Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội

Chương 18: Ý chí chiến đấu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trương Giác cũng là sau đó mới biết, thực ra cuộc thi thử nghiệm trong nước năm nay được tổ chức muộn, cho nên sau khi kết thúc bài kiểm tra mấy ngày thì vào ngày 28 tháng 8, trạm đầu tiên của giải Junior Grand Prix 2010 được tổ chức ở Torino, Ý chính thức được khởi tranh.

Lúc đó Trương Giác đang trong sân vận động của đội tuyển quốc gia, bị ba người huấn luyện viên nhảy của đội tuyển quốc gia, Thẩm Lưu và Trương Tuấn Bảo nhìn chằm chằm, nỗ lực sửa chữa tư thế nhảy 3F.

Tập luyện trượt băng nghệ thuật chính là không ngừng bị ngã, dù những vận động viên trượt băng hàng đầu có lợi hại đến đâu thì cũng phải ngã một trận, đây là lý do tại sao nhiều vận động viên đeo thiết bị bảo vệ hông trong quá trình luyện tập, điều này cũng giúp cho bờ mông trông đầy đặn hơn... Đây không phải để có ngoại hình đẹp, suy cho cùng thì mấy anh tập trượt băng không có mông thì không được, cái lúc trượt trong thi đấu sẽ khiến toàn bộ khán giả phải sửng sờ trước soái ca mông vểnh.

Trương Giác nhưng là kiểu người một khi đeo quá nhiều đồ bảo hộ thì sẽ không biết cách phát lực, thậm chí cậu còn không thích quấn băng vải thể thao chứ đừng nói đến băng bảo vệ hông.

Điều này khiến cậu ngã nhiều hơn những người khác trong quá trình luyện tập, mọi người nghe thấy tiếng đập mạnh ầm ầm kia đều thấy đau dùm cho cậu luôn.

Thẩm Lưu đứng một bên hét lên: "Trương Giác, ấn lưỡi dao xuống!"

Trương Giác im lặng không lên tiếng sau khi trượt một đoạn hỗ trợ thì nhảy lấy đà với cạnh trong, nhảy ra 3F, lần này tiếp băng ổn định hơn những lần trước một chút.

Nghị lực này cũng khiến người ta hãi hùng khϊếp vía.

Tôn Thiên hỏi Trương Tuấn Bảo: "Cháu trai cậu trước đây thật sự nói rằng nó không muốn đi theo con đường vận động viên sao? Nó không phải là rất nỗ lực à?"

Trương Tuấn Bảo đầy mặt kiêu ngạo trả lời: "Đứa nhỏ Trương Giác chỉ cần quyết tâm làm một chuyện, không quan tâm đến chuyện đó là gì thì nó cũng sẽ làm hết sức mình, tôi chính là coi trọng tính tình này của nó mới vẫn luôn ngóng trông nó luyện trượt băng."

Thi đấu thể thao có tính cạnh tranh khốc liệt nên nếu chỉ với thiên phú thôi là chưa đủ, còn phải là người có bản lĩnh cực kỳ kiên cường thì mới có thể bước lêи đỉиɦ cao của những đấu trường quốc tế khắp nơi là thiên tài.

Chờ đến khi Trương Giác kết thúc buổi tập sáng thì đã là lúc mặt trời chính ngọ, cả người đều là ứ đọng máu bầm, đặc biệt là cẳng chân có một miếng trầy da nhìn đẫm máu.

Lúc bác sĩ điều trị cho cậu, Trương Giác không khỏi thở dài, cảm thán: "Đây chính là cái giá phải trả của một vận động viên mà."

Ông cậu đưa cho cậu một hộp sữa chua: "Còn có thể chịu đựng được không?"

Trương Giác giơ ngón tay cái lên: "Phải chống đỡ chứ, nam nhi đại trượng phu không thể nói không được."

Ông cậu lập tức vui vẻ, sau đó vẻ mặt thay đổi, gào Trương Giác một cái: "Nói nhảm gì với cậu đó?"

Trương Giác ôm đầu thút thít, có chút oan ức.

Không phải Trương Giác khoác lác đâu, sau khi cậu lớn lên, nếu chỉ nhìn mặt mà thôi, vậy quả thực là đại tiên nam không dính khói lửa nhân gian mà, thả vào trong giới giải trí là đẹp trai hiếm có khó kiếm, mà vào lúc cậu 13 tuổi, bề ngoại của cậu giống như một tiên nam, không bằng nói là tiên nữ thì đúng hơn.

Với một vẻ ngoài thanh thuần ngây thơ như vậy, các đàn anh của đội tuyển tỉnh còn không dám nói bày những trò đùa quá mức trước mặt cậu, tương tự, Trương Giác có đôi lúc thốt ra một hai câu mà bản thân cậu cho là ổn thì ông cậu còn muốn đánh cậu.

Thẩm Lưu xoa đầu Trương Giác rồi nói sang chuyện khác.

"Các kỹ thuật tiêu chuẩn có thể giúp em ít bị thua thiệt trên sàn thi đấu, dù sao thì chúng ta không phải là vận động viên Âu Mỹ, trọng tài thiên vị cũng không đến lượt chúng ta, một khi tới lúc lấy đà mà sai lưỡi dao trong, trọng tài sẽ phán em dùng mờ lưỡi dao, sau đó trừ điểm của em khiến em phải nhức nhối."



Thân là vận động viên Trung Quốc, bọn họ không mắc lỗi lầm nào sau đó thì trọng tài có thể du di nhắm một mắt mở một mắt để được miễn trừ, cho nên không thể làm gì khác hơn là cần phải nỗ lực để bản thân không chê vào đâu được.

Trương Giác lầu bầu hai câu, sau đó quấn băng vải tiếp tục huấn luyện.

Khi cậu đến căn tin ăn cơm trưa thì trong ti vi vừa lúc ở chuyển tiếp phân trạm thi đấu đơn nam ở Ý, căn tin tập trung các thành viên đội trượt băng nghệ thuật quốc gia, mỗi người cầm một cái khay và ngồi gần nơi gần TV nhất.

Có người nhìn thấy Trương Giác rồi đùa giỡn với cậu: "Trương Giác, cậu nhớ phải cận thận nha, những người trong ti vi đều là đối thủ cạnh tranh của cậu đó."

Trương Giác đắm chìm trong ăn uống, nghe vậy ngẩng đầu lên lộ ra một nụ cười dễ thương.

Đối thủ của Tiểu Ngọc là ai Tiểu Ngọc không biết, Tiểu Ngọc đói bụng lắm, hiện tại chỉ muốn ăn cơm thôi.

Trương Tuấn Bảo khác với đứa cháu trai vô tư của mình, hắn cùng với Thẩm Lưu liếc mắt nhìn nhau, hiểu ngầm rồi nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi.

Trước mắt người xếp thứ nhất tại cuộc thi là tuyển thủ người Nga, Ilya Savshenko, trong bài thi ngắn 《One Step Away》 đã tung ra bước nhảy 3A (8.5 điểm), 3lz (6 điểm) cùng 3F+3T(9.4 điểm).

Savshenko là một mỹ thiếu niên tóc vàng vô cùng tinh xảo, thừa hưởng những đặc điểm nổi bật nhất của nghệ sĩ múa ba lê Nga với dáng đi uyển chuyển, tư thế trên băng ưu mỹ mà tiêu sái, lúc nhảy lên vừa cao vừa xa, trượt và xoay tròn đều rất có trình độ.

Mặc dù so với nội dung đơn nam thành niên, thiếu niên này cũng có nhiều khiếm khuyết, nhưng so với những đối thủ mà Trương Giác từng thấy trong trận đấu thử trong nước thì Savshenko tuyệt đối mạnh hơn không chỉ một cấp bậc.

Trương Tuấn Bảo bấm ngón tay tính toán: "Khá lắm, cậu nhóc này có điểm nhảy cơ bản là 23.9, nếu tính thêm điểm GOE, điểm xoay tròn và trượt, điểm kỹ thuật thì cũng phải là..."

Có người nói tiếp: "Điểm kỹ thuật của nhóc đó là 42.7 điểm, là tuyển thủ hạt giống ở nội dung đơn nam thiếu niên nước Nga thì trọng tài đã chấm cho nhóc đó điểm biểu diễn hơn 30 điểm, tổng cộng là 73.5 điểm, ở tổ thiếu niên thì điểm này quả là rất tốt."

Trương Giác quay đầu lại, thấy người đến chính là huấn luyện viên của đội tuyển quốc gia, Giang Triều Thăng.

Giang Triều Thăng ngồi xuống cạnh bọn họ, giải thích: "Savshenko hiện là tuyển thủ được coi trọng nhất ở tổ thiếu niên, cậu bé đó học dưới trướng cha đỡ đầu đơn nam người Nga tên Boris ở St. Petersburg, kỹ thuật toàn diện, nhảy đặc biệt lợi hại, đã có thể nhảy liên tục 3A+3T rồi, nghe nói cậu nhóc đang luyện 4T."

"Savshenko năm nay 15 tuổi, bốn năm sau 19 tuổi, nếu không có gì ngoài ý muốn, Liên đoàn thể thao Nga hẳn là kỳ vọng cậu nhóc tham gia Thế vận hội Mùa đông Sochi được tổ chức sau 4 năm nữa, cùng với Vasily trở thành bảo hiểm kép cho nội dung đơn nam ở Nga."

Thế vận hội Mùa đông Vancouver đã kết thúc, Thế vận hội mùa đông tiếp theo sẽ được tổ chức ở Sochi, Nga, với tư cách là nước chủ nhà, Liên đoàn trượt băng Nga chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực hỗ trợ các tuyển thủ của mình.

Khóe miệng Trương Tuấn Bảo giật giật: "Tôi còn nghĩ điểm GOE và điểm biểu diễn của cậu nhóc này sao lại tốt vậy chứ, đồng trọng tài người Nga ngay từ bây giờ đang chuẩn bị cho bốn năm sau rồi sao?"

Thẩm Lưu lộ ra thần sắc lý giải: "Chỉ cần là tham gia thể thao, ai lại không coi trọng Thế vận hội được? Tiểu Ngọc năm nay 13, bốn năm sau 17, cũng là số tuổi có thể tham gia Thế vận hội Mùa đông rồi, tới lúc đó cậu nhóc và Savshenko sẽ là quan hệ đối thủ cạnh tranh đó."

"Không, phải nói rằng trong số các vận động viên cùng thế hệ, Trương Giác muốn lêи đỉиɦ cao thế giới thì Savshenko chính là đối thủ lớn nhất, Vasily lớn hơn Trương Giác 9 tuổi, chờ đến lúc cậu nhóc vào tổ thành niên thì Vasily cũng nên giải nghệ rồi."

Trương Giác bị một ngụm cơm tẻ nghẹn lại, vội vã bắt đầu dùng sức đấm ngực, Trương Tuấn Bảo lập tức rót cho cậu ly nước, chờ cơn nghẹn này nuốt xuống, Trương Giác mới lộ ra biểu tình dở khóc dở cười.

Cậu nói với Thẩm Lưu: "Huấn luyện viên, anh quá coi trọng em rồi, với cái trình độ này của em sao mà có thể tham gia Thế vận hội được..."

Đứa nhỏ tham gia cuộc thi chỉ để cứu lấy lá gan của ông cậu thôi, thuận tiện rèn luyện thân hình, cuộc thi Thế vận hội đỉnh cao là điều quá xa vời đối với Trương Giác, một cựu idol chưa bao giờ nghĩ đến điều đó.



Những lời này vừa nói xong, ba người lớn khác trên bàn nhìn cậu với một biểu hiện cổ quái.

Thằng nhỏ ngốc này không phải cho đến bây giờ đều không rõ ràng thân phận của mình chính là nhất ca thiếu niên trong nước đó chớ, trong tổ thành niên thì không có ai, dưới tình trạng của tổ thiếu niên, bốn năm sau nếu Trung Quốc muốn cử đơn nam tham gia Thế vận hội Mùa đông còn không phải là do Trương Giác dẫn đầu sao?

Trương Tuấn Bảo sờ đầu đứa cháu trai: "Được rồi, con tiếp tục ăn cơm đi."

Thẩm Lưu mỉm cười.

Giang Triều Thăng cũng thay đổi câu chuyện: "Trương Giác, những nhà lãnh đạo đã quyết định để con tham gia trạm thứ hai thì đấu ở Mỹ cùng với trạm thứ năm thi đấu tại Trung Quốc."

"Trạm thứ hai?"

Thẩm Lưu cau mày: "Tôi nhớ trạm thứ hai diễn ra vào ngày 4 tháng 9, thời gian này có phải quá sát ngày không?"

Giang Triều Thăng lộ ra biểu tình khôn khéo: "Không sát ngày đâu, trạm này có rất ít người lợi hại, Trương Giác đi dự thi càng có hi vọng lên đài lĩnh thưởng."

Hắn đếm ngón tay bắt đầu tính toán với ba người.

"Các cậu xem đi, hiện tại lợi hại nhất trong nhóm thiếu niên là Savshenko, Hayato Terakami của Nhật Bản, Angus Joe của Mỹ, Savshenko và Hayato Terakami đều có 3A, lúc gặp nhau tại trạm đầu tiên thì đó là một cuộc chiến tàn khốc, những vận động viên khác gặp bọn họ chỉ có thể tranh giành vị trí thứ ba."

Theo quy tắc thi đấu của giải Grand Prix, các vận động viên được tính điểm dựa trên thứ hạng của cuộc thi, thứ hạng càng cao thì càng nhiều điểm, cuối cùng top 6 trong tổng điểm cuối cùng sẽ được vào vòng chung kết.

Savshenko sau đó sẽ tham gia chặng thứ ba ở Nga, Hayato Terakami thì lại tham gia vào trận thứ sáu ở Nhật Bản, các nhà lãnh đạo đã tận lực giúp Trương Giác né tránh hai người này tại các trạm thi đấu, chính là vì để cho cậu có cơ hội vào vòng chung kết mà phải rất khổ tâm.

Nói cách khác, qua một tuần nữa, Trương Giác sẽ nghênh đón một trận đấu quốc tế đầu tiên.

Nghĩ đến đây, tốc độ nghiền ngẫm thức ăn của Trương Giác chậm lại, cậu uống một hớp nước, hỏi Giang Triều Thăng: "Cho nên đối thủ lớn nhất mà con phải đối mặt ở trạm là Angus Joe ở Mỹ đúng không?"

Ở kiếp trước, Angus Joe là người Mỹ gốc Hoa, bởi vì dáng vẻ con lai mà được các fan trượt băng nghệ thuật ở Trung Quốc yêu thích, bởi vì đơn nam trong nước chưa đạt thành tích nên rất nhiều fans đam mê trượt băng tại thời điểm thi đấu đều sẽ cổ vũ cho vận động viên cùng gốc gác này, Angus Joe cũng nhờ vào đó mà kiếm được không ít tiền từ chương trình biểu diễn trên băng thương mại trong nước.

Nhưng những người này không phải là đồ chơi, sau khi có những ngôn luận không chính xác trên Twitter rằng Angus Joe có một cái mông không đúng chuẩn thì một fan cuồng trượt băng vạch trần, hắn lập tức trở thành vận động viện trượt băng nghệ thuật bị ghét nhất Trung Quốc.

Giang Triều Thăng khẳng định trả lời: "Đúng vậy, bước nhảy cao nhất của cậu ta là 3lz+3T, cùng một trình độ với con."

"Trương Giác, con phải cố gắng lên nha."

Thân là một người Trung Quốc cứng cỏi, nội tâm của người thuần gia môn như Trương Giác ghét nhất cái loại mông cong queo như chuối tiêu kia, trong mắt đột nhiên dấy lên một ý chí chiến đấu mãnh liệt khiến cho ông cậu kinh ngạc.

Cậu dùng kiên định ngữ khí trả lời: "Con nhất định sẽ thắng cậu ta!"

Đầu tháng 9, Trương Giác vội vàng đến trường học báo cáo, sau đó mang theo hành lý, dưới sự dẫn dắt của Trương Tuấn Bảo, Thẩm Lưu và Tống Thành cùng với những người cũng tham gia cuộc thi trạm ở Mỹ gồm Hoàng Oanh, Quan Lâm lên máy bay đi tới Placid Lake.
« Chương TrướcChương Tiếp »