Chương 19: Thâu chu

Trương Giác bước lên máy bay với ý chí chiến đấu sục sôi, nội tâm yên lặng phát thệ, lúc cạnh tranh với người khác làm sao để phát huy, nhưng tại nước Mỹ đứng nhất định phải lực áp quần hùng.

Kết quả đợi đến lúc xuống máy bay, Trương tiên nữ chuẩn bị lực áp quần hùng thiếu chút nữa bị ngã sấp mặt, doạ cho Hoàng Oanh, Quan Lâm, Tống Thành còn có huấn luyện viên Mã bên tỉnh J đều giật mình.

Cậu mơ mơ màng màng, cảm giác mình bị ông cậu một tay nhấc lên, Thẩm Lưu ngồi xổm dỗ cậu.

"Tiểu Ngọc, tự mình đi thôi, chờ đến khách sạn rồi ngủ tiếp."

Khuôn mặt Trương Giác đau khổ, không ngờ rằng lần đầu sang nước ngoài trong hai đời, cậu thế nhưng thiếu chút nữa bị sai múi giờ mà ngã sấp xuống.

Vấn đề lớn nhất khi tham gia các cuộc thi quốc tế không chỉ là vấn đề ngôn ngữ, điều chỉnh múi giờ cũng là một bài tập cần thiết, cho nên Thẩm Lưu cường ngạnh bắt Trương Giác không được ngủ trên máy bay, nếu như thay đổi đồng hồ sinh học mà cậu từng thức đêm bạo gan luyện tập vũ đạo ở kiếp trước thì nhất định cậu sẽ tu luyện đồng hồ sinh học thành tiên luôn, Trương Giác nhất định phải làm bất cứ điều gì mà mình muốn nhưng cơ thể nhỏ bé này lại không được.

Bởi vì sai giờ, Trương Giác cũng không kịp thưởng thức phong cảnh ở Placid Lake, ở trên xe loạng choà loạng choạng là một trận khổ sợ nhất, rõ ràng càng lay động càng buồn ngủ nhưng những người xung quanh lại không cho cậu ngủ, đứa nhỏ không thể làm gì khác hơn là trưng ra vẻ mặt đau khổ, véo lấy chiếc kim đen nhỏ trên dái tai để bản thân tỉnh táo hơn một chút.

Chờ đến lúc làm một cái bịch lên giường, Trương Giác gần như ngay lập tức rơi vào trạng thái ngọt ngào màu đen.

Cũng may cơ thể trẻ nhỏ dễ bị mệt rã rời nhưng khôi phục cũng nhanh, sau khi ngủ được 12 tiếng, Trương Giác bật dậy lập tức chấn hưng lại tinh thần chạy đến sảnh tiệc đứng.

Bữa sáng của người Mỹ chắc chắn không hợp khẩu vị như những món trong nước, Trương Giác chọn bánh khoai tây, trứng luộc, bỏng ngô vị sữa, salad bơ rồi cho vào đĩa, tìm một chỗ ngồi xuống bắt đầu ăn, qua một lúc, các huấn luyện viên và vận động viên khác cũng dồn dập tới đây.

Điều làm cho cậu tiếc nuối nhất là nơi này chỉ có sữa bò, không có sữa đậu nành, Trương Giác thuận miệng phàn nàn hai câu, Thẩm Lưu an ủi cậu.

"Ở nước ngoài cho dù có sữa đậu nành thì em cũng không uống được, lỡ như bọn họ không đun sôi sữa đậu nành thì sao? Như vậy lúc em uống lỡ đâu bị đau bụng? Thân là vận động viên, cẩn thận những thứ mà mình ăn cũng không quá đáng."

Huấn luyện viên Mã ở bên cạnh gật đầu liên tục, cũng cùng đàm luận với cậu về những kinh nghiệm trong quá khứ của hắn.

"Năm 2004 tôi đến Hàn Quốc để tham gia giải vô địch bốn châu lục rồi ăn sữa chua do ban tổ chức cung cấp, hay lắm, trực tiếp bị viêm dạ dày luôn."

Huấn luyện viên Mã từng là nhất ca của trượt băng đôi ở Trung Quốc, hắn là học trò đầu tiên của Tôn Thiên, kinh nghiệm thi đấu quốc tế cũng rất phong phú, nhưng qua nhiều năm như thế mà hắn vẫn khắc sâu ấn tượng về món sữa chua của Hàn Quốc.

Một hũ sữa chua nho nhỏ một hơi hãm hại mười mấy vận động viên cũng coi như hiếm thấy.

Trương Tuấn Bảo cười toe toét: "Đúng đó, nếu lúc đó không có bác sĩ Tần ở trong đội châm cứu cho anh ấy một cái thì ngay cả đứng trên sân khấu cũng là một điều khó khăn, một vận động viên Philippines suýt nữa thì bị ngã trở thành một con chó trượt tự do rồi."

Bác sĩ Tần mà hắn nói chính là Tần Đường, lão gia tử hồi năm 2004 vẫn chưa nghỉ hưu.

Trương Tuấn Bảo tiếp tục trêu chọc cháu trai: "Trương Tiểu Ngọc, cậu vốn dĩ còn tưởng rằng con sẽ không vượt qua được độ lệch múi giờ đó chứ, có thể điều chỉnh là tốt rồi, con đừng có quên nếu như lần này mình không thi tốt thì sẽ lãng phí số điểm trong trạm phụ mà Liên đoàn Trượt băng giành cho mình đó, chưa kể những người khác nữa, những người tham gia buổi thử nghiệm chắc chắn sẽ cảm thấy con không tốt bằng bọn họ."

Trương Giác nhét đồ ăn đầy miệng, mồm miệng không rõ trả lời: "Con có được vị trí này cũng là đường đường chính chính mà chiếm được? Bọn họ bất mãn thì nếu như có bản lĩnh thì thắng con đi, không phải thể thao cạnh tranh là ai thắng ai thua sao?"

Chà, nhóc con này còn rất sốc nổi, nhưng cậu nói có lý, Trương Tuấn Bảo cũng không dài dòng, Thẩm Lưu thì lại lấy ra một tờ giấy toàn là tiếng Anh.

"Tiểu Ngọc em ăn đi, anh sẽ nói với em một chút tình huống, trận đấu đơn nam sẽ diễn ra vào lúc 4 giờ chiều mai, trước khi trận đấu của em bắt đầu thì 9 giờ sáng nay em phải đến ban tổ chức giải để bốc thăm xác nhận thứ tự thi đấu, số lượng đơn nam tham gia ở trận này có 28 người, tụi em sẽ được chia thành 5 tổ."

Năm nay phân trạm ở Mỹ không có nhiều tuyển thủ mạnh, người duy nhất được đem ra chính là Angus Joe, năm ngoái hắn giành được huy chương đồng trong trận chung kết Junior Grand Prix, đồng thời cũng về thứ tư ở giải vô địch trẻ thế giới.

Tuy nhiên thực lực trên giấy của Angus Joe trên thực tế tương đương với Trương Giác, sở dĩ thành tích tốt như vậy chủ yếu hắn có quốc tịch Bắc Mỹ, được các trọng tài ở Bắc Mỹ vô cùng yêu mến.

Ngoài ra, người đáng chú ý hơn là Choi Jeong Su của Hàn Quốc và Alex của Pháp, hai người này đều 17 tuổi, năm ngoái cùng bước lên bục lĩnh thưởng của phân trạm, nếu không có gì ngoài ý muốn thì sang năm sẽ tiến vào tổ thành niên.

Hai người mà hắn nói tình cờ cũng ở trong nhà ăn, khi quay đầu lại là thấy người, Choi Jeong Su có một mái đầu nấm màu đen, tóc mái rất dầy, mặt và mắt đều to, đáng yêu có thừa, đẹp trai thì không đủ.

Alex là một anh chàng điển trai với tóc nâu mắt nâu, thời điểm hắn nói chuyện đùa giỡn với người bên cạnh thì vô cùng tỏa nắng.

Trương Giác là vận động viên nhỏ tuổi nhất trong phân trạm lần này, chỉ tính tuổi tác thì cậu coi như là người vượt cấp đánh quái.

Mặc dù cũng có những bé gái chỉ mới 13 tuổi trượt băng và khiêu vũ trên băng, nhưng sinh nhật ngày 29 tháng 6 của Trương Giác quả thật quá tuyệt, dù tính như thế nào thi cậu cũng là vận động viên nhỏ tuổi nhất tổ thiếu niên năm nay.

Trương Tuấn Bảo nói: "Con còn là vận động viên nam lùn nhất trong lần thi này nữa."

Trương Giác giương cằm: "Chờ đến lúc con đứng trên bục lĩnh thưởng đi, cho dù con thấp thì con cũng sẽ khiến bọn họ phải ngước nhìn."

Được rồi, nhìn thấy dáng vẻ tự tin như thế của cậu, nhóm huấn luyện viên cũng vui vẻ.

Thẩm Lưu vốn dĩ còn sợ rằng cậu sẽ giống hắn, năm đầu tiên trên đấu trường quốc tế, bởi vì sốt sắng quá độ mà trong lúc trình diễn hắn đã gặp sự cố, hiện giờ hắn cũng an tâm hơn một chút.

Sau đó Trương Giác bốc được vị trí đầu tiên ở tổ thứ ba trong lễ bốc thăm.

Dựa theo thông lệ, những tuyển thủ có thành tích tốt trước đây luôn được xếp vào nhóm cuối cùng để thi đấu, không chỉ như vậy, những tuyển thủ đầu tiên của mỗi bảng cũng sẽ được trọng tài chấm điểm như thường lệ để tránh tình trạng xuất hiện đầu tiên với điểm số quá cao, sau đó cũng không tiện cho quá thấp.

Vận may của Trương Giác không còn nữa, những người khác đều trông rất say sưa, Trương Giác liếc mắt nhìn tờ giấy đáng ghét mà mình rút ra, cũng có chút ngượng ngùng, đời trước cậu cũng như vậy, bàn tay cậu lúc rút thăm chưa bao giờ thơm cho được, lâu dần cậu cũng dưỡng thành thói quen không dựa vào may mắn mà chỉ dựa vào sức mạnh để làm bất cứ điều gì.

Một lúc sau, Quan Lâm cùng Hoàng Oanh bốc thăm xong đi ra, Hoàng Oanh nhảy nhảy nhót nhót vui sướиɠ giơ chiếc bùa hộ mệnh trong tay lên.



"Tụi tớ giành được vị trí thứ năm ở cuối nhóm bốn."

Trương Giác trầm mặc.

Đáng ghét, cậu cũng mơ tưởng muốn được làm âu hoàng* một lần nha.

*Chỉ những người siêu cấp may mắn.

Cho dù trận đấu diễn ra ngày thứ hai nhưng thực tế các vận động viên đều phải đến sân để tập luyện âm nhạc trước trận đấu, cũng coi như là để quen thuộc với sân băng.

Trong mắt người khác, phong cách vẽ tranh của các vận động viên Trung Quốc khi họ ra sân năm nay là đặc biệt không đúng, trước đây là có huấn luyện viên phát tướng dẫn bọn nhỏ vào sân, ở đây tiến hành một phen ân cần giáo huấn với đám nhỏ, đám nhỏ sẽ nghiêm túc gật đầu rồi vô cùng căng thẳng lên sân băng...

Năm nay thời điểm đội tuyển Trung Quốc vào sân, dẫn đầu là một thanh niên thấp bé với khuôn mặt non nớt chắc chắn tuổi không quá 20, thanh niên này thấp lùn nhưng bắp thịt ở hai cánh tay rất rắn chắc, cơ ngực căng phồng lên trong lớp áo sơ mi trắng, trong tay cầm theo một cái túi thể thao còn căng phồng hơn cơ ngực hắn nữa.

Thật là một nhân gian cực phẩm của một khuôn mặt con nít xứng với cơ ngực khủng!

Người đứng bên cạnh anh chàng cơ ngực bự không phải là càng quen thuộc sao, đây không phải là người đã nhảy cú xoay bốn vòng tại bài thi ngắn ở Vancouver, được chính miệng nhất ca Vasily chứng thực là đàn ông chân chính Thẩm Lưu sao?

Cậu học sinh tiểu học đi giữa hai người đồng dạng cũng khiến người ta chú ý, đứa nhỏ có dáng người nhỏ nhắn, nó vừa đi vừa đút tay vô túi quần, đeo một chiếc kính râm không biết xuất xứ ở đâu, vừa đi vừa lấy một thanh sô cô la ngậm vào miệng, tư thái giống như đang nhả khói, vô cùng giang hồ.

Anh chàng với cơ ngực bự vừa đặt túi xuống thì thấy Trương Giác ăn đồ ăn vặt, hắn lập tức rút thanh sô cô la ra, vỗ hai lần vào mông đứa nhỏ.

"Con lấy sô cô la ở đâu đó? Hả?"

Trương Giác bưng mông vểnh nhảy qua một bên, tháo mắt kính lộ ra khuôn mặt nhỏ thanh thuần như tiên nữ, tức giận hét lên: "Đây là sô cô la đen ít béo! Con lấy nó trong nhà ăn! Chỉ ăn có một cái thì có làm sao đâu?"

Trương Tuấn Bảo dạy bảo cậu: "Thành La Mã không phải được xây dựng trong một hai ngày, mỡ cũng không phải nhiều thêm trong ngày một ngày hai, con chính là không kiểm soát được miệng mình thế cho nên lượng mỡ trong cơ thể con mới không thể giảm đi!"

Thẩm Lưu liếc mắt, lấy giày trượt của Trương Giác ra, sau đó đi lên khuyên can: "Anh à bỏ đi mà, nơi này là nước ngoài, anh cho Tiểu Ngọc chút mặt mũi đi."

Trương Tuấn Bảo chỉ vào Trương Giác, oán giận với Thẩm Lưu: "Cậu xem cái thằng nhóc nghịch ngợm này, vừa lia mắt không để ý tới một cái là bắt đầu ăn, cái miệng này của nó giống như là không ngừng lại được vậy."

Thẩm Lưu tiếp tục động viên hắn: "Được rồi mà anh, chờ tới lúc về chúng ta sẽ tới Đại học Tây Nam mua bún nưa cho em ấy ăn, sau mấy ngày không ăn béo thì lượng mỡ sẽ giảm xuống thôi, Tiểu Ngọc còn đang vui vẻ mà, đừng mắng đứa nhỏ nữa."

Choi Jeong Su nhìn bên kia, nhỏ giọng thầm thì: "Dáng vẻ của đội Trung Quốc khi cãi nhau sao mà kỳ lạ quá vậy?"

Cái cảm giác đứa nhỏ nghịch ngợm gây chuyện, cha dạy dỗ đứa nhỏ, mẹ thì khuyên can quả thực quá mãnh liệt, huấn luyện viên trưởng Tống Thành cũng lộ ra biểu tình vô cùng thê thảm.

Đúng lúc này, mọi người nghe thấy một âm thanh vang dội, tiếng băng đao ma sát vào mặt băng rất lớn.

Trương Giác quay đầu thì thấy Angus Joe dùng mũi chân phải đập mạnh vào mặt băng, nhấc cả người lên thực hiện nhảy 3F.

Cú nhảy này thực sự rất có khí thế, Trương Giác còn đang xoa mông, hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì, nhưng Thẩm Lưu lại nheo mắt.

"Nện băng nhảy lấy đà rất nghiêm trọng."

Nện băng nhảy lấy đà trên thực tế có nghĩa là khi tuyển thủ lấy đà, chân dùng để điểm băng không đủ thẳng, mà điểm băng quá nặng, động tĩnh lớn giống như nện vào mặt băng.

Kiểu nhảy này làm đau các ngón chân và gạt nó sang một bên, nhưng theo những gì Thẩm Lưu biết, bình thường các trọng tài càng đánh giá cao các tuyển thủ nhảy mềm mại.

Huấn luyện viên Tống Thành có ánh mắt già dặn hơn: "Không chỉ là nện băng nhảy lấy đà, cậu nhóc đó đã có thói quen xoay người trước, cái lúc mà nhảy lấy đà là cậu ta đã xoay nửa vòng trên mặt băng rồi."

Người bình thường vào lúc nhảy lấy đà thì bắt đầu quay người, điều đó là tốt, mà nếu như là lúc điểm băng mà thân thể đã vặn hơn nửa vòng trên mặt băng thì có thể nói là xoay người sớm quá độ, cũng chính là thâu chu (có thể hiểu như ăn cắp nửa vòng quay trước).

Chẳng trách Angus Joe cho tới nay không chỉ thất bại trước Savshenko mà ngay cả tuyển thủ Châu Á Hayato Terakami không có lợi thế về quốc tịch cũng không thắng được.

Bất quá hắn là nhất ca trong tổ thiếu niên của Bắc Mỹ, hắn cũng không sợ trọng tài bắt lỗi cái thói xấu này.

Thẩm Lưu quay đầu, đúng lúc nhìn thấy Trương Giác đã không thể chờ đợi được nữa mà mang giày trượt vào, vèo một cái lướt trên sân băng.

Đứa nhỏ mang giày trượt băng tốc độ càng lúc càng nhanh.

Trương Giác cũng rất to gan, trên mặt băng đâu đâu cũng là đối thủ cạnh tranh mà cậu không mất bình tĩnh chút nào, cậu lập tức bắt đầu hỗ trợ trượt nhảy lấy đà, cậu nhảy chính là 3F, thời điểm tiếp băng không ngoài suy đoán mà ngã vào mông vểnh.

"Úi..."

Ba huấn luyện viên cùng nhau thở dài, cảm thấy trái tim của bọn họ còn thả lỏng sớm quá, tâm lý của Trương Giác không thành vấn đề, so với ông cậu hồi năm đó thì càng to gan lớn mật hơn, nhưng thời gian chuẩn bị thi đấu quá ngắn, cái tật xấu khi nhảy 3F cậu còn chưa sữa được.

Trương Giác đã sớm quen với việc ngã cái đυ.i, cậu ngã lộn mèo một cái cũng không cảm thấy xấu hổ, cậu phủi mông chuẩn bị đứng dậy tiếp tục luyện tập.

Sau đó cậu nghe thấy một tiếng "little girl" mang ý tứ trào phúng.



Trương Giác quay đầu lại thì thấy Angus Joe đang đưa tay ra với cậu, dùng tiếng Trung khó nghe hỏi cậu "Bạn vẫn tốt chứ?" Thoạt nhìn còn rất thân thiện, phảng phất như cái từ "little girl" kia chỉ là ảo giác.

Trương Giác không chút khách khí nắm lấy tay của đối phương đứng lên, lộ ra nụ cười dương quang xán lạn: "Thanks."

Sau đó cậu bắt đầu hỗ trợ trượt lần thứ hai, lần này cậu nhảy chính là 3lz, hơn nữa còn sử dụng trì hoãn quay người hết sức rõ ràng.

Alex đang dựa vào tấm chặn bảng uống nước đột nhiên người lớn, một ngụm nước bắn tóe trên mặt băng.

Trì hoãn xoay người với xoay người sớm, đối với những người trong ngành mà nói thì cú nhảy của Trương Giác quả thực là một sự chế giễu đối với Angus Joe.

Sau khi Trương Giác hoàn thành điệu nhảy thì còn cố ý nở nụ cười với Angus Joe, khuôn mặt xinh đẹp như tranh vẽ với nụ cười ngây thơ, vừa ngọt vừa đáng yêu, quả thực có thể khiến trái tim người ta cũng mỉm cười.

-

Nhiệt độ ở vùng Đông Bắc tháng 9 rất tốt, buổi sáng 4 giờ, Liễu Diệp Minh đứng dậy đi tới phòng ăn, mở ti vi, trong ti vi vừa vặn truyền đến tiếng phát sóng.

"Representative China, ying huang (Hoàng Oanh) and lin guan (Quan Lâm)."

Hắn nói thầm : "Bắt đầu trước là nội dung trượt đôi à."

Huấn luyện viên Minh Gia đi tới bên cạnh ngồi xuống: "Đúng vậy, lúc Thẩm Lưu gọi điện thoại nói rằng trượt băng đôi bắt đầu lúc 2 giờ chiều, bài thi ngắn đơn nam thì bắt đầu lúc 4 giờ chiều."

Hoàng Oanh và Quan Lâm là át chủ bài tỉnh J, cũng là tổ hợp trượt băng nghệ thuật được kết hợp trong thế hệ mới triển vọng nhất ở Trung Quốc, thực lực tương đối vững vàng, vừa mở màn đã thấy bọn họ thực hiện một cái quăng xoay ba vòng.

Đáng nhắc tới chính là, thời điểm Hoàng Oanh được hất lên thì cô còn cố ý giơ cánh tay phải của mình lên.

Tư thế phiêu dật trên không này khiến bọn họ dễ dàng đạt được sự thán phục của khán giả toàn khán đài.

Liễu Diệp Minh che mặt: "Đội trượt băng nghệ thuật đôi bắt đầu tập nhấc tay lên từ khi nào thế."

Minh Gia cười ha ha: "Khi một kỹ thuật mới xuất hiện có thể nhận được nhiều điểm hơn, tất nhiên sẽ có nhiều người đi nghiên cứu, bọn họ luyện kỹ thuật này trong thời gian không nhiều, dám trực tiếp sử dụng trong lúc thi đấu quả là gan to."

Sau khi Thẩm Lưu giải nghệ, mọi người đều cho rằng Kim Tử Tuyên mới là ứng cử viên của nhất ca đời kế tiếp, lúc đó không ít huấn luyện viên đều nói rằng sao mà tâm lý của hai đời nhất ca đều không ổn định gì hết.

Không ngờ sự xuất hiện đột ngột của Trương Giác sau này, trái tim to lớn còn hơn cả ông cậu của cậu đẽ khiến cho không ít vận động viên lão làng vui mừng, mà nội dụng trượt đôi đời kế tiếp cũng rất to gan không kém.

Quả thật là thế sự vô thường.

Minh Gia âm thầm cảm thán, nghiêm túc nhìn màn ảnh ti vi, dưới cái nhìn của hắn, Hoàng Oanh cùng Quan Lâm trượt còn chưa được tốt, trượt chậm, nhảy đơn không đủ mạnh, đường xoắn ốc tỳ vết quá nhiều, nhưng những khuyết điểm này cũng không thể che giấu sự hiểu nhau ngầm của họ, thời điểm cũng nhau biểu diễn như tỏa ánh hào quang.

Đây chính là cây non trong môn trượt băng nghệ thuật Trung Quốc, bọn họ là sinh cơ bừng bừng như vậy, tản ra sức sống dồi dào.

Đúng như dự đoán, Hoàng Oanh cùng Quan Lâm trong trận chiến mở màn ở nước Mỹ đã giành vị trí quán quân trong bài thi ngắn ở phân trạm.

Sau một tiếng, nội dung đơn nam chính thức bắt đầu, Liễu Diệp Minh ngắt lấy thời gian: "Đối với một bài thi gồm hai phút rưỡi, bao gồm 30 giây trước trận đấu và thời gian trả quà sau trận đấu thì sẽ mất khoảng 20 phút để một nhóm so tài, Trương Giác là người đầu tiên ở nhóm thứ ba."

Còn phải đợi khoảng 40 phút.

Dù sao thì cuộc thi cũng dành cho lứa tuổi thiếu niên, cũng không phải tuyển thủ nhỏ nào cũng có thể thực hiện 3lz+3T, 3F+3T nâng cao 33 lần nhảy liên tiếp với số điểm cơ bản trên 9 điểm.

Hầu hết mọi người đều sử dụng các động tác nhảy cấp thấp đơn giản như 3T+3T, 3S+2T, 3lo+2lo, nhưng chỉ cần biểu diễn trôi chảy, khán giả cũng không ngần ngại vỗ tay tán thưởng.

Dĩ nhiên, hạng mục trượt băng đơn nữ là sự kiện trượt băng được yêu thích nhất, các cuộc thi đấu của tổ thành niên càng thú vị hơn, loại thi đấu đơn nam tổ thiếu niên này có tỷ lệ kín chỗ trên khán đài khoảng 50% là tốt lắm rồi, cho nên tiếng vỗ tay ở hiện trường cũng thưa thớt.

Sự tranh tài trong hai nhóm đầu tiên, số điểm cao nhất cũng chỉ là 65.8 điểm do một cậu bé người Latinh tạo ra.

Mãi đến tận hừng đông 5 giờ 45 phút sáng, trong phòng ăn có nhiều người, bọn họ cũng rốt cục cũng nghe thấy giọng nói quen thuộc.

Một cậu bé với dáng người mảnh mai, khuôn mặt đẹp đẽ kinh người đứng trước vách ngăn nghe huấn luyện viên dạy bảo trước trận đấu, cậu mặc áp phông nền trắng có khảm thạch đen, màu đen ở phía sau lưng khoét sâu tạo thành hình chữ V lộ ra bờ vai xương cánh bướm, trên tay mang một đôi bao tay trắng như tuyết.

Sân bãi cần phải rất lạnh, cậu lấy một tờ giấy lau mũi, mũi ửng đỏ, ngay cả khi như vậy thì gương mặt nhỏ nhắn của Trương Giác cũng không có bất kỳ tỳ vết, đạo diễn có lẽ cũng là một phường nhan khống, cho nên ống kính lúc này đều là quay về phía khuôn mặt Trương Giác.

Vẻ ngoài của thiếu niên thực sự quá mức mỹ lệ, trên tai đeo một đôi bông tai hình đinh màu đen, trên trán cũng có một chiếc vòng được bện màu đen, chỉ xem tạo hình thôi đã thấy giống như một vương tử thiên nga chạy ra từ rừng rậm.

Trương Giác xoay người, Trương Tuấn Bảo đẩy lưng cậu một cái, hét lên một tiếng "Cố lên!" Trương Giác dùng lực này trượt về phía trung tâm của sân băng.

"Representative China, Jue Zhang (Trương Giác)."

Thẩm Lưu nhìn bóng lưng của học trò, trong mắt lướt qua một tia cảm xúc phức tạp, dường như mong đợi, dường như vui mừng.

Hắn yên lặng thì thầm: "Đi thôi, Trương Giác, đi làm kinh diễm giới thể thao, kinh diễm thế giới này."

Anh biết em làm được!