Chương 22: Vương tử

Nếu như nói thứ tự xuất hiện của bài thi ngắn có liên quan đến thứ xếp hạng thế giới của chính người chơi và vận may tại thời điểm bốc thăm thì thứ tư trượt tự do phụ thuộc vào thứ hạng của bài thi ngắn .

Thành tích của bài thi ngắn càng tốt, ra trận lại càng muộn.

24 vận động viên trong bài thi ngắn đều có thể tham gia trượt tự do, trong đó 6 vận động viên hàng đầu trong bài thi ngắn được sắp xếp biểu diễn ở nhóm cuối cùng, nhưng sẽ có một cuộc bốc thăm khác trong mỗi nhóm.

Tay thúi Trương Giác lần thứ hai bốc được vị trí ra trận đầu tiên, nhân viên công tác phụ trách rút thăm lần này cũng vừa vặn là người phục trách rút thăm bài thi ngắn của Trương Giác, ánh mắt của anh ta nhìn cậu mang vẻ ngạc nhiên và thương cảm.

Chờ đến khi khuôn mặt đen của Trương Giác tối sầm xuống, Thẩm Lưu vẻ mặt tiếc nuối rằng sao hắn lại không dẫn Trương Giác đi rửa tay trước khi bốc thăm chứ.

Trương Tuấn Bảo dạy bảo cậu: "Cho chừa cái tội ăn sô cô la đen trước khi bốc thăm, xem đi, tay đen thui rồi đó?"

Trương Giác vô cùng oan ức: "Con thích ăn sô cô la trắng sữa bò đây nè, mà cậu còn không cho con mua."

Huấn luyện viên trưởng Tống Thành ân cần khuyên nhủ: "Ông có một người bà, trong nhà bà có thờ bạch tiên*, khi trở về con có cần ông xin cho một lá bùa bình an may mắn không?"

*Nguyên văn (白仙): Một trong năm vị thần bất tử vĩ đại, là một con nhím.

Huấn luyện viên Mã tỉnh J bên cạnh đánh mắt cá chết, nội tâm nghĩ rằng không phải mấy người tỉnh H đến đây để tấu hài đó chứ.

Hơn nữa Tống Thành đã hơn 50 rồi, bà của ông phải bao nhiêu tuổi rồi đây.

Cũng may đám người này chưa bao giờ hàm hồ về các vấn đề liên quan đến thi đấu, vì để cho Trương Giác có một trạng thái tốt, trước khi trận đấu chính thức bắt đầu, Trương Tuấn Bảo liền kéo theo đứa cháu trai, dùng các động tác xoa bóp, kéo dãn để hỗ trợ Trương Giác làm nóng người, con lăn massage được hắn sử dụng như một cái chày cán bột.

Trương Giác ngày thường ghét bỏ lực cánh tay quá mạnh của ông cậu, lúc này lại không nói tiếng nào, sau đó Thẩm Lưu đặt một chiếc gậy xuống đất, đồng thời đưa tay ra đỡ Trương Giác đứng trên chiếc gậy, đung đưa chân qua lại để thư giản khớp hông.

Thẩm Lưu cổ vũ đứa nhỏ: "Trượt tư do là một sự khiêu chiến lớn hơn bài thi ngắn, nhưng em đừng lo lắng, lên trên sân rồi cứ trượt cho hết mình."

Trương Tuấn Bảo bổ sung: "Lúc mà có sáu phút đồng hồ luyện tập trên sân, con đừng quá hưng phấn, hãy đè nén nguồn năng lượng đó, tới lúc tranh tài rồi thi một hơi bộc phát ra."

Ông cậu vung tay, Trương Giác mang vẻ mặt nghiêm túc gật đầu.

Nhưng mà đến lúc có sáu phút để luyện tập, bầu không khí trên sân phải nói là chẳng hòa thuận vui vẻ gì, chẳng bằng nói là một đám trẻ tuổi nhiệt huyết, chính trực và trung nhị khıêυ khí©h lẫn nhau.

Angus Joe luôn nhảy 3F lướt qua nơi mà Trương Giác đang chuẩn bị trượt, nếu không phải Trương Giác nhanh chóng tránh ra thì chỉ sợ sẽ xảy ra va chạm trên băng với cái loại người điếc không sợ súng này rồi.

Alex không cam lòng yếu thế, hắn trên băng nhảy một cái 3A, tuy rằng bị ngã nhưng hắn vẫn đủ vòng xoay nha!

Điểm cơ bản của 2A là 3.3, điểm cơ bản của 3A là 8.5, chỉ cần xoay đủ vòng thì cho dù té trên sân băng, bị trọng tài GOE -3, cộng thêm 1 điểm phải trừ kia thì vẫn còn 4.5 điểm.

Đây là một sự uy hϊếp đến từ đối thủ.

Choi Jeong Su cũng không chịu thua kém, nhấc chân lên nhảy một cú 3F+3lo.

3T là cú nhảy có giá trị thấp nhất và đơn giản nhất trong năm kiểu nhảy ba vòng, chỉ cần điểm băng bằng chân trái là có thể.

Nhưng 3lo là một động tác nhảy đòi hỏi sức mạnh thắt lưng cực cao, việc kết hợp với 3lo trong một lần nhảy liên tục đồng nghĩa với việc vận động viên không có thời gian tích lũy năng lượng, chỉ có thể vặn eo để kéo lên, độ khó cao hơn đồng nghĩa với số điểm cũng cao hơn.

Ái chà, hóa ra mọi người đều duy trì sự ổn định trong bài thi ngắn, đến lúc trượt tự do mới bắt đầu phát huy những kỹ năng độc đáo đây.

Trương Giác hiểu rõ nhóm người này đều đã từng đoạt giải quán quân trong các giải đấu trong nước, sau khi đánh bại một nhóm đồng trang lứa thì bọn họ đã có thể xông lên đấu trường quốc tế, mỗi người đều là thiên tài cao cấp nhất trong nước, làm sao có khả năng chỉ bày ra một chút thực lực trong bài thi ngắn kia.

Cậu nghiêng người liếc mắt nhìn Angus Joe một cái, đột nhiên nhảy 3S+3lo, sau đó một cái vươn mình, nhảy 1lo rồi tới 3S.

Cứ như vậy Trương Giác bắt đầu bước nhảy liên tục 3lo+3S+1lo+3S, cơ thể nhỏ nhắn và mảnh mai của cậu xoay tròn như một con quay nhỏ trên mặt băng, khiến ai nhìn thấy cũng đều trợn mắt ngoác mồm.

Marisa nghe bạn bè cô thán phục: "Bên trong chân của đứa nhỏ này gắn thêm lò xo sao?"

Sao có thể nhảy ghê như vậy chứ!

Marisa kiêu ngạo nói: "Tớ đã nói với các cậu rồi, búp bê sứ không chỉ có gương mặt ưa nhìn thôi đâu, cậu nhóc còn có thực lực vô cùng xứng đôi với ngoại hình nữa đó."

Hoàng Oanh há to mồm: "Danh xưng nhảy bug quả thực danh bất hư truyền, có phải là chỉ cần không bị mệt thì 3S của cậu ấy có thể tiếp tục vô hạn hay không?"

Huấn luyện viên trưởng Tống Thành giải thích: "Không chỉ là 3S, 2lo và 2A của cậu nhóc đều có thể được kết nối vô hạn."

Từ khi nhìn thấy Trương Giác nhảy 3lz+2lo+2lo... , 2A+2A..., tất cả mọi người trong đội tuyển tỉnh tỉnh H đều ngầm thừa nhận Trương Giác chính là nhất ca của đội.

Ngoài ra, kỹ thuật dự bị của Trương Giác còn bao gồm cú nhảy 3lz+3T+3lo, cú nhảy ba lần ma quỷ này có điểm cơ bản là 15.4 điểm, tiếc rằng tỷ lệ thành công của tổ hợp nhảy này trong quá trình luyện tập chỉ có 30%, đặt tỷ lệ thành công ở trên sàn thi đấu này chỉ sợ 20% còn chưa tới.

Tống Thành thấp giọng nói: "Cậu nhóc là một thiên tài nhảy liên tục, tiết tấu giữa các lần nhảy vô cùng mạnh, điều này thậm chí không phải là kết quả của quá trình luyện tập mà là thiên phú của chính bản thân nó."

Thiên phú, một từ ngữ ràng buộc quá nhiều vận động viên, nhưng đặt vào người Trương Giác lại khiến mọi người mừng rỡ.



Cũng chỉ có Trương Tuấn Bảo cam lòng mắng mỏ tiểu thiên tài này mỗi ngày.

"Con đang cảm thấy con đang uy hϊếp đối thủ của mình nên giờ rất đắc ý đúng không? Hả? Cậu đã nói với con bao nhiêu lần là trước khi bước vào trận đấu chính thức phải giữ thể lực rồi, con đem lời của ông cậu này nghe tai này lọt qua tai kia hả!"

Trương Tuấn Bảo không chút khách khí cầm lấy bàn tay nhỏ của Trương Giác, vỗ xuống hai lần.

Ngoại trừ cái nơi đầy thịt để đánh đòn, Trương Tuấn Bảo khi vỗ vào gáy hay lòng bàn tay Trương Giác đều dùng lực rất nhẹ, căn bản đứa nhỏ hoàn toàn không cảm thấy đau, có thể nói dạy dỗ là lớn hơn trừng phạt, nhưng có không ít người trong khán đài đều lộ ra vẻ mặt kinh hoàng.

Ôi chúa ơi! Huấn luyện viên đó thực sự trừng phạt học trò của mình bằng cách tổn thương thể xác sao! Búp bê sứ—— đáng yêu như vậy! Sao hắn ta nhẫn tâm vậy chứ?

Thẩm Lưu vội vàng kéo Trương Tuấn Bảo: "Được rồi được rồi, đứa nhỏ còn phải thi đấu đó, đừng có mắng nữa, đến đây nào, Trương Giác, uống miếng nước đi, hỉ mũi không hỉ nước mũi nha?"

Trương Giác nhận lấy bình nước, mạnh dạn ngẩng đầu rồi gục xuống, sau đó rút giấy ăn ra hỉ mũi vù vù.

Trương Tuấn Bảo không nhịn được nhắc nhở cậu: "Đừng có mà ra sức hỉ mũi, coi chừng bị viêm mũi đó."

Trương Giác le lưỡi, vén mái tóc ra sau tai, khuyên tai hình nốt nhạc đung đưa, phản chiếu ra ánh sáng chói lọi.

Thiếu niên mặc bộ đồ một mảnh màu xanh đậm, chất liệu vải co giãn nhẹ, phần phía sau lưng được thiết kế dùng lưới mờ, trên đó còn có một nốt nhạc được khảm bằng đá giả, bên hông là một chiếc tua rua lóe sáng.

Cậu thoạt nhìn giống như một yêu tinh trong hình dạng nốt nhạc trong truyện cổ tích, nhưng dáng vẻ mơ hồ hiện ra sự tự phụ của một quý công tử, chiếc cổ trắng nõn thon dài như ẩn như hiện giữa đuôi tóc hơi dài màu đen.

Thẩm Lưu đưa tay ra trước mặt cậu, Trương Giác đỡ tay hắn nhảy lên sân băng, nhắm mắt lại hít sâu, cảm xúc lập tức chìm xuống.

Trương Tuấn Bảo vỗ vào vách ngăn, rống lên một tiếng đầy hào khí.

"Trương Giác, lên!"

Trương Giác gật đầu, quay người rồi trượt về phía trước.

Không biết bao nhiêu lần, chàng vận động viên này đã quay lưng về phía sau trận địa đã chạm đến trái tim của Marisa, cô mở camera, nhắm ngay chàng thiếu niên phương Đông nhỏ nhắn này.

Cô có linh cảm, bên trong khối thân thể nho nhỏ này ẩn chứa một nguồn sức mạnh khổng lồ, khoảnh khắc bộc phát ra sẽ khiến cho mọi người kinh ngạc.

Buổi sáng 8 giờ, Thạch Mạc Sinh mở ti vi, vừa kịp xem buổi truyền hình trực tiếp nội dung trượt băng tự do đơn nam của Mỹ thuộc giải trượt băng nghệ thuật thiếu niên Grand Prix.

Trương Giác vô lực rũ người, đứng trên sân băng giống như một con rối đang ngủ.

《Kẹp hạt dẻ》kẻ về cuộc phiêu lưu của cô bé Clara và Hoàng tử Kẹp Hạt Dẻ diễn ra vào dịp giáng sinh, chính vì vậy mà ngay từ ban đầu, trong sân vang lên tiếng chuông gió là giai điệu của《jingle bells》.

Âm nhạc vang lên, tiểu thiếu niên như vừa tỉnh giấc chiêm bao, mở mắt ra ngẩng đấu đánh giá thể giới xung quanh.

Trên mặt cậu mang theo một nụ cười, làm người ta liên tưởng tới một đứa trẻ nhìn thấy người bánh gừng giáng sinh, nhưng ánh mắt trông đợi của cậu giống như một vương tử nhìn thấy công chúa trong truyện cổ tích.

Ánh mắt này nhìn kỹ thì không mang theo ám muội, nhưng đủ để làm say lòng người.

Thạch Mạc Sinh nghĩ thầm, tâm tình của hắn tốt hơn so với trong trận đấu thử nghiệm.

Cú nhảy đầu tiên của Trương Giác là 3F mà cậu không am hiểu nhất, tiểu thiếu niên mềm mại điểm băng, bay lên không, sau đó trượt chân khi tiếp băng, cả người cậu ngã sang một bên, vẫn là Trương Giác phản ứng nhanh, tay đẩy trên mặt băng một cái mới đứng vững.

Huấn luyện viên trưởng Tống Thành che mắt thở dài nhàn nhạt: "Cậu nhóc vẫn là bị ngã mà."

3F, gót chân Achilles của Trương Giác, vào lúc diễn ra bài thi ngắn thì Trương Giác không gặp sự cố nào, mọi người còn tưởng rằng cậu sẽ không sao, kết quả vẫn là bị ngã là điều không thể tránh khỏi.

Sai sót của Trương Giác trong lần nhảy đầu tiên khiến ban huấn luyện đổ mồ hôi lạnh, cũng may ở lần nhảy thứ hai, Trương Giác đã tự điều chỉnh được bản thân.

Tiếng băng lăng lẳng vang lên, Trương Giác nhẹ nhàng bay lên không, từ bước nhảy lấy đà đến lúc tiếp băng, toàn bộ hành trình nhẹ nhàng không mang theo một tia khói lửa, vòng quay được trì hoãn có thể nhìn thấy bằng mắt thường, động tác Rippon giơ hai tay lên cũng khiến người ta sáng mắt.

Một cú 3lz thật đẹp.

Đàn hạc đổ xuống thành dòng sông nhỏ du dương, tiểu vương tử bày ra tư thế xin mời, thần sắc trên mặt ngây thơ mà mộng ảo, khóe miệng ngọt ngào đáng yêu.

Trên thực tế, trên người Trương Giác có sự hồn nhiên và trẻ con giữa lứa tuổi thiếu niên và nhi đồng, cũng như biểu cảm trưởng thành của cậu chính là lý do khiến nữ sĩ Mia chọn chủ để trượt băng tự do này cho cậu.

《Kẹp hạt dẻ》là vở kịch ba lê mộng mơ cho mùa giáng sinh, mang đậm tính trẻ con và thích hợp cho các thành viên trong gia đình cùng nhau xem, cho nên từ hiện tại Trương Giác diễn dịch câu chuyện cổ tích này là vừa vặn, qua số tuổi này thì dù cho cậu có trượt lại câu chuyện cổ tích này thì cảm giác cũng sẽ không đúng.

Tiểu thiếu niên nhẹ nhàng lướt nhanh trên mặt băng, thời điểm trượt được nữa đường, cậu ngả người ra sau, như thể là đang ôm ấp những bông hoa tuyết, sau đó xẹt một tiếng, băng đao lướt qua mặt băng, cậu thực hiện 3S, Alex trực tiếp phun một ngụm nước ra ngoài.

Trượt nhiều năm như vậy băng, Alex chưa từng thấy ai thực hiện động tác hạ eo bằng chân trước, sau đó nhấc chân lên là có thể nhảy ra 3S! Coi như Trương Giác ngay từ khi bắt đầu ra trận là đã đạp băng không chút lưu tình, đem bất kỳ động tác nào cũng làm cho phiêu dật thoải mái, nhưng thế này thì quá mức rồi?

Thạch Mạc Sinh mở to hai mắt: "Lần trước cậu ấy nhảy 3S cũng không làm bước này..."

Lúc này mới qua mấy ngày mà Trương Giác cư nhiên trở nên mạnh hơn so với lần gặp mặt trước!

Trên màn hình, tiểu vương tử lúc này đem thân thể vặn lại như hình bánh tráng ngồi xổm xoay người tư thế pancake, cứ xoay xoay người, thân thể của cậu từ từ đứng thẳng, chân nổi nhấc lên thẳng tắp, đổi thành xoay hình chữ Y, cùng với một loạt động tác này là khuôn mặt tươi cười của cậu.



Cho dù làm bất kỳ động tác gì, Trương Giác đều không quên phối hợp biểu diễn, một hồi thi đấu vì sự kiên trì này của cậu, một màn trình diễn cạnh tranh dường như mang không khí của múa ba lê, mặc dù chỉ có một vũ công trên sân là Trương Giác, nhưng khi cậu nhìn vào hàng ghế khán giả, rất nhiều người đều sinh ra một loại cảm giác hỗ động "Tiểu vương tử đang nhìn tôi".

Đây đương nhiên là một trong những kỹ năng sân khấu mà Trương Giác đã học được khi còn là một thực tập sinh idol, và nó cũng được sử dụng rất tốt trong môn trượt băng nghệ thuật.

Đêm giáng sinh muộn, tuyết trắng rơi xuống, tiểu vương tử chỉ huy con rối đánh bại con chuột binh sĩ, mang theo thiếu nữ đi tới vương quốc kẹo.

Sự cống hiến hết mình của Trương Giác trong màn trình diễn cùng với vũ đạo vui tai vui mắt khiến cho mọi động tác của cậu đều hòa hợp với âm nhạc, mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp đến mức tự nhiên.

Khi màn trình diễn bước vào nửa sau của bài thi, những người quan tâm đều nhận ra rằng Trương Giác đã thực hiện tất cả các cú nhảy có điểm số cao ở nửa sau, cho thấy rằng cậu sẽ tiếp tục sử dụng ưu thế về thể chất của mình trong trượt băng tự do để lấy điểm cơ bản nhân với 1.1 là điểm thưởng.

Màn trình diễn tốt bắt đầu từ chính lúc này, lượt nhảy liên tiếp đầu tiên của cậu là 2A+3T+2lo, cú nhảy này cộng với GOE đã khiến cột điểm kỹ thuật của Trương Giác là 12.15 điểm.

Lượt thứ hai, sử dụng nhấc tay 3S+3lo.

Lượt thứ ba, sử dụng trì hoãn xoay người 3lz+3T.

Hai lượt nhảy gọn gàng nhanh chóng một lần nữa ghi thêm 25 điểm cho Trương Giác! Vạch ghi điểm vọt lên như tên lửa khiến không ít vận động viên trẻ trợn mắt há hốc mồm.

Tuy nhiên, số lần nhảy trong trượt tự do nhiều hơn gấp đôi số lần nhảy trong bài thi ngắn, ngay cả một người có thể lực như Trương Giác cũng cảm nhận được sự uể oải không cách nào lơ là khi hoàn thành tất cả các lượt nhảy.

Lá phổi của cậu nóng lên hừng hực, cơ đùi ê ẩm đau nhức, phát lực cũng không thông thuận, thân thể đang nhắc nhở Trương Giác đã đến giới hạn, nhưng cậu vẫn còn một lượt nhảy nữa chưa hoàn thành, lúc này chỉ có thể dùng ý chí để chống đỡ.

Tiếng piano dồn dập vang lên là giai đoạn nhiệt tình và không gò bó nhất của bài thi đang đến gần, Trương Giác bỏ qua sự mệt mỏi, thần sắc càng ngày càng trở nên vui vẻ, hai tay dang rộng vẫy chào hai bên.

Tiểu vương tử đang nhảy vui vẻ trên sân băng, giống như chạy trốn trong cơn mưa kẹo, bất tri bất giác, những nhịp đập chỉnh tề vang lên từ phía khán phòng, bầu không khí cả sân vận động trở nên sôi động hẳn lên.

Sức hút mạnh mẽ của Trương Giác thậm chí khiến một số khán giả không nhịn được mà lắc lư cơ thể, giống như muốn nhảy cùng với cậu.

Trong mắt những người hâm mộ trượt băng thế hệ sau, màn biểu diễn ngắn này chính là điều khiến Trương Giác trở nên nổi tiếng khi bước lên đấu trường quốc tế, thiên phú biểu diễn vô song của cậu đã được thể hiện đầy đủ vào lúc này, cũng làm khuynh đảo hết tất cả những người hâm mộ trượt băng có mặt tại đây.

Mãi cho đến tận âm nhạc kết thúc, bàn tay tiểu vương tử đặt lên môi và ném một nụ hôn gió dễ thương về phía khán phòng, kèm theo tiếng rít gào của những fans nữ mê trượt băng, hai tay Trương Giác vung lên, pose ra phần tạo dáng cuối cùng.

Khán giả hưng phấn đứng lên, vì một màn trình diễn đặc sắc này mà vỗ tay nhiệt liệt.

Marisa vỗ tay đến đỏ bừng, người bạn của cô lớn tiếng khen : "Trời ạ, cậu nhóc thật là quá đáng yêu! Tôi thích đứa nhỏ này, cậu bé biểu diễn quá tuyệt vời!"

Trương Tuấn Bảo hưng phấn nhảy dựng lên, hắn quay người dùng sức ôm chầm lấy Tống Thành và Thẩm Lưu một cái, Thẩm Lưu thì vui mừng mà cặp mắt đỏ hoe.

Ông cậu lau mặt: "Khốn nạn, lúc nhảy đầu tiên thấy nó suy sụp như vậy, tôi còn tưởng rằng sau đó nó sẽ đổ gục luôn, không ngờ tên nhóc con này lại không chịu thua kém như vậy đó."

Hắn tham gia trượt băng nghệ thuật nhiều năm như vậy, vẫn luôn ngóng trông được nhìn thấy những người đơn nam Trung Quốc có thể thể hiện hoàn hảo màn trình diễn của mình trên sân băng, sau đó khi kết thúc bài thi thì sẽ giành được vinh quang cao nhất trong bộ môn trượt băng nghệ thuật ——standing ovation (toàn trường đứng dậy vỗ tay).

Trước ngày hôm nay, Trương Tuấn Bảo còn tưởng rằng cảnh tượng này còn xa với với cậu, nhưng Trương Giác đã làm được, cậu đã dùng một bài thi không thể hoàn hảo hơn để lấy được tình cảm của tất cả mọi người.

Thật ra lúc này Trương Giác vẫn chưa ra khỏi sân băng, mọi người cũng chưa nhìn thấy điểm số, nhưng trong lòng các huấn luyện viên đã bắt đầu ăn mừng chiến thắng rồi.

Là bài thi đầu tiên, biểu hiện Trương Giác đủ xuất sắc, không quan tâm đến tấm huy chương cuối cùng là màu sắc gì, biểu hiện nhiệt tình và yêu thích của người hâm mộ trượt băng đã khiến bọn họ hài lòng.

Các anh chị em ngoại quốc bị mê hoặc bởi cảm xúc của Trương Giác đều là người thật, từng người từng người hận không thể dùng bó hoa, thú bông chôn vùi Trương Giác, cậu bạn nhỏ nhặt đồ đến mồ hôi đầy đâu, chờ tới khi cậu lần thứ hai ôm một đống lớn đồ vật xuống sân băng, nhóm huấn luyện viên với vẻ mặt tươi cười đến nghênh đón, vây quanh cậu đến khu vực kiss & cry.

Phản ứng của khán giả tại hiện trường khiến các trọng tài muốn ép số điểm cũng không dám nặng tay, cho nên lần này Trương Giác đã lấy được một số điểm vô cùng đẹp ——142.9

Cùng với 73.13 của bài thi ngắn, tổng số điểm của cậu đã vượt qua mốc hai trăm, đạt một con số đáng kinh ngạc 216.03 điểm!

Không thể tin được, Trương Giác lần đầu tiên đặt chân lên đấu trường quốc tế, từ trong tay trọng tài người nước ngoài khắc nghiệt ghi được số điểm hơn hai trăm.

Trương Tuấn Bảo mừng rỡ không ngậm được miệng trước số điểm này, vòng tay ôm đứa cháu trai phát ra một nụ cười thật vang dội, một miệng con khá lắm, Thẩm Lưu lại bắt đầu nhét bình nước vào tay Trương Giác, không ngừng hỏi cậu sau khi về nước có muốn ăn vịt quay hay không.

Thạch Mạc Sinh từ trong ti vi nhìn thấy nụ cười kinh hỉ của các huấn luyện viên, chẳng biết vì sao, trong lòng hắn dâng lên một phần chua xót.

Cho tới nay, các huấn luyện viên trong nước đã chờ đợi một người có thể cho cả thế giới xem nội dung đơn nam Trung Quốc, bọn họ chờ quá lâu, gần như đánh mất hi vọng, bây giờ người đó cuối cùng đã tới, nhưng lại không phải là Thạch Mạc Sinh hắn.

Sau khi đến Mỹ, Trương Giác cùng Trương Tuấn Bảo đã ước định sau một cuộc tranh tài thì cậu sẽ được phép ăn một thanh sô cô la để bổ sung thể lực, mà vào thời điểm cậu bổ sung thể lực, những vận động viên khác gần như choáng ngợp trước áp lực mà cậu mang lại.

Choi Jeong Su – người từ trước đến giờ đều luôn biết đến với sự ổn định của mình còn tốt, nhưng Alex lại bị ngã hai lần trong nửa sau của trượt tự do, triệt để mất đi ưu thế do bài thi ngắn mang lại, Angus Joe thì luôn gục ngã từ bài thi ngắn cho đến giờ, căn bản không bao giờ thuần khiết cả.

Vì vậy vào lúc 20:30 theo giờ miền Đông ở Mỹ, Trương Giác – một vận động viên trẻ đến từ Trung Quốc đã sáng lập một kỳ tích.

Là một vận động viên da vàng chưa bao giờ được trượt băng nghệ thuật ưu ái, Trương Giác trở thành vận động viên đơn nam đầu tiên của châu Á bước lên bục trao giải, lần đầu tiên bước vào đấu trường quốc tế giành lấy huy chương vàng trong sự kiện hạng A.

Trong lòng Trương Tuấn Bảo không dám tin tưởng, vui sướиɠ ôm lấy đứa cháu trai xoay một vòng, trong mắt rưng rưng: "Mẹ của con ơi, không ngờ rằng lần đầu tiên con mang người ra nước ngoài thi đấu lại có thể nghe được quốc ca nước mình!"

Thẩm Lưu đồng dạng kích động không thôi, đây cũng là lần đầu tiên hắn nghe quốc ca Trung Quốc trong nội dung đơn nam quốc tế!