- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội
- Chương 12: Khai giảng
Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội
Chương 12: Khai giảng
Khoảng chừng một tháng sau khi Thế vận hội Mùa đông ở Vancouver kết thúc, Trương Giác bắt đầu đi học.
Bản chất đã là một thanh niên 24 tuổi ngồi trong phòng học, trong tay cầm cái túi chườm nóng ngủ gà ngủ gật, bởi vì mới qua một năm, các bạn nhỏ trong lớp đều có vẻ hơi lầm lì nên dáng vẻ đó của cậu cũng không có gì là đột ngột.
Chờ giáo viên chủ nhiệm là lão Chu tiến vào, Trương Giác đã tỉnh dậy ngay lập tức.
Lão Chu là một người đàn ông trung niên hói đầu cầm cái bình giữ nhiệt của Trung Quốc, biểu tình nghiêm túc, ông kêu mấy thiếu niên mạnh mẽ giúp hỗ trợ nhận sách, tiếp theo là phát sách, giảng nội quy lớp, dạy dỗ 20 phút để cho bọn học sinh lấy lại tinh thần, ý nghĩa của chủ đề chính đơn giản chính là "Học tập cho giỏi, chớ đề mất thời gian tốt đẹp" .
Trương Giác vẫn không có tinh thần gì như cũ, nguyên nhân chính là do cậu —— đã dùng hết năng lượng trong buổi tập ngày hôm qua.
Cậu học trong một ngôi trường sơ trung trọng điểm của tỉnh, cha mẹ cậu ủng hộ cậu trượt băng là một chuyện, nhưng tuyệt đối sẽ không bao giờ cho cậu vào trường thể thao, cho nên Trương Giác chỉ có thể sáng sớm rời giường, ngồi xe ông cậu tới trường học huấn luyện, làm như vậy cái giá to nhất để đánh đổi chính là Trương Giác cần phải nhìn thấy hừng đông lúc 5 giờ sáng của tỉnh H.
Mà gia nhập đội tuyển tỉnh vẫn là việc tốt, điều đó có nghĩa là Trương Giác có thể cọ băng mà không cần chọc những thành viên chính thức khi ra sân băng nữa.
Từ nay về sau cậu có thể danh chính ngôn thuận sử dụng những thiết bị này, được hưởng trợ cấp của thành viên chính thức, có thẻ nhà ăn riêng, được ăn những suất ăn dinh dưỡng miễn phí do dì căn tin nấu, tiếp nhận sự giáo dục của các huấn luyện viên tỉnh khác.
Quan trọng nhất chính là, Trương Giác cuối cùng cũng có thể thoát khỏi những kỹ thuật xoa bóp kéo cơ cuồng dã của ông cậu mình.
Vào ngày thứ hai sau khi hưởng thụ đội kéo duỗi, Trương Giác đã bỏ ra 10 tệ mua năm chiếc bánh bao thịt cho đội đó để thể hiện sự kính yêu.
Nhìn chung, nội dung đơn nam tổ thiếu niên của tỉnh chủ yếu do một huấn luyện viên Vương Nghệ gánh vác, mà tình huống của Trương Giác là đặc biệt.
Mọi người đều biết trước đó Trương Tuấn Bảo dẫn dắt hai hạt giống tốt, kết quả là chỉ trong vài ngày, hai đứa trẻ đó đã bị dụ dỗ đi tập trượt băng đôi, điều này là bởi vì trượt băng đôi của Trung Quốc trên đấu trường quốc tế có thành tích tốt hơn, những người lãnh đạo càng coi trọng.
Đặc biệt là trong Thế vận hội Mùa đông lần này, hai người nhất ca nhất tỷ Kim Mộng và Diêu Lam đã dắt tay giành được huy chương vàng, là tấm huy chương vàng đầu tiên của môn trượt băng nghệ thuật Trung Quốc tại Thế vận hội, điều này khiến mọi người càng muốn luyện trượt đôi hơn.
Bây giờ cuối cùng hắn cũng túm được đứa cháu trai mình qua đây thì lại có người động vào chân tường của hắn, sợ Trương Tuấn Bảo sẽ bạo nộ nên huấn luyện viên trưởng Tống Thành tự mình lên tiếng, Trương Giác chính là học trò ruột của huấn luyện viên Trương, không ai được cướp, ngay cả khi cháu trai của huấn luyện viên Trương thực sự là một hạt giống tốt khiến tất cả các huấn luyện viên phải thèm thuồng.
Phải nói rằng ngoại hình của người bạn nhỏ Trương Giác thật tốt, tóc đen da trắng, môi hồng răng trắng, tỷ lệ cơ thể cực cao, có ưu thế bẩm sinh về trượt băng nghệ thuật trong mắt nhan cẩu, ngoại hình đẹp còn chưa tính, thiên phú nhảy cũng cao, tỉnh dẻo dai cao hơn nhiều những bé gái, khi trượt vô cùng mượt và có kỹ năng vũ đạo rất tốt.
Dĩ nhiên, lần này trượt băng đôi không thể đến cướp người chủ yếu vẫn là bởi vì hai người trượt cùng nhau thì người nam phải hỗ trợ cho người nữ, mà thân thể kia của Trương Giác lại nhỏ bé... Theo cách nói của huấn luyện viên trượt đôi Lục Dao chính là "Người nữ nâng cậu nhóc lên còn được" .
Trước mắt mà nói, toàn thế giới ngoại trừ bản thân Trương Giác, không ai tin tưởng cậu sau khi trưởng thành có thể cao 1 mét 79, làm tròn số thành 1 mét 8.
Thành thật mà nói, những ngày ở trường sơ trung đối với Trương Giác có hơi khô khan vô vị, kiến thức đã học qua ở đời trước, những ý đồ của đám trẻ đang trong thời kỳ trưởng thành cũng trở nên đơn giản đáng yêu trước mặt cậu, trước khi trọng sinh thì cậu đã biến thành một trung niên trống tổ* sau 90, giờ lại trà trộn trong một đám trẻ con hàng thiệt thứ thiệt, vì thế cậu luôn buồn tẻ đến nhàm chán.
*Nguyên văn (中年空巢): Ý chỉ thệ hệ con cái rời khỏi gia đình.
So ra, thân phận vận động viên mang lại cho Trương Giác nhiều kí©h thí©ɧ và vui sướиɠ hơn, cho nên cậu không còn để ý đến vấn đề này nữa bởi những mệt mỏi và vất vả do huấn luyện nặng nhọc gây ra .
Trải qua sự tranh thủ của Trương Tuấn Bảo, Trương Giác không cần phải lên lớp vào thứ sáu mà là trực tiếp bị dẫn đi huấn luyện cả ngày.
6 giờ 30 phút sáng, các cô bé cậu bé bắt đầu chạy buổi sáng quanh sân tập, xung quanh là những tiếng quát to của các huấn luyện viên.
"Đầu tiên chảy bốn vòng, người chạy cuối cùng thì nhảy cóc quanh sân!"
Lão đại hét to một tiếng như vậy, những người bạn nhỏ lập tức trở nên nghiêm túc, từng đứa từng đứa rũ bỏ đôi chân dùng sức chạy, vì để giành được vị trí thứ nhất, có mấy đứa đã bắt đầu tranh chấp.
Trương Giác là người bình tĩnh nhất, cậu không nhanh không chậm chạy ở phía sau đội ngũ, không thực sự để mình tụt lại phía sau cũng không tham gia cướp đường.
Huấn luyện viên trưởng Tống Thành đứng nhìn rồi mỉm cười nói với Trương Tuấn Bảo: "Đứa cháu của cậu bây giờ là người cuối cùng đó."
Trương Tuấn Bảo bất đắc dĩ: "Yên tâm đi, Trương Giác tinh lắm, đứa nhỏ này thuộc loại sức bền, bây giờ ngài thấy nó chạy cuối cùng, chủ yếu là để cho người khác chắn gió, chờ đến hai vòng cuối cùng nó nhất định sẽ lao lên."
Huấn luyện viên Trương đối với đứa cháu trai kiêm học trò ruột không gì là không biết, sân luyện tập là 400 mét một vòng, bốn vòng là 1600 mét, đợi đến vòng cuối cùng đương nhiên những người bứt phá trước sẽ bắt đầu mệt mỏi, tốc độ của Trương Giác nhanh, đôi chân tinh tế giống như đạp trên phong hỏa luân, trực tiếp xông lên vị trí dẫn đầu.
Vốn dĩ người chạy chính là Liễu Diệp Minh 14 tuổi, vóc người nhóc cao nhất, trông khỏe nhất, vốn là người có ưu thế nhất trong đám bạn cùng lứa, ai mà ngờ được cái người gầy nhất đội ngũ thế nhưng lại nhân cơ hội vượt qua hết tất cả mọi người .
Nhóm huấn luyện viên vui vẻ: "Ha, khá lắm, sức bền là thật tốt, qua 1600 mét rồi mà vẫn có thể tăng tốc."
"Đứa nhỏ này thật biết nhẫn nại nha, lúc biết mình là người cuối cùng cũng không vội không nóng nảy, hơn nữa kéo dài tới vòng cuối cùng mới bắt đầu gia tăng tốc độ, đây là người vừa bạo vừa lớn gan đây mà."
"Đứa nhóc này đối với năng lực của mình rất biết nắm chắc, nó biết rõ bản thân sẽ không là người chạy cuối cùng, rất là vững vàng."
Vì nơi bọn họ rèn luyện là trong một thao trường, nên huấn luyện viên chạy cự li dài cũng cười ha ha khi đi ngang qua.
"Trương Tuấn Bảo, học trò của cậu sẽ có tương lai tốt đó, chân đạp lên có lực, nhưng đáng tiếc khi chạy lại lắc lư thân trên, theo lý thuyết thân hình thấp bé thì trọng tâm thấp, nếu nó lắc lư thế này thì cốt lõi không ổn định, bữa nào dẫn nó đến chỗ tôi huấn luyện chút? Tôi nhìn nhóc này còn có thể nhanh hơn nữa."
Ông cậu lập tức cảnh giác: "Cảm ơn lòng tốt của anh, cháu nó thấp quá, chân cũng không dài, nếu tới chỗ anh, tới lúc Trương Giác chạy không nổi sợ sẽ bị đả kích."
Mọi người không hẹn mà cùng cười rộ lên: "Yên tâm yên tâm, chúng tôi sẽ không đào tường nhà cậu đâu."
Nghe bọn họ nói như vậy, Trương Tuấn Bảo cũng cảm thấy bản thân mình quá nhạy cảm, liền sửa lời nói: "Vậy sau này tôi dẫn Trương Giác đến chỗ các anh chơi, các anh cũng không thể đuổi người nha."
Bên kia, huấn luyện viên thể năng đứng cách đó không xa hét lên: "Dừng lại một chút, đến, đá hông, chạy bước chéo, nghiêm túc đi, động tác đúng chỗ, hai chân nâng lên, đừng để tôi thấy các em làm qua loa, nếu không thì sẽ nhảy cóc mười lần!"
Đối với vận động viên mà nói, mười ngàn mét chỉ là làm nóng người và mới chạy chỉ có 1600 mét mà thôi, ngoại trừ người cuối cùng phải đi nhảy cóc quanh sân thì những người còn lại nghỉ ngơi một chút là bắt đầu tập luyện tiếp.
Trương Giác trước đây chưa bao giờ là một học sinh thể dục, cũng may Trương Tuấn Bảo là một tên ma quỷ, dày vò cậu không chút lưu tình, cho nên lúc này cậu mới nhanh chóng thích nghi với sự huấn luyện của đội tuyển tỉnh.
Đợi đến lúc bài tập thể dục buổi sáng kết thúc, mọi người đi ăn sáng, Trương Giác ngáp một dài thật cái.
Liễu Diệp Minh trông có vẻ là một cậu nhóc lạnh lùng, không biểu hiện tốt với bất kỳ ai nhưng thật ra cậu là một người nhiệt tình chu đáo với người khác, quan trọng nhất là, nhóc con này đặc biệt thích kết thân với những người đẹp trai.
Tiểu Nhan cẩu liếc mắt nhìn Trương Giác một cái, ho khan một tiếng, lúng túng nhắc nhở: "Nhóc sau này ăn cơm nhanh lên đi, kéo dài thời gian nghỉ ngơi hơn nửa tiếng một chút, nếu không thì tới lúc luyện tập sẽ dễ bị nôn."
Một cậu bé khác tên là Mã Hiểu Bân phụ họa: "Đúng, lần trước khi tớ tập đã nôn ra một trận đó."
Trương Giác nhận thấy nhóm nhóc con thể thao này có tính khí cương trực, chỉ cần có thực lực là có thể nhận được sự tôn trọng của bọn họ, hơn nữa môn trượt băng nghệ thuật được xem là môn ba lê trên băng, nghe thì rất là tao nhã nhưng trên thực tế mọi người đều tập luyện ở thao trường dưới đỉnh ánh mặt tời, nhìn thấy được sức nóng, sức sống và sự dồi dào tinh lực của các cậu thiếu niên giống như mặt trời nhỏ, có thể thấy được điều đó ở những cậu thiếu niên trượt băng nghệ thuật này.
Căn tin và sân luyện tập được ngăn cách với tòa nhà ký túc xá, khi đội trượt băng đi được nửa đường thì thấy tầng một ký túc xá đang chen chen nhốn nháo.
Mã Hiểu Bân liếc mắt nhìn một cái, buồn bực: "Những người này sao lại tụ tập một chỗ vậy?"
Trịnh Gia Long – cái người chạy cuối cùng phải nhảy cóc vỗ tay cái độp: "Mọi người chờ một lát, để anh đây đi hỏi thăm cho."
Mã Hiểu Bân nhảy lên tại chỗ: "Cậu nói cậu là anh của ai hả?"
Chỉ thấy Trịnh Gia Long chầm chậm lướt tới, tìm tới một người thoạt nhìn cao cao lớn lớn, sau khi nói chuyện với hắn như anh em cột chèo thì chuồn về, trên mặt không nhịn được mang theo ý cười.
"Ha, mỗi ngày đều xảy ra điều kỳ lạ, ngày hôm nay là một chuyện rất buồn cười nha, tớ nói cho nghe nè, có một con ma đen đủi vào ký túc xá trộm cái gì đó á."
Tên trộm đầu tiên là bị đội điền kinh tóm gọn, tiếp theo là bị đội tán thủ vây quanh, tên trộm này mệnh rất cứng đó, trong lúc khốn cùng thì tìm thấy một khe hở rồi xông ra ngoài, bây giờ hắn đang trốn trong một phòng ký túc xá, lấy đồ đạc chặn hết cửa lại, bây giờ thì đội cử tạ đang thảo luận có nên phá cửa hay không.
Chỉ là nghe Trịnh Gia Long thuật lại, Trương Giác có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của tên trộm vào lúc này.
Trước khi đội đẩy tạ và đội ném lao đến góp vui, dì bảo vệ khoan thai lấy chìa khóa mở cửa, nhấc chân đá vào đống bàn ghế đang chặn, tiến lên dùng chiêu armbar đánh gục tên trộm.
Đúng rồi, chỗ này giải thích một chút, armbar là một động tác judo rất nguy hiểm, một khi đã thành hình thì không có cách giải quyết, lúc này chỉ cần dùng một chút lực là có thể gỡ cánh tay của đối phương xuống, thuận tiện thực hiện một động tác xoay tròn 360 độ.
Dì bảo vệ khi còn trẻ là một vận động viên judo chuyên nghiệp.
Chờ tới lúc chú cảnh sách gần đó đến đón người, tên trộm rất vô cùng biết ơn vì đã bị bắt đi, thời khắc đi ngồi xổm dưới máy sưởi cư nhiên là điều hạnh phúc nhất đối với tên trộm vào lúc này.
Ôi con cảm cảm ơn Chúa.
Bởi vì chứng kiến một màn náo nhiệt quá xá đã, mọi người đi ăn sáng cùng nhau đến muộn, mà ngay cả huấn luyện viên cũng như thế.
Chín giờ rưỡi tối, Trương Giác kết thúc lớp học ba lê, về nhà một bên vừa làm bài tập một bên gọi điện với Tần Tuyết Quân.
"... Chính là như vậy đó, dáng vẻ tên trộm khóc lóc ỉ ôi nhào vào vòng tay của chú cảnh sát, em nghĩ là cả đời này mình sẽ không quên được đâu."
Trương Giác tiếp tục phùn tào: "Tên trộm này không bằng đi trộm của trường học quân đội cho rồi, tốt xấu gì người ta cũng có kỷ luật, nếu mà bị túm được nhiều nhất là bị dày vò một trận rồi giao cho cảnh sát thôi, nhân tiện cho chú cảnh sát một công trạng luôn, đi ăn trộm ở trường thể thao đúng là đi tìm chết mà."
Nếu không phải hắn may mắn trốn vào ký túc xá được một lúc, chờ đến lúc máu nóng của các thanh niên trường thể thao bùng phát thì cái lúc mà tên trộm được đưa vào bệnh viện thì chỉ có ba phần tư là được tổ tông phù hộ.
Tần Tuyết Quân lý tính nhận xét: "Tên trộm này cũng không đơn giản, anh nhớ tốc độ chạy của các vận động viên chuyên nghiệp chạy 40 mét cuối cùng của cuộc thi marathon nhanh hơn nhiều những người bình thường chạy 400 mét, hắn có thể trốn thoát khỏi tầng tầng lớp lớp đó, quả thực là có chút tài năng, không chừng là hòn ngọc của biển của đội điền kinh đó."
Hắn nói rất có đạo lý, vì vậy Trương Giác liền vui vẻ.
Lúc này trượt băng nghệ thuật còn chưa là trọng tâm cuộc sống của Trương Giác, ngoại trừ trượt băng, cậu còn phải đi học và luyện múa ba lê.
Mãi đến tận cuối tháng 3, khi giải vô địch thế giới kết thúc, không lâu sau khi bước sang tuổi 23, nhất ca người Trung Quốc một lần nữa giành được vị trí cao nhất trong bài thi ngắn.
Kể từ khi quật khởi ở Thế vận hội Mùa đông Vancouver tới nay, hắn càng ngày càng trở nên tự tin hơn, rất nhiều người cho rằng nhất ca là đại tài nở muộn và sẽ dẫn dắt đơn nam Trung Quốc tạo nên lịch sử.
Tuy nhiên trong sáu phút luyện tập trước khi bắt đầu trượt băng tự do, hắn đã bị ngã lộn mèo một cái, bị đứt gân achilles khi đang cố gắng với tốc độ của 3lz.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội
- Chương 12: Khai giảng