Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội

Chương 25

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giữa tháng 9, trạm thi đấu thứ ba của giải Junior Grand Prix được tổ chức ở Moscow Nga, người thiếu niên thiên tài số một nội dung đơn nam Ilya Savshenko xuất chiến.

Không có chương trình truyền hình trực tiếp trận đấu tại Nga ở Trung Quốc, Trương Giác bên này không thể làm gì khác hơn là xem chương trình chuyển tiếp với những đồng đội trong bữa trưa.

Savshenko đang trong trạng thái rất tốt, trong bài thi ngắn, hắn đã bỏ xa vị trí thứ hai tới 10 điểm, lúc kết thúc trượt băng tự do, hắn so với người đạt huy chương bạc cao hơn tới 30 điểm.

Chàng trai tóc vàng xinh đẹp không thua gì các thần tượng này tại bài thi ngắn và trượt tự do đã chơi tổng cộng 3 cú 3A.

Số điểm của 3A cao tới 8.5 điểm, chỉ kém hai kiểu nhảy xoay bốn vòng 4T, 4S 2 điểm, so với những kiểu nhảy trong tổ hợp nhảy xoay ba vòng khác thì từ độ khó đến điểm số khác nhau một trời một vực.

Sự ưu ái của trọng tài giành cho Savshenko có thể nhìn thấy bằng mắt thường, GOE thêm vào vèo vèo khiến Trương Giác không ngừng hâm mộ.

Cậu chưa bao giờ nhận được đãi ngộ cho điểm tốt như vậy trong bài thi, ngay cả khi cậu thực hiện những kỹ thuật hi hữu như nhấc tay hay trì hoãn xoay người thì cũng không được.

Liễu Diệp Minh an ủi Trương Giác: "Bởi vì bây giờ cậu mới ở tổ thiếu niên, trọng tài cho điểm quá cao quả thực không tốt, chờ đến lúc cậu vào tổ thành niên thì đãi ngộ sẽ tăng lên."

Bọn họ không thể so sánh với cách đối xử với thái tử của Liên đoàn thể thao Nga, Trương Tiểu Ngọc chỉ là niềm hy vọng duy nhất cho nội dung đơn nam tại Thôn Thỏ, có thể không bị đè ép là tốt lắm rồi.

Trương Giác ngữ khí bi thương: "Tớ không cầu các trọng tài phải đối xử tốt với tớ, chỉ muốn được chấm điểm công bằng thôi, bọn họ bất công, tớ muốn thắng các tuyển thủ Âu Mĩ thì càng khó khăn!"

Nhưng công bằng mà nói, so với cái loại được trọng tài dùng sức bơm nước như Angus Joe, thế mà vẫn là một con sứa thua trận, Savshenko thuộc vào loại có thể được khen ngợi.

Bản lĩnh vũ đạo vững chắc, lúc biểu diễn có cảm giác nghệ thuật của người Slavic, khí thế rất mạnh, bật nhảy vượt trội, ở tổ thiếu niên thì tuyển thủ toàn diện như thế cũng không có nhiều, cho nên khán giả sẽ không cảm thấy thành tích của Savshenko là bơm nước mà ra, chỉ sẽ cho rằng điểm số của các vận động viên da vàng như Hayato Terakami, Trương Giác không phù hợp với thực lực của họ.

Vì để cho các vận động viên đang trong thời kỳ sinh trưởng và phát triển có thể hình tốt trong tương lai, nhóm huấn luyện viên yêu cầu bọn họ nhất định phải ngủ trưa.

Trương Giác không sống trong ký túc xá của đội tuyển tỉnh, vì thế ông cậu đặt một chiếc giường xếp trong văn phòng, mùa hè nhiệt độ phía Đông Bắc không cao, trong phòng cũng không mở điều hòa, chỉ có một chiếc quạt nhỏ đang thổi vù vù.

Nghĩ rằng đứa nhỏ đã ngủ, Thẩm Lưu rón rén đi ra khỏi phòng, vẫy tay với Trương Tuấn Bảo.

"Đàn anh, qua đây chút đi."

Trương Tuấn Bảo đặt quạ tạ trong tay xuống, đi tới cửa, đóng cửa lại, Thẩm Lưu đưa cho hắn một phần văn kiện.

"Huấn luyện viên Tống hiểu rằng bây giờ anh muốn chuyên tâm đưa Trương Giác ra ngoài, cho nên ông ấy chuyển anh sang vị trí huấn luyện viên chủ quản, em làm huấn luyện viên nhảy, còn có, ông ấy hy vọng chúng ta có thể mang thêm một người nữa, cũng là một người trượt băng nghệ thuật."

Ông nói thêm một người trượt nữa, nhưng không nói giới tính, Trương Tuấn Bảo đã hiểu.

"Là một cô bé à?"

"Đúng vậy, tên là Từ Xước, đến từ đội thành phố, mấy ngày trước mới đầy 13 tuổi, sang năm sẽ vào tổ thiếu niên, có được bốn kiểu nhảy xoay ba vòng, ba loại nhảy liên tục 33, là một mầm non nội dung đơn nữ tương đối hứa hẹn của cấp trên."

"Trình độ của cô bé không tệ, sao lại đến phiên tôi dạy?"

Trương Tuấn Bảo theo bản năng đút tay vào túi quần, móc khoảng không, thấy Thẩm Lưu nở một nụ cười trong trẻo, thẹn thùng dời mắt, nhìn chằm chằm bóng cây ngoài cửa sổ.

Thẩm Lưu rũ mắt xuống: "Anh dẫn dắt Trương Giác tốt như vậy, mọi người đều biết anh lợi hại, như Từ Xước chính là sau khi xem xong Trương Giác thi đấu thì tự đề nghị được tập luyện với anh."

Có rất nhiều huấn luyện viên trượt băng đôi giỏi ở trong nước, nhưng huấn luyện viên trượt băng đơn giỏi lại rất hiếm, Trần Trúc là một trong số họ, nhưng học phí của cô quá đắt và cũng có rất nhiều học viên, không sắp xếp lớp được, Trương Tuấn Bảo đang ở trong đội tuyển tỉnh, học trò là chỉ có một mình Trương Giác, chính là một người rất tốt để bái sư.

Bầu không khí yên tĩnh lại, hai người đều không nói nữa, Thẩm Lưu dựa vào tường, chăm chú đánh giá khuôn mặt Trương Tuấn Bảo, lộ ra thần sắc hoài niệm.

"Khuôn mặt con nít đúng là rất tốt, người ta càng ngày càng già đi, lúc gặp mặt, nhìn anh vẫn giống như lúc còn trong đội."

Trương Tuấn Bảo khẽ cười một tiếng: "Sao lại không thay đổi? Mấy năm qua anh luyện yếm khí, so với trước đây nặng hơn 10 kg rồi."

Thẩm Lưu lắc đầu: "Anh cũng là người có thể chất dễ mập, sau khi giải nghệ cũng không nỗ lực, chẳng phải là giống như Trương Giác, nếu anh ăn nhiều thức ăn hơn thì chả phải anh sẽ phình to lên như thổi một quá bóng bay sao?"

Qua hồi lâu, hắn hỏi: "Cai thuốc lá có khó không?"



Trương Tuấn Bảo trầm giọng giải thích: "Anh vốn không bị nghiện thuốc lá, chỉ trước đây xuất phát từ lòng hiếu kỳ nên lén hút hai lần, mà lần nào cũng bị cậu bắt gặp."

Nói cũng kỳ lạ, lúc bọn họ còn ở trong đổi tuyển tỉnh, bọn họ đã ước định sẽ vì ước mơ quật khởi đơn nam Trung Quốc mà phấn đấu, sau đó họ đã thành công gia nhập đội tuyển quốc gia, ai ngờ đâu Trương Tuấn Bảo còn chưa kịp làm gì thì đã giải nghệ vì chấn thương.

Hành trình theo đuổi ước mơ đẹp đẽ là thế, nhưng ước mơ lại tan vỡ một cách đơn giản như vậy.

Hai người vốn tưởng rằng cứ như vậy, Trương Tuấn Bảo làm huấn luyện viên đội tuyển tỉnh, Thẩm Lưu sau khi giải nghệ sẽ tiếp tục đi học, tương lai ở lại trường đại học làm giảng viên, kết quả từ trên trời rơi xuống một Trương Tiểu Ngọc thiên tư trác tuyệt, khiến cho hai người vốn tách biệt hai nơi, hai người anh em tình nghĩa sâu sắc một lần nữa vì một mục tiêu mà tập hợp lại.

Lại giống như một con sông tách ra thành hai nhánh ở giữa, cuối cùng lại chảy vào một vùng biển rộng.

Vừa nghĩ tới Trương Tiểu Ngọc, ông cậu liền không nhịn được thở dài.

Phải nói rằng hắn chăm lo cho Trương Giác mọi thứ từ chế độ ăn uống cho đến tập luyện đều thực sự tỉ mỉ, kết quả nuôi lâu như vậy, chiều cao của đứa nhỏ cũng chỉ có 1 mét 53

À, bây giờ là 1 mét 53 và 0.3, 0.3 cm kia nếu không đo kỹ bằng thước thì sẽ không nhìn thấy.

Mặc dù những người có trọng tâm thấp có lợi thế về trượt băng nghệ thuật, nhưng ông cậu lại không muốn cháu trai mình cuối cùng trở thành một shota không có chiều cao như Choi Jeong Su, người đã hiến tế chiều cao để đổi lấy nhan sắc nghịch thiên.

Đứa nhỏ này lại dễ dàng tăng cân như vậy, muốn thằng nhóc tăng chiều cao còn khó hơn cai thuốc?

Thẩm Lưu không khỏi bật cười: "Không sao đâu, nó còn nhỏ mà, chờ đến lúc dậy thì chắc chắn nó sẽ vọt lên thôi."

Hắn đưa cho Trương Tuấn Bảo một hộp bánh quy: "Anh ăn đi, nhớ đừng để Tiểu Ngọc nhìn thấy."

Nếu để cho Trương Giác nhìn thấy ông cậu lén lút ăn ngon, với tính tình của nhóc nhất định sẽ ăn miếng trả miếng.

Trương Tuấn Bảo nói thầm: "Lại là Oreo, lần trước là dâu tây, lần này là vani à."

Nhóm thiếu niên và nhóm thành niên của giải Grand Prix được thi đấu cùng một thời gian và địa điểm, vì trạm phụ của nhóm thành niên xuất phát tương đối muộn cho nên vòng chung kết giải Grand Prix năm nay mãi đến đầu tháng 12 mới được tổ chức.

Trước đó ban huấn luyện đã yêu cầu Trương Giác tiếp tục rèn luyện bài thi cũng như cải thiện 3F của mình.

Vốn dĩ mọi người ai cũng muốn liều mạng để Trương Giác luyện tập 3A, không nói nhất định là phải trình diễn trong bài thi, nhưng nếu như có thêm một kỹ thuật dự trữ thì khi lên sân thi đấu sẽ có thêm một phần tự tin.

Cố tình Trương Giác luôn ổn định trong lúc tranh tài thế nhưng liên tục bị té nhào ở 3F, ban huấn luyện viên nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy có nên vội vã tập 3A hay không, Trương Giác còn nhỏ, sau này còn có rất nhiều thời gian để phấn đấu, cho nên hiện tại trước tiên để đứa nhỏ vá lại kỹ thuật cũng như chuẩn hóa các quy phạm kỹ thuật một chút.

Vì vậy trong lúc chờ huấn luyện, Trương Tuấn Bảo nói với Trương Giác: "Trung Quốc sẽ bắt đầu thi đấu vào ngày 2 tháng 10, đúng lúc đó là dịp nghỉ lễ quốc khánh, lúc đó chúng ta sẽ đến Magic City để thi đấu, bây giờ cậu sẽ tăng số lượng luyện tập 3F, trước khi tham gia trận đấu tại Trung Quốc, con phải phấn đấu để tỷ lệ thành công của cú nhảy này lên hơn 70%."

Trương Giác chớp mắt, ngoan ngoãn nói được, lên mặt băng, bắt đầu nhảy.

Cơ thể nhỏ nhắn kia lại đập ầm ầm trên băng, lăn lóc giống như một trái hồ lô, mỗi ngày đều té lên té xuống như thế, thật khó để nói liệu 3F của Trương Giác có tiến bộ không, nhưng kỹ năng ngã sấp mặt của cậu chắc chắn là tăng lên.

Vốn dĩ Trương Giác luôn ngã bầm xanh nửa người, lúc đi ngủ chỉ có thể nằm nghiêng, bây giờ thời điểm thân thể ngã xuống cậu đã thành thục rồi, dứt khoát để đùi và mông chạm đất trước, sau đó lăn ra nhẹ nhàng để giảm bớt sức lực.

Từ Xước cùng mẹ lúc tiến vào vừa vặn nhìn thấy đàn anh tài năng của mình vội vã lăn ra vài mét, đập phải tấm chắn bảng, phát ra một tiếng vang dội.

Trương Tuấn Bảo lãnh khốc vỗ tay: "Đứng dậy, tiếp tục."

Thiếu niên nhỏ nhắn bò dậy, phủi mông một cái rồi tiếp tục trượt, nhảy lên, ngã, quá trình này lặp đi lặp lại nhiều lần, nhưng 3F lúc thì linh lúc thì mất linh, có lúc khi nhảy lấy đà, trục tâm thân thể cong thành 60 độ, bước nhảy của trục cong dù xoay được một vòng thì cũng sẽ ngã xuống băng.

Đây chính là thiếu niên thiên tài đầu tiên của Trung Quốc giành được huy chương vàng nội dung đơn nam.

Mẹ của Từ Xước cũng là huấn luyện viên trượt băng nghệ thuật, thấy cảnh này, bà không tự chủ nói: "Cách nhảy 3F của cậu bé có chút hơi kỳ cục."

Không phải nói kỹ thuật của Trương Giác không sạch sẽ, có tật xấu như thâu chu.

Trời đất chứng giám, cậu thiếu niên này đã am hiểu trì hoãn xoay người từ lúc ra mắt, được biết đến lợi dụng số vòng nhảy và kỹ thuật quy phạm, không có vấn đề gì khi sử dụng video của cậu là sách giáo khoa về nhảy.



Những vận động viên trượt băng nghệ thuật bình thường đều sẽ sử dụng mép trong bàn chân phải để điểm băng khi nhảy 3F, nhờ đó cơ thể của họ sẽ hoạt động theo hương ngược chiều kim đồng hồ tốt hơn khi họ ở trên không, trong khi Trương Giác lại làm ngược lại, cậu lại dùng mép ngoài bàn chân để điểm băng, hơn nữa sức lực đặc biệt lớn, cho nên chiều cao khi nhảy 3F của cậu cũng rất cao, so với 3lz còn cao hơn nhiều, độ cao khi nhảy gần 45 cm.

Thẩm Lưu đi tới, bắt tay với mẹ của Từ Xước: "Chị cũng nhìn ra vấn đề của cậu bé? Trương Giác nói dùng phương pháp bình thường thì không ấn được lưỡi dao bên trong, cho nên chúng tôi để cho cậu bé dùng phương pháp thoải mái để thử xem... Phương pháp nhảy của đứa nhỏ hiện giờ không trái với quy tắc, nhưng nó đòi hỏi khả năng bay của chính vận động viên cao hơn, hơn nữa còn phải xoay nhiều một chút so với những người khác."

Nếu như 3F của người bình thường chỉ cần xoay ba vòng thì phương pháp bật nhảy hiện tại của Trương Giác cho phép cậu bật lâu hơn người bình thường 0.2 vòng, đồng nghĩa với việc cậu sẽ rối tung lên vì khả năng xoay người quá mạnh.

Nhưng bản thân Trương Giác nói rằng nhảy như thế này là thoải mái, hơn nữa sau khi sử dụng phương pháp nhảy mới này, tỷ lệ thành công 3F của cậu cuối cùng cũng đã bắt đầu tăng lên đều đặn nên ban huấn luyện đã đồng ý.

Sau 50 lần nhảy 3F, Trương Giác đi uống nước, Trương Tuấn Bảo mới vội vội vàng vàng lại đây chào hỏi.

"Thật ngại quá, cấp trên đều nói muốn Trương Giác sẽ lấy lại huy hương vàng tại Trung Quốc, áp lực của đứa nhỏ rất lớn, tôi chỉ có thể theo dõi nó luyện, đây chính là Từ Xước đi, điều kiện rất tốt nha."

Hắn nhanh chóng kiểm tra dữ liệu thân thể cho cô gái nhỏ, cô bé cao gầy khoảng 1 mét 4, vóc người nhỏ gầy, thắt hai bím tóc sừng bò, lông mày lá liễu, mắt lưỡi liềm, đôi môi cười tự nhiên và khuôn mặt quả táo được kết hợp với nhau, thoạt nhìn thân thiết và đáng yêu.

Tốc độ nói của Trương Tuấn Bảo nhanh chóng: "Huấn luyện viên trưởng Tống đã nói đến tình hình của con, con có mang theo giày trượt không?"

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, ông cậu chỉ tay sang bên cạnh: "Đi khởi động trước, trượt một vòng trên băng cho thầy xem, trước tiên cảm nhận trước."

Ở phía bên kia, Trương Giác đã bùng nổ với sự trợ giúp của Thẩm Lưu, sau khi trượt trên băng một lúc, cậu nhảy về phía trước một cái, Thẩm Lưu giơ cần trục lên, đứa nhỏ đã hoàn thành 3A dưới sự hỗ trợ.

Từ Xước một bên trượt từng bước nhỏ lộn xộn, một bên không tự chủ nhìn bên kia.

Bước nhảy Axel, bước nhảy của nhà vua, 3A - bước nhảy huyền thoại trong truyền thuyết.

Kể từ khi đơn nữ huyền thoại của Nhật Bản Yukino nhảy 3A đầu tiên trong lịch sử đơn trong 90 năm trước, tính đến thời điểm hiện tại, các tuyển thủ đơn nữ nhảy 3A trên thế giới nhảy được đếm trong một bàn tay, mỗi người trong số họ đều có trong tay ít nhất một giải vô địch hạng A.

Không giống như đơn nam phát triển ngày càng mạnh, thời kỳ nở hoa của đơn nữ rất ngắn, Từ Xước quyết định tìm tới Trương Tuấn Bảo bởi vì đối phương là huấn luyện viên duy nhất trong nước có nhiều khả năng đưa người trượt băng đơn có được 3A.

Hiện giờ nhìn thấy, Trương Giác quả nhiên thực sự chinh phúc cú nhảy này.

Bé thầm mừng, động tác khởi động càng dụng tâm hơn.

Sau khi lên băng, Trương Tuấn Bảo để trống một chỗ để cho cô gái nhỏ biểu diễn bài《Vọng gió xuân》 mà bé sẽ trượt trong bài thi trượt băng nghệ thuật.

Minh Gia hỗ trợ Trương Tuấn Bảo ghi chép dữ liệu của bé gái: "Từ Xước trượt có hơi chậm, lưỡi băng không đủ biến hóa, lúc thực hiện động tác chân thì vội vội vàng vàng, điều này không tốt, muốn có một bước nhảy tốt thì càng phải có một nền tảng trượt vững chắc."

Trương Tuấn Bảo tỏ vẻ bình tĩnh: "Vòng xoay tốt, trục tâm rất vững vàng, tốc độ quay có hơi chậm, tư thế Biellmann có chút miễn cưỡng... Cô bé thiên về phía sức mạnh, bước nhảy trên băng là tổng thể cho thấy khả năng phối hợp cần được cải thiện, nhảy điểm băng rất mạnh, lực bộc phát mạnh mẽ."

Đó là loại ngược lại với Trương Tiểu Ngọc.

Hắn khép lại bút ký: "Được rồi, người học trò này tôi nhận."

Ông cậu không biết là, vào lúc hắn đang kiểm tra, Trương Giác trong lúc lơ đãng liếc mắt nhìn về phía này, nội tâm rung động.

Đây không phải là em gái trượt băng nghệ thuật trong nước đứng thứ hai Từ Xước sao?

Trương Giác không tính là fan trượt băng, rất nhiều tin tức đều là nghe từ các fan khác, nghe đâu vị nhị tỷ này có thiên phú cực cao, trong thời kỳ đỉnh cao ở tương lai có thể hạ gục nhất tỷ Mễ Viên Viên, nhưng đáng tiếc vào khoảng thời gian dậy thì thì một hơi xông lên 1 mét 7, hoàn toàn đánh mất trọng tâm khi nhảy, dù cho sau đó có liều mạng khổ luyện nhưng trước khi giải nghệ cũng chỉ coi như tuyển thủ hạng hai.

Nhị tỷ có gia cảnh rất tốt, vốn dĩ huấn luyện ở câu lạc bộ bằng chi phí của mình, sau này lại chạy đến Magic City làm học trò của Trần Trúc, sao bây giờ lại gia nhập đội tuyển tỉnh lăn lộn với ông cậu rồi?

Trương Giác buồn bực một trận, nội tâm vô cùng đồng tình với Trương Tuấn Bảo.

Trương Giác vốn cho là ông cậu gặp phải cậu trong tương lai sẽ cao lên 1 mét 8 khi dậy thì là đủ khổ đủ khổ sở rồi, không nghĩ tới ông trời không chỉ ném cho Trương Tuấn Bảo một thử thách thôi, mà là tới hai!

Nội tâm đứa cháu trai vì ông cậu hát vang một khúc《Hallelujah》.

Đầu tháng 10, Trương Giác đáp chuyến bay đến Magic City nghênh đón phân trạm thi đấu tại Trung Quốc sắp diễn ra.

Vốn dĩ muốn tranh thủ kỳ nghỉ lễ dài Quốc khánh cùng em trai đến Magic City để ngắm nhìn thế giới, thế nhưng Hứa Đức Lạp vì thể chất dễ mập nên cậu nhóc thành công biến mình thành một quả bóng trong kỳ nghỉ hè, lúc này chỉ có thể bị mẹ nhét vào võ đường, bắt đầu hành trình giảm cân ăn rau và ăn tinh chất salad.
« Chương TrướcChương Tiếp »