương bạc giải Junior Grand Prix và huy chương đồng giải vô địch thiếu niên thế giới, những người có thể giành được chúng đều là các tuyển thủ Bắc Mỹ và Nga, nếu không có sự đè ép về quốc tịch thì ai nhận được huy chương vàng cũng là một điều khó nói.

Nhập tịch một cặp cây con mang đẳng cấp thế giới, đối với bọn họ mà nói, không nghi ngờ gì là một việc đôi bên cùng có lợi.

Trong ký ức của cậu, Harhasha đã giành được huy chương đồng giải vô địch thế giới khi mới hai mươi tuổi, hắn đã trở thành một ngôi sao thể thao hàng đầu trong nước, nếu Yoon Mi Jeong và Yoo Mong Seong trượt tốt, họ chắc chắn sẽ khiến người hâm mộ thể thao Kazakhstan cảm thấy xứng đáng với giá trị mình bỏ ra.



Cuối cùng, Trương Giác dùng mail của mình đáp lại một lời chúc phúc ngắn gọn.

"Chúc các bạn những điều tốt đẹp nhất."

Lúc cậu bấm gửi là năm giờ hai mươi phút chiều, Trương Giác chậm rãi xoay người, giống như một con mèo đang say giấc nồng dưới ánh mặt trời trong một giấc ngủ trưa vui sướиɠ tràn trề, sau khi thức dậy thì vươn vai một cái.

Đúng lúc này, trong phòng vang lên một tiếng ca vang dội.

"Lu la lá lù là lá lu là lu la lý ~ "

Trương Giác cầm điện thoại di động lên, thời điểm nhìn thấy tên người gọi thì ngoài ý muốn một chút.

"Ông Tần?"

Cậu trả lời điện thoại: "Chào buổi tối ông nội Tần, ông đã ăn tối chưa... Ôi chao? Như vậy sao... Dạ được, con qua đó xem một chút, ông chờ con chút, con lấy giấy bút ghi địa chỉ..."

Trương Tuấn Bảo và Thẩm Lưu còn đang tham gia hội nghị ở cục thể thao, Trương Giác mặc áo khoác, để lại lời nhắn rồi chạy ra khỏi khách sạn với một chiếc ba lô to trên lưng.

Tháng 3 ở Bắc Kinh là mùa bị bão cát tàn phá, vốn là đang hoàng hôn, thêm cát bụi mịt mù trên bầu trời khiến cho thế giới trở nên mờ nhạt.

Trương Giác đeo khẩu trang, đội mũ, cố gắng hết sức để che kín mít mình lại, nhưng dù thế nào cũng không che được đôi mắt của mình, đôi mắt của cậu là nơi mẫn cảm, mới đi được mấy chục mét thì khóe mắt đã bắt đầu hơi ngứa.

Thật vất vả mới bắt được một chiếc xe, ông chú tài xế vừa nghe địa chỉ mà học sinh tiểu học này nói thì lập tức nhắc nhở cậu.

"Cậu bạn nhỏ, đi tới chỗ này ít nhất phải tốn 102 tệ."

Trương Giác nhanh chóng trả lời: "Con có tiền, phiền chú đưa con tới đó, ông nội con nói anh con đã hai ngày không ra ngoài, gọi con tới xem anh ấy một chút."

"Được thôi."

Tài xế đạp chân ga chạy đi.

Bởi vì tầm nhìn không tốt, trên xe còn có đứa nhỏ nên hắn không dám chạy quá nhanh, thêm vào việc tắc đường vào giờ cao điểm nên tốc độ nhích xe cũng là một việc khiến người ta phát tác chứng lo âu, lúc qua cầu thì phía trước xảy ra va chạm, cho dù cảnh sát giao thông đến hòa giải thì bọn họ cũng bị kẹt cứng 30 phút.

Lúc Trương Giác xuống xe đưa tiền thì đã là tám giờ tối, nơi cậu đến là một tiểu khu cổ, các ngôi nhà đều là nhà ống kiểu cũ, một số đèn kích hoạt bằng âm thanh trong cầu thang sẽ bật, còn có một số đèn dù có đạp nát chân cũng không có phản ứng.

Phòng 602 tòa nhà 12, Từ Chính Tùng đang ăn thịt lừa nướng xem bản tin thời sự thì nghe thấy có người ở ngoài gõ cửa.

Tiếng gõ cửa này phát ra rất có quy luật, ba ngắn một dài, lộ ra một loại mùi vị "Tôi rất gấp nhưng tôi vẫn phải lễ phép và sẽ không đạp cửa".

Từ Chính Tùng đứng dậy, trong miệng thét lên "Ai vậy", chờ cửa mở ra, tầm nhìn trước mắt không hề có một bóng người, cầu thang tối om bởi vậy mà toát ra một luồng khi ma quái.

Chàng trai cao 1 mét 8 bất giác rùng mình, nhớ tới bóng dáng xinh đẹp của tỷ tỷ Sadako mà hắn nhìn thấy trên máy tính hồi đêm hôm qua, ngay lập tức muốn đóng sầm cửa lại, sau đó một giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo vang lên từ phía dưới.

"Xin hỏi Tần Tuyết Quân có sống ở đây không?"

Từ Chính Tùng cúi đầu, nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười dễ thương.