Chương 4: Tiền lãi

Lúc đầu Trương Giác không nghĩ sẽ tới hiện trường giải vô địch, dù sao thì cuộc so tài này cũng có thẻ xem qua TV.

Xem thi đấu trên sân băng vào mùa đông có phải chê không đủ lạnh hay không? Tọa độ của bọn họ chính là ở Đông Bắc đó!

Nhưng mà ông cậu đối xử với Trương Giác thật sự quá tốt, tâm lý của Trương Giác cũng đã như người lớn, biết rõ ông cậu dẫn cậu đi trượt băng không cần một phân tiền, ngay cả cơm dinh dưỡng cũng là quẹt thẻ của hắn, như vậy đã thấy được phần tình cảm này như thế nào.

Huống chi đời trước ông cậu đã nuôi nấng cậu trưởng thành, không ngoa khi nói hai người thân thiết như cha con, đời này ông cậu cũng đã chăm sóc cậu khi bị thương, còn dạy cậu luyện trượt băng nghệ thuật, làm cho đường cong dáng người của cậu trở nên rõ nét hơn mà có thể nhìn thấy bằng mắt thường, bây giờ ông cậu đang thiếu một băng đồng, Trương Giác còn có thể không đi sao?

Đi thì đi thôi.

Sau đó cậu nói chuyện này với cha mẹ.

Hứa Nham là kiểu phụ huynh ôm đồm việc nhà, thời điểm con cái muốn học gì đó thì liều mạng kiếm tiền cung cấp cơ hội học tập cho bọn nhỏ, nhưng quyền lợi quản lý con cái là nằm trên tay Trương Thanh Yến.

Lúc này cậu nhìn về phía Trương Thanh Yến, Trương Thanh Yến nhìn Trương Giác, không nói được hay không được, ngược lại hỏi: "Gần đây con luyện tập trượt băng như thế nào rồi?"

Trương Giác khó hiểu, thành thành thật thật trả lời: "Còn tốt, đã bắt đầu luyện tập lại 3T, tiến độ không tồi, ông cậu nói nếu con tập luyện chăm chỉ thì cơ bụng sẽ sớm xuất hiện."

Nói đến đây, bản thân Trương Giác cũng bật cười, thật ra chỉ cần cơ thể cậu có ít mỡ là có thể nhìn thấy cơ bụng, mà vấn đề của cậu chính là có thể ăn, cố tình vẫn là thể chất dễ mập, trượt băng nghệ thuật quả thực là một loại bài tập thể dục tốt cho cơ thể, cậu cảm thấy nếu có thể tiếp tục luyện tập là rất tốt.

Trương Thanh Yến thấy con trai mình có thời gian luyện tập vui vẻ thì gật đầu, đồng ý giúp cậu xin nghỉ lớp học ba lê và thanh nhạc.

Bữa cơm tối của bọn họ được thực hiện bởi đích thân đầu bếp tiệm cơm, ba ba Hứa Nham.

Nhà bọn họ có thói quen uống canh trước khi ăn cơm, lần này Hứa Nham hầm bí đao tươi ngon cùng với hoa tiêu, uống một hớp, toàn bộ dạ dày đều ấm áp.

Một đĩa thịt vịt om ớt xanh đã được ninh trong nồi hồi lâu, thịt có vị beo béo, mềm mềm, mặn mặn được kết hợp hoàn hảo với nước lẩu béo ngậy, cơm trộn ăn với súp rất ngon, cá hấp chín đã được chọn từ trước, tiện cho hai đứa nhỏ ăn, cải bẹ luộc chấm với nước bào ngư, thanh thúy ngon miệng.

Hai đứa nhỏ ăn lấy ăn để cũng không nguyện ngẩng đầu lên, Hứa Nham bàn tán công việc kinh doanh năm nay với Trương Thanh Yến.

Nói chuyện chủ yếu là Trương Thanh Yến, chủ bếp tiệm cơm nhà bọn họ chính là Hứa Nham, Trương Thanh Yến quản lý tài chính cùng nhân sự.

Cô đặt bong bóng cá vào trong chén của chồng: "Sắp hết năm rồi, mấy ngày nữa mới được nghỉ, năm nay dư dả cũng nhiều, vốn dĩ em tính dành dụm tiền để cho hai đứa nhỏ mua nhà, nhưng bây giờ tiền càng ngày càng nhiều, lãi suất ngân hàng cũng không thoát được lạm phát, hay là chúng ta mua gì đó để đảm bảo giá trị đồng tiền?"

Hứa Nham gắp một ngụm đồ ăn, cười nhìn cô: "Đều nghe em."

Trương Thanh Yến đưa ra quyết định: "Được rồi, qua năm mới chúng ta mở rộng cửa hàng đi, thuê luôn lầu hai, vừa lúc có khách nhân ngại chúng ta thiếu ghê lô, số tiền còn lại, để em xem thử rồi mua một ít vàng về."

Người xưa có nói, đồ cổ thời hưng thịnh, vàng thời loạn thế, có thể thấy được đặt vàng ở thời loạn thế mới có thể dùng được, một khi có thiên tai thì việc đầu tiên là giá vàng sẽ tăng, mua cái này cho an toàn.

Trương Giác gắp một miếng rau cho em trai, trừng mắt nhìn bé ăn xong rồi quay đầu nói.

"Mua Bitcoin đi ạ, thứ đó có thể đặc biệt tăng giá."



Bitcoin là một huyền thoại về tiền ảo, khi ra đời vào năm 2009, nó còn rẻ hơn rất nhiều so với đồng tiền trong game trực tuyến, tổng số lượng có hạn, có thể phù hợp với mọi loại giao dịch nên nó rất được ưa chuộng trong thị trường quốc tế, vào cuối tháng 12 năm 2017, nó đã tăng lên mức cao nhất là 19.850 đô la Mỹ, tốc độ gia tăng giá trị tài sản này thật khiến người ta trợn mắt há hốc mồm.

Có thể nói, nếu một người sinh ra lần nữa vào 10 năm trước và mua 1000 cái Bitcoin, tám năm sau sẽ trở thành một triệu phú, đương nhiên, những thứ này tốt nhất là nên vứt đi trước tháng 12 năm 2017, nếu không thì sẽ đổ bể một lần nữa.

Một điều nữa, hãy cẩn thận để không bị lừa, lừa đảo tiền ảo cũng là một thủ đoạn mà mấy kẻ lừa đảo thích chơi.

Trương Giác trước kia cũng là một thanh niên trẻ tuổi, cậu đã đọc không ít các trang tiểu thuyết về nam chủ, cũng không biết bao nhiêu nam chủ hứng thú với đồng Bitcoin sau khi trọng sinh, hiện giờ vừa lúc là năm 2010......

Nghĩ vậy, biểu tình của đứa nhỏ trở nên hưng phấn.

Tiền, kia chính là tiền nha! Là tiền trong tầm tay nha!

Trương Thanh Yến nghe vậy, biểu tình lại trở nên nghiêm túc: "Tiểu Ngọc, con lại trộm lấy máy tính của mẹ chơi game đúng không? Không phải mẹ đã nói với con rồi sao, làm bài tập xong chơi game thì không có gì, nhưng một vừa hai phải, không được nạp tiền, tất cả những thứ đó đều là nhà sản xuất lừa gạt trẻ em thôi......"

Hứa Nham ở bên cạnh khuyên nhủ: "Thôi, tiền trong game chẳng tốn kém gì, Tiểu Ngọc lần này đạt vị trí đứng đầu trong kỳ thi cuối kỳ, con nó đã tiến bộ rất nhiều, đó cũng là một phần thưởng cho con."

Vừa nói anh vừa đưa ra quyết định: "Có đứa con trai nào mà không chơi game, Tiểu Ngọc, con nói muốn mua số Bitcoin đó như thế nào, ba ba mua cho con!"

Trương Thanh Yến buồn bực: "Này! Có người nào nuông chiều con cái như anh không?"

Hứa Nham phản bác: "Anh sao lại nuông chiều con? Tiểu Ngọc đã rất nỗ lực đúng không? Tiểu Ngọc nè, bài tập nghỉ đông của con đến đâu rồi?"

Trương Giác: "...... Ách, con làm xong rồi."

Hứa Nham vỗ đùi: "Thấy chưa? Anh đã nói Tiểu Ngọc nỗ lực hiểu chuyện mà, được rồi, con chờ đi, ba mua cho con một vạn Bitcoin."

Trương Giác rốt cuộc cũng nhớ ra, kể từ khi bắt đầu có trí nhớ, hình thức gia đình cậu chính là một người cha nhân hậu và một người mẹ nghiêm khắc, mà cha dượng của cậu chỉ cần con cái không vi phạm pháp luật, là một người thường sống khỏe mạnh hạnh phúc là có thể vô cùng cao hứng đem bọn nhỏ sủng đến tận trời.

Đến nỗi Trương Thanh Yến, cô thật ra chỉ là một người cứng miệng, chỉ cần con cái chăm chỉ học hành thì cô cũng sẽ dễ dàng nhượng bộ.

Ngay cả khi Hứa Nham tiến vào diễn đàn mua Bitcoin dưới sự chỉ huy của Trương Giác, phát hiện thứ này hình như không giống như tiền trong trò chơi, nhưng 10 năm trước Bitcoin thật sự không đáng tiền, Hứa Nham lại vừa lúc có tiền dư, muốn tiêu hết số tiền này trên người đứa nhỏ, vì thế......

Trương Giác nhìn hắn đăng bài thu thập Bitcoin, hơn nữa còn mở tài khoản giao dịch, ánh mắt lộ ra biểu tình chết lặng, một loạt đạn mạc lướt qua trong đầu cậu.

Trọng sinh không đến ba tháng, cậu đột nhiên phát hiện ra rằng mình đã bắt đầu bước lên vị trí tỷ phú với khối tài sản vượt quá giá trị ban đầu;

Thảo nào có nhiều người muốn được trọng sinh như vậy, tiền lãi của việc trọng sinh thật quá ngon lành;

Ba ơi con yêu ba;

Ba ơi con vĩnh viễn yêu ba:

Ba ơi tuy từ đầu con đã quyết định sẽ hiếu thảo với ba, nhưng bây giờ con xin thề một lần nữa rằng con sẽ mãi mãi hiếu thảo với ba!

Sau khi nhìn thấy số Bitcoin đầu tiên được nhập vào tài khoản, Trương Giác đi đường đều cảm thấy lâng lâng, Hứa Đức Lạp hoàn toàn không hiểu ông anh mình xảy ra chuyện gì, liền vươn lòng bàn tay đầy thịt kéo anh trai vào nhà tắm.



"Anh, mẹ nấu nước gừng cho chúng ta ngâm chân, đi thôi, chúng ta cùng nhau ngâm."

Nói xong, bé kéo hai chiếc ghế nhỏ lại, ấn Trương Giác ngồi xuống ghế, nếu không phải Trương Giác kịp thời tỉnh táo lại, người bạn nhỏ Hứa Đức Lạp sẽ ngoan ngoãn sẽ cởi dép và vớ cho anh trai của mình.

......

Tóm lại, Trương Giác là người rất có ý chí chiến đấu, cho dù có một đống Bitcoin trong tài khoản thì cũng không ngăn cản cậu theo đuổi ước mơ, cùng với thực hiện lời hứa với ông cậu -- trở thành băng đồng cho hắn.

Sáng sớm 6 giờ rưỡi, đồng hồ báo thức vang lên, Hứa Đức Lạp bò dậy, đi vào phòng ngủ của anh trai, chỉ sau hai phút hô lên, Trương Giác đã phá vỡ phong ấn của chăn bông và bò dậy.

Hứa Nham thức dậy sớm, hâm sữa đậu nành và bánh mì kẹp thịt mua bên ngoài, bóc trứng luộc nước trà thơm ngào ngạt, còn cho bản thân, vợ, hai đứa con mỗi người một quả táo.

Trương Thanh Yến thúc giục hai đứa nhỏ: "Mau ăn thôi, Tiểu Ngọc, con đã chuẩn bị giày trượt băng chưa? Vào sân băng nhớ mang theo một chiếc áo khoác, Nhị Đức, túi đựng đàn của con đâu? Con bỏ nhạc phổ vào chưa?"

Hứa Đức Lạp hàm hàm hồ hồ trả lời: "Con đã chuẩn bị xong rồi, hôm qua con đã kiểm tra."

Trương Giác cái gì cũng không chuẩn bị, ngày hôm qua cậu bị đống Bitcoin làm cho mừng khôn xiết, Hứa Đức Lạp cũng đã trả lời thay cậu.

"Anh cũng chuẩn bị xong rồi." Trương Giác quay đầu, thấy Hứa Đức Lạp hướng cậu làm mặt quỷ, một bộ biểu tình tranh công "Em đã sắp xếp hết cho anh rồi nhá".

Trương Thanh Yến vừa thấy hai đứa con trai mắt đi mày lại thì đã hiểu chuyện gì xảy ra, cô trợn trắng mắt, trước 7 giờ vội đưa Trương Giác đến trước cửa tiểu khu, Trương Tuấn Bảo đã sớm lái xe tới đay đón người.

Huấn luyện viên đội tuyển tỉnh lái một chiếc minibus second-hand đơn giản không cầu kỳ, không có ưu điểm nào khác, chính là giá thành rẻ và lắp ráp được.

Chờ sau khi đến nơi, Trương Giác mới phát hiện bản thân mình hình như bị lừa -- tuổi tác của nhóm băng đồng đều không quá mười tuổi, trong đó cậu là lớn tuổi nhất.

Trương Tuấn Bảo xoa đầu cậu cười sang sảng: "Không sao đâu, vóc dáng hiện tại của con hơi lùn, giả mạo thành trẻ con cũng không thành vấn đề."

Lời này thật sự rất đau lòng, Trương Giác liếc mắt nhìn khuôn mặt trẻ con cao 1 mét 7 kia, lầm bầm: "Cậu chờ đi, sau này con sẽ cao 1 mét 8!"

Trương Tuấn Bảo hoàn toàn không coi trọng lời nói của Trương Giác, một đứa 12 tuổi mới cao 1 mét 5, cho dù vóc dáng sẽ phát triển khi dậy thì, còn có thể khiến cho Trương Giác một hơi xông lên cao gần 30 cm sao?

Người như vậy không phải không có, nhưng mẹ của Trương Giác chỉ cao có 1 mét 5 năm, gen di truyền là đây, Trương Tuấn Bảo cảm thấy hạn mức cao nhất của cháu trai cũng chỉ có như vậy.

Hắn ngoài miệng nói những lời hay để dỗ dành cháu trai, Trương Giác trợn trắng mắt thay quần áo -- một chiếc áo khoác ngựa màu đỏ rực, mang một chiếc mũ quả dưa nhỏ, nghe nhân viên công tác cùng nhóm băng đồng nói những việc cần chú ý.

"Các bạn nhỏ nhớ rõ nha, sau khi các tuyển thủ thi đấu xong thì chỉ cần nhặt những bó hoa mà khán giả ném xuống sân băng rồi trở về là được, các con đừng lo, sẽ không nhiều lắm đâu, nếu không có thì không cần phải vào sân băng, bây giờ chúng ta hãy luyện tập lại quy trình trao giải, các con hãy cùng với chị gái cầm huy chương mỉm cười với khán giả, cười với người xem ngoài màn hình một cái......"

"Hãy tuân thủ kỷ luật, đừng nói chuyện thì thầm, không thể đánh nhau, cũng đừng khóc nhè nha."

Những đứa nhỏ xung quanh đều ngoan ngoãn nói "Con hiểu rồi ạ", Trương Giác lướt trên sân băng, phát hiện một sự thật khác khiến người ta đau lòng.

Cậu cư nhiên không phải là người cao nhất trong số những băng đồng ở đây.