- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội
- Chương 39: Áo ngủ
Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội
Chương 39: Áo ngủ
Khoảnh khắc khi điểm của Trương Giác được đưa ra, Tôn Thiên lập tức bắt tay với những người xung quanh, không ít người nói "Chúc mừng chúc mừng" với ông, Tôn Thiên cười ha ha nhận hết toàn bộ lời chúc.
Giang Triều Thăng cao hứng nói: "Đây là tấm huy chương trong trận chung kết đơn nam đầu tiên của nước ta, chúc mừng Trương Giác, năm đầu tiên khi tiến vào tổ thiếu niên đã tạo nên trang sử mới."
Triệu Ninh giọng mang ý cười: "Đúng, chúc mừng Trương Giác, vị tiểu tướng 13 tuổi này thực sự rất có năng lực, tôi tin rằng cậu ấy có thể tiếp tục lập được nhiều thành tích hơn nữa trong tương lai."
Các trụ cột của tổ thiếu niên trong nước như Kim Tử Tuyên, Phàn Chiếu Anh, Thạch Mạc Sinh, Mễ Viên Viên, Lục Hiểu Dung đều hưng phấn mà nhảy lên.
Quá tốt rồi! Đơn nam thôn Thỏ cuối cùng cũng đã có người bước lên bục vinh quang của trận chung kết nha!
Mễ Viên Viên che ngực thở mạnh: "Làm tớ sợ muốn chết, lúc nhìn thấy cậu ấy vươn mình tớ thiếu chút nữa cho là Trương Giác ngã lăn quay rồi , may mà cậu ấy phản ứng nhanh."
Thạch Mạc Sinh đầy mặt bội phục: "Cậu ấy tiến bộ thiệt nhanh nha, rõ ràng trong trận đấu thử nghiệm kia thì cú nhảy lợi hại nhất là 3lz+3T, bây giờ lại có thể nhảy được 3A, các người thấy không, cái khom người dùng tư thế Biellmann xoay người lúc cuối cùng của cậu ấy lấy được cấp 4 đó!"
Cấp độ 4 là xếp hạng cao nhất có thể nhận được cho động tác xoay tròn và động tác chân, nó thường dành riêng cho tuyển thủ hạng nhất quốc tế, kể từ khi Trương Giác tham gia thi đấu chính thức cho đến bây giờ, động tác xoay và động tác chân vẫn luôn dao động ở cấp 2 cấp 3, ngày hôm nay xem như là một đột phá mới.
Nhưng đối với một đứa nhỏ như Thạch Mạc Sinh, người còn chưa lao ra đấu trường quốc tế mà nói, những cú xoay và động tác chân ở cấp 3 đã được cho là lợi hại, thì cấp 4 chính là một vị thần vĩ đại.
Trương Giác có thể vào năm đầu tiên tiến vào tổ thiếu niên tạo ra được một thành tích tốt như vậy, những nhà lãnh đạo chắc là sẽ vui đến phát điên.
Kim Tử Tuyên yên lặng ngồi vào chỗ của mình, Phàn Chiếu Anh hỏi hắn: "Làm sao vậy?"
"Không có, chính là cảm thấy..." Kim Tử Tuyên cười khổ một tiếng, "Tôi cảm thấy thể thao cạnh tranh thực sự là lĩnh vực của thiên tài, trước đây tôi đã từng nghiền ép người khác bằng tài năng của mình, ngay cả khi tâm lý của tôi gần như là bị cậu đè nặng trên đỉnh đầu, tôi cũng không bao giờ cảm thấy rằng mình sẽ không lên được vị trí cao hơn."
Phàn Chiếu Anh nói thêm: "Nhưng bây giờ xuất hiện một Trương Giác có thiên phú cao hơn, cậu thấy rằng mình không thể ở trong vùng an toàn của bản thân để điều chỉnh tâm lý của mình một cách từ từ nữa."
Tốc độ thăng tiến của Trương Giác quá nhanh, nếu như không nỗ lực, Kim Tử Tuyên thậm chí ngay cả bóng lưng của cậu cũng không chạm được.
Thấy Kim Tử Tuyên trầm mặc không nói, Phàn Chiếu Anh dùng giọng nói ấm áp khuyên hắn: "Thư giản đi, cậu cũng nói lĩnh vực này thuộc về thiên tài, một đám thiên tài tranh đấu, đến cuối cùng vẫn là xem ai chiến đấu mạnh hơn, cậu xem Trương Giác mới 13 tuổi, lần này thi đấu đã thành dạng gì, cậu ấy phải uống thuốc giảm đau mới có thể lên sân, mà vận động viên như cậu ấy trong từng hạng mục thi đấu là có rất nhiều."
Mọi người đều là vận động viên trong thể chế, lần này Trương Giác mang chấn thương ra trận không phải bí mật, mà cái tư thế xoay người Biellmann một tay kia đã được kéo lên trong hoàn cảnh như vậy.
Tư thế Biellmann vốn là dùng thắt lưng để chống đỡ, cũng không biết hiệu quả của thuốc giảm đau có thể chống chọi được sự hành hạ cơ thể của cậu ấy hay không.
Thuốc giảm đau đã không chống đỡ được.
Vẫn là tấm thảm yoga quen thuộc, vẫn là túi chườm đá quen thuộc, Trương Giác nằm úp sấp, ông cậu ngồi xổm xuống thư giản cơ bắp đùi và cẳng chân, miệng thì không ngừng càm ràm.
"Con coi cái vòng eo nhỏ xíu này của mình đi, đứa nhỏ xui xẻo bị căng cơ thắt lưng khi mới 13 tuổi, sau này thì phải làm sao đây, tiếp theo đừng có mà tập luyện nữa, lo mà ở nhà hai tuần nghỉ ngơi cho tốt đi, đem thân thể dưỡng cho tốt mới là quan trọng nhất."
Trương Giác nằm úp sấp, trong miệng ngậm ống hút, cậu hút một cái, sô cô la âm ấm vào miệng, độ nóng và ngọt không đủ để cho cậu hưởng thụ, giọng điệu nói chuyện mềm nhũn.
"Nhưng tháng sau là tham gia giải vô địch quốc gia rồi, cậu kêu con nghỉ một hơi nửa tháng, ảnh hưởng đến trạng thái thi đấu giải vô địch quốc gia thì làm sao bây giờ?"
Cậu nhớ rằng thành tích của giải vô địch quốc gia khá quan trọng đối với đội tuyển tỉnh, những nhà lãnh đạo đều trông mong vận động viên nhà mình sẽ có thành tích tốt, huấn luyện viên trưởng Tống bình thường chăm sóc cậu như vậy, Trương Giác thực sự rất xấu hổ nếu như bị loại trong một dịp quan trọng như thế.
Thẩm Lưu cởi giày nắm chân đứa nhỏ, lúc này hòa ái nói: "Em nếu như không được chăm sóc tốt thì có lẽ ngay cả trạng thái của giải vô địch thiếu niên thế giới cũng sẽ bị ảnh hưởng, so với huy chương vàng trong nước thì anh nghĩ bác Tống càng muốn nhìn thấy em về nhà với tấm huy chương vàng trong sự kiện hạng A hơn."
Thật ra Thẩm Lưu cũng muốn nói Trương Giác đúng là một đứa nhỏ xui xẻo, nhìn cậu mỗi lần thi đấu không phải say máy bay thì là phát sốt, hoặc là bị thương ở thắt lưng, tỉ mỉ tính toán một chút, lần duy nhất cậu thi đấu với phong độ cao nhất chỉ có trận đấu thử nghiệm và bài thi ngắn ngày hôm kia.
Đúng rồi, trạng thái của cậu toàn full trong bài thi ngắn, nhưng đến cuối cùng lại xuất hiện một chút sai sót, chẳng trách không ít người đều nói tính ổn định của Trương Giác không tốt, mà cho dù sai lầm thì đứa nhỏ này cũng suýt nữa phá kỷ lục với thành tích cao ngất ngưởng.
Các môn thể thao thi đấu vĩnh viễn không thể tách rời khỏi chấn thương, bởi đây là thứ thử thách giới hạn cơ thể con người, trước đây có một nhà vô địch Olympic đã nói rằng ngay cả khi bạn đưa ra một cách bố trí có thể phá kỷ lục thế giới thì cũng khó có thể đảm bảo chắc chắc nhận được một tấm huy chương vàng, bởi vì bạn đang bứt phá thì đối thủ của bạn cũng đang bứt phá.
Rất nhiều vận động viên hàng đầu nhắm đến vị trí quán quân đã sẵn sàng đạt kỷ lục thế giới trong quá trình luyện tập, cách bố trí đỉnh cao của Trương Giác là hướng về sự phá kỷ lục, chỉ là kém một chút vận may.
Đây chính là tùy thuộc vào số mệnh đi, từ khi Trương Giác rút thăm lần nào cũng rút ra lượt thi đấu tệ nhất, Thẩm Lưu đã không còn trông mong gì vào vận may của cậu nữa, bây giờ những gì hắn có thể làm là hỗ trợ Trương Tuấn Bảo, ấn Trương Giác nghỉ ngơi thật tốt.
Dương Chí Viễn nghe vậy cười hề hề: "Hiếm thấy hiếm thấy, trước đây khi tôi còn ở đội tuyển tỉnh, mãi là chúng tôi ra sân thi đấu trượt băng đôi, trượt đơn luôn ngẩn người nhìn bóng lưng chúng tôi, không ngờ rằng máy ảnh DSLR nam đã trở thành ngôi sao hy vọng trong đội rồi."
Trương Tuấn Bảo lộ vẻ đắc ý: "Cái này gọi là thế sự khó lường, trượt băng đôi các anh trượt băng quá lâu rồi, đơn nam chúng tôi cũng phải quật khởi chứ."
Trương Giác nằm úp sấp, tâm lý phùn tào, thôi đi, mãi cho đến khi cậu trọng sinh thì đơn nam vẫn nằm liệt giữa đường như cũ, nội dung trượt băng đôi ở Trung Quốc vẫn là hạng mục gồng gánh.
Dương Chí Viễn dán cho Trương Giác một miếng thuốc cao mới, lại không chịu cho cậu thêm thuốc giảm đau, lý do là thi đấu đều kết thúc rồi, đau thì đau đi, uống ít thuốc sẽ đỡ bớt gánh nặng cho gan thận.
Bác sĩ của đội cho biết: "Các vận động viên có nhiều chấn thương như vậy, không phải nhịn không được thì tôi cũng không dễ dàng kê thuốc giảm đau, đỡ phải hình thành tính ỷ lại, thương thế của cậu cũng không nghiêm trọng, chăm sóc là tốt rồi, bây giờ đau nhiều một chút có thể sẽ dạy cho cậu một bài học dài."
Trương Giác sờ sờ vòng eo tiên nữ của mình, than thở đi lĩnh thưởng .
Lần này tới trao giải thưởng là một lãnh đạo người Nga của Liên đoàn thể thao Trung Quốc trao tặng, khi nhìn Ilya thì sắc mặt nhẹ nhõm và trong mắt tràn đầy vui mừng, khi nhìn Hayato Terakami thì biểu tình bình thản, khi nhìn Trương Giác thì cỗ vũ hai câu và giữ vẻ thân thiện trên mặt.
Trương Giác từ thái độ của đối phương đã nhìn ra một chuyện, đó chính là người Nga không đem mình để vào trong mắt, mà Hayato Terakami cũng rất không thích người Nga .
Cũng đúng, dù sao Hayato Terakami cũng là một vận động viên tổ thiếu niên đã khiêu chiến cú nhảy bốn vòng, điều này chắc chắn sẽ tạo thành xung kích đến sự phát triển trong tương lai của Thái tử Nga.
Phải biết rằng phía sau Hayato Terakami không chỉ được các trọng tài Nhật Bản ưu ái mà còn bởi trượt băng nghệ thuật là môn thể thao phổ biến ở Nhật Bản, cho nên không ít các nhà tài trợ để mắt đến, uy lực của kim chủ ba ba toàn thế giới đều biết, Hayato Terakami được một đám nhân lực hỗ trợ như vậy quả là kẻ thù không đội trời chung!
Vị trí thứ nhất của thế giới chỉ có một, mà trong trượt băng đơn nam của tương lai, Ilya và Hayato Terakami đã được ấn định là sẽ đấu nhau đến người sống ta chết.
Về phần Trương Giác, đứa nhỏ một đường ngã từ thi đấu phân trạm vào tới vòng chung kết, dựa vào thể lực cùng ưu thế biểu cảm chiến thắng những người khác, tuy nhiên vẫn còn cách một đoạn so với Ilya, thuộc về sự tồn tại mà trọng tài có thể trấn áp.
Trương Giác: Mẹ kiếp, bị người ta đánh giá thấp, có chút khó chịu à nha.
Thời điểm quốc ca của Nga vang lên bên tai, Trương Giác nhìn lá cờ đỏ thấp nhất trong ba quốc kỳ, nhếch miệng.
Có lẽ tất cả mọi người đều cho là Trương Giác mới 13 tuổi, mới vừa tiến vào tổ thiếu niên, kinh nghiệm thi đấu ít, thời gian huấn luyện ngắn cho nên lấy được huy chương đồng là chuyện rất bình thường.
Nhưng theo quan điểm của Trương Giác, thể thao đối kháng không cần tự tìm cho mình một lý do, cậu chính là thua, thua trước Ilya và Hayato Terakami, nhưng mà không quan trọng, lần sau cậu nhất định phải thắng!
Lúc này, Trương Giác nghe được một câu tiếng Anh mà trọng âm của lưỡi quá nặng.
"Trương, chụp ảnh chung."
Trương Giác nghe không hiểu, biểu tình có chút ngu ngơ, Hayato Terakami yên lặng nhấc chân một bước, đứng trên bục của Ilya, ngoắc ngoắc tay với Trương Giác, Ilya thì đưa tay ra với cậu.
Nhóc con đã hiểu, đứng dậy nắm lấy tay Ilya, loạng choạng đứng không vững được, Ilya đỡ lấy vai cậu.
Terakami là người nhắc nhở cậu: "Giơ huy chương, nhìn ống kính."
Dưới sự hướng dẫn của hai tiền bối có kinh nghiệm nhận giải phong phú, Trương Giác giơ huy chương lên, cả ba người lộ ra nụ cười lễ nghi "Hữu nghị đệ nhất" trước ống kính.
Đèn sân khấu không ngừng lập loè, sau đó Hayato Terakami cũng nhắc nhở Trương Giác: "Trương quân, chúng ra sẽ trượt quanh sân, sau đó chụp thêm vài bức ảnh trước hàng ống kính đó, cậu cứ đi theo chúng tôi là được."
Trương Giác ngoan ngoãn gật đầu, được Ilya và Hayato Terakami dẫn theo trong hết quy trình trao giải, cảnh tượng như vậy giống như hai con đại bàng dẫn theo một bé gà con, vô cùng đáng yêu khiến cho hàng ghế khán giả không ngừng hét chói tai.
Cuối cùng cũng kết thúc, Trương Tuấn Bảo lại đây ôm Trương Giác dùng sức dày vò: "Tiểu Ngọc, lần đầu tiên nhận giải có phải rất mới mẻ hay không?"
Trương Giác đang loay hoay thì đột nhiên mũi bất ngờ đâm vào cơ ngực.
"Cậu ơi, từ từ một chút..."
Thẩm Lưu cầm trong tay hai con thú bông cá sấu, cười ha ha đưa cho Hayato Terakami và Ilya, như một lời cảm ơn vì bọn họ chăm sóc Trương Tiểu Ngọc, hai chàng trai đối mắt với vị tiền bối, lễ phép cùng hắn chào hỏi.
Sắc mặt Thẩm Lưu không hề thay đổi, trong lòng không ngừng lẩm bẩm, tiếng phổ thông của Hayato Terakami hình như càng ngày càng tiêu chuẩn, thiên phú ngôn ngữ thật tốt nha, nhưng mà đứa nhỏ Ilya này là đang nói tiếng Anh sao? Hắn đường đường là tốt nghiệp thạc sĩ ngoại ngữ nước ngoài mà chỉ hiểu được một nửa, đứa nhỏ này là học tiếng Anh với giáo viên thể dục đúng không?
Cuối cùng vẫn là Vasily là người đứng ra giải vây, nhất ca trượt băng nghệ thuật người Nga đang tại ngũ đè đầu lên đàn em của mình.
"Được rồi, nhóc nói cái gì người khác cũng không hiểu, Thẩm, thằng nhóc mới vừa nói là học trò của anh rất đáng yêu, nó rất thích, hy vọng có thể mời Trương đến tham gia Prin Ice vào tháng năm tới ."
Prin ice (vương tư trên băng), gọi tắt là POI, đây là một chương trình trượt băng nghệ thuật nổi tiếng ở Nga, hàng năm đều sẽ mời rất nhiều vận động viên trượt băng nghệ thuật nổi tiếng đến biểu diễn.
Phí xuất hiện cho các buổi biểu diễn thương mại là một trong những cách để nhiều vận động viên kiếm tiền, mà những người mới tham gia một vài buổi biểu diễn thương mại sẽ không chỉ để cho nhiều người hâm mộ trượt băng biết đến nhiều hơn mà còn rất tốt cho việc tích lũy kinh nghiệm biểu diễn.
Ngoại hình và phong cách của Trương Giác rất đặc sắc, thuộc về loại hình mà khán giả sẽ thích, thân là tuyển thủ chính của POI, Vasily nói rằng hắn sẵn sàng bao chi phí ăn uống và đi lại của Trương Giác, Thẩm Lưu tính toán trong lòng, phát hiện Trương Giác đi một chuyến đại khái có thể kiếm lời mang được nửa đôi giày trượt băng về.
Kiếm tiền là chuyện tốt, hơn nữa cường độ hoạt động thương mại không cao, tương đương với việc đi du lịch với chi phí cộng đồng .
Nụ cười của Thẩm Lưu càng rõ ràng lên.
Vì vậy đến ngày thứ hai, khi biểu buổi biểu diễn trượt băng chuẩn bị bắt đầu, Trương Giác thay xong bộ đồ cá sấu rồi ngồi xổm ở khu vực chờ gặm bánh quy, Thẩm Lưu rất nghiêm túc căn dặn bảo bảo trong bộ đồ ngủ.
"Ra sân rồi thì em hãy bung xỏa sức mình đi, bắn tim hay hôn gió gì đều dùng hết cho anh, nếu như màn trình diễn tuyệt vời thì sẽ có nhiều thương hiệu thương mại sẽ mời em trong tương lai, đó là chỗ kiếm tiền đó."
Khuôn mặt Trương Giác phồng lên do bánh quy, cậu gật đầu nhỏ, mơ hồ trả lời: "Được rồi được rồi, bán manh là được phải không, xem em thể hiện nè."
Vì vậy khi Tần Tuyết Quân cuối cùng cũng ghi nhớ một cuốn sách và mở ti vi lên, những gì mà hắn thấy là hình ảnh bé cá sấu nhỏ trượt trên mặt băng, hai tay ôm mặt, ném cái wink cực manh về phía ống kính, sau đó hai tay chống nạnh, kiên trì ôm bụng thực ra không tồn tại trượt quanh một vòng.
Thanh niên cao 1 mét 9 sững sốt một chút, nửa ngày sau, hắn nắm chặt tay về phía đôi môi, không nhịn được cười ho khan một tiếng.
Đây thực sự là... Một buổi biểu diễn không thể bỏ qua của các đấng nam nhi!
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội
- Chương 39: Áo ngủ