Chương 11: Trả giá

Trong mắt nhiều người bao gồm cả Trương Giác, diễn biến nội dung đơn nam tại Thế vận hội Mùa đông ở Vancouver đều tràn ngập sắc thái nhiệm màu.

Trước trận đấu không có bất kỳ ai xem trọng, thậm chí Thẩm Lưu vốn không lạc quan về bản thân cũng bất ngờ lao lên vị trí thứ ba trong bài thi ngắn, so với nhất ca nước Nhật Bản cao hơn sáu điểm.

Trương Giác: Vào cái đời mà Tiểu Ngọc chưa trọng sinh, rõ ràng Trung Quốc chưa bao giờ xuất hiện đơn nam nào tham gia lễ trao giải huy chương nhỏ Olympic nha!

Hiệu ứng bươm bướm do trọng sinh đang bắt đầu thể hiện sức mạnh của nó sao, Trương Giác cảm thấy bản thân mình không làm gì cả, nhưng cuối cùng, Thẩm Lưu trong trí nhớ của cậu vẫn luôn sống không ra sao thế nhưng đã bùng nổ ở Vancouver.

Việc này khiến Trương Giác hoảng sợ nhanh chóng bật máy tính lên để xem liệu Bitcoin của cậu có bị cái cánh bướm đó thổi bay sạch hay không.

Một, mười, một trăm, một nghìn, mười nghìn.

Hàng chục nghìn Bitcoin vẫn nằm chỉnh tề trong tài khoản của cậu, kia không sao rồi.

Trương Giác thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu cảm thấy hạnh phúc cho Thẩm nhất ca từ tận đáy lòng.

Bởi vì lực biểu hiện không đủ, cộng thêm xuất thân không phải Âu Mĩ được trọng tài ưu ái nên Thẩm Lưu vẫn luôn chưa hòa nhập tốt trên đấu trường quốc tế, nhưng nghĩ kỹ lại thì, hắn cũng là một vận động viên có năng lực nhảy bốn vòng, lực xoay tròn và trượt tuy không mạnh nhưng cũng không thể coi là yếu.

Bây giờ hắn bằng năng lực của mình đạt được điểm cao, thân là một đàn em cùng quê hương, chúc mừng là đúng rồi.

Trương Tuấn Bảo lại ngăn Trương Giác thực hiện cuộc gọi.

"Đừng gọi cho cậu ấy, tâm lý Thẩm Lưu vẫn luôn không ổn định, bây giờ con gọi điện khen sẽ chỉ khiến cậu ấy áp lực thêm thôi, chỉ cần gửi tin nhắn cổ vũ là được rồi."

Trương Tuấn Bảo nghiêm túc nói bằng gương mặt con nít: "Năm ngoái cậu ta cũng đã phát huy rất tốt trong giải vô địch thế giới, sau đó một đám người khen cậu ta, cuối cùng màn trình diễn trượt băng tự do của cậu ta... Quả thực chính là đổ máu!"

Trương Giác 囧: "Tâm lý anh ấy dễ vỡ như vậy, làm thế nào mà anh ấy có được vị trí hiện tại?"

Ông cậu bất đắc dĩ: "Bởi vì cậu ta là đơn nam duy nhất có thể nhảy bốn vòng trong nước."

Một lá mầm trong đám đất nghìn hecta, Thẩm Lưu không phải nhất ca thì ai là nhất ca?

Trương Tuấn Bảo nghĩ, nếu không có gì ngoài ý muốn, trong tương lai đứa cháu trai của mình chỉ sợ cũng phải đối mặt với dòng độc đinh nhất ca, không thể không một mình chinh chiến trên đấu trường quốc tế.

Nếu như Trương Giác thật sự có thể trượt băng cho đến lúc đó... Trên đường đi đến đấu trường đỉnh cấp đã có rất nhiều thiên tài vì chấn thương mà chết yểu giữa chừng .

Ba ngày sau, nhất ca nước Nga với ưu thế kỹ thuật và thành tích hạng nhất bị tái phát chấn thương, trong buổi trượt băng tự do bị mắc sai lầm, bởi vậy khuất phục đứng thứ hai, nhất ca nước Mỹ dựa vào biểu hiện không mắc sai lầm gì thành công lêи đỉиɦ, trong khi đó nhất ca Nhất Bản bất ngờ vươn lên giành được vị trí thứ ba chung cuộc.

Về phần Thẩm Lưu, hắn bị tái phát chấn thương mắc cá chân trước trận đấu, không thể không tiêm phong bế ra sân thi đấu, cuối cùng giành vị trí thứ năm, khuất phục trước nhất ca nước Pháp, tuy nhiên đây là trang sử mới do đơn nam Trung Quốc tạo nên ở Thế vận hội Mùa đông, từ tổng cục đến những nhóm người đam mê trượt băng, tất cả mọi người vui mừng khôn xiết, khen ngợi Thẩm nhất ca vô cùng không chịu thua kém.

Về phần Trương Giác, nhiệm vụ của cậu chính là một bên xem thi đấu Thế vận hội Mùa đông trên TV, một bên được ông cậu phổ cập về đặc điểm thi đấu, ưu nhược điểm của các tuyển thủ hàng đầu.

Ví dụ như nhất ca người Mỹ không nhảy bốn vòng kia, hắn cũng không thực sự dựa vào quốc tịch của mình tung hoành thiên hạ, trở thành nhà vô địch Olympic, người này đương nhiên là có chút tài năng.

Trương Tuấn Bảo xem ti vi, trong mắt là niềm khao khát về Thế vận hội, rồi sau đó hắn rất nhanh phục hồi tinh thần lại.

"Chỉ có một nguyên nhân duy nhất khiến Lake không thể nhảy xoay bốn vòng, đó chính là vì hắn quá cao, một người thanh niên cao 1 mét 8 thì xác định trọng tâm cũng quá cao, trục tâm cũng dày hơn so với những người có thân hình nhỏ bé, cho nên tốc độ quay cũng không lên nổi."

"Nhưng cơ thể với đôi tay và đôi chân dài thoạt nhìn rất vui tai vui mắt, phong độ của hắn cũng không tồi, thêm vào đó nhịp điệu liên tục của hắn cực kỳ tốt, quy phạm kỹ thuật, bước nhảy đủ cao và xa, nhịp điệu khi nhảy rất thoải mái gọn gàng, dựa vào hai điểm này, hắn mới lọt vào danh sách đơn nam hạng nhất."

Một số vận động viên khi đã hoàn thành bước nhảy đầu tiên rồi thực hiện bước nhảy liên tục, bước nhảy thứ hai có thể không được kết nối, bởi vậy động tác rất chậm chạp, một số người thực hiện lần nhảy thứ hai quá vội vàng thì động tác cũng rất khó coi.

Khả năng bật nhảy của Lake rất mạnh.



Hứa Đức Lạp nhìn một hồi, nghi ngờ nói: "Bên trong âm nhạc của người này được chôn vùi rất nhiều trọng âm?"

Trương Tuấn Bảo tán thưởng gật đầu: "Không sai, đội ngũ huấn luyện của Lake sẽ cố ý chôn trọng âm trong phần nhạc nền, cũng huấn luyện Lake bắt đầu nhảy và rơi xuống mặt băng ở điểm mấu chốt, cuối cùng ra được hiệu quả mà các con nhìn thấy."

Vận động viên đạp nhịp điệu để hoàn thành một bước nhảy, như thế sẽ dễ dàng kéo cảm xúc của khán giả hơn, đối với trọng tài mà nói, đây là một trong những biểu hiện của tính biểu cảm.

"Có những trọng âm này, các tuyển thủ sẽ thoải mái hơn trong nhịp điệu của màn trình diễn."

Trương Giác trước kia đã từng hòa giọng trên sân khấu, đương nhiên biết đến loại kỹ xảo nhỏ này, ví dụ như lúc tham gia tuyển tú ở kiếp trước, đối thủ lớn nhất của Trương Giác là Vân Tư chỉ cần lên đài biểu diễn, không một bài hát nào là không có trọng âm.

Ngược lại là Trương Giác, người có phong cách biểu diễn sống động hơn trong mắt mọi người, khi cần thiết cũng có thể dùng bài 《Gánh nặng vạn cân trưởng thành》 thể hiện giai đoạn u sầu nhất trong năm với những cung bậc cảm xúc tinh tế.

Cậu không ngờ những điều này lại xảy ra trong môn trượt băng nghệ thuật.

"Được rồi, đứng lên thay giày, vận động khớp, sau đó nhảy đóng mở 50 cái, nhảy burpee 30 cái, nhảy dây 500 cái, trước tiên đứng dậy khởi động, đừng có tưởng rằng nghỉ đông là ở nhà nằm một chỗ không động đậy, thân thể là phải luyện tập mỗi ngày thì mới có thể duy trì."

Chờ Trương Giác khởi động xong, Trương Tuấn Bảo đã dọn dẹp đồ ăn nhẹ trong đĩa trái cái trên bàn trà, ném cho Trương Giác hai quả tạ nặng 4 pound.

"Một chân giẫm bàn trà, phát lực đẩy mạnh chân còn lại, thời điểm đứng dậy thì nâng cao đầu gối lên, dùng đầu gối tìm khuỷu tay con, sải trái phải 50 lần, bắt đầu, sau khi tập bài squat kiểu Bulgaria 30 lần trái phải thì sissy squat 50 lần, flamingo squat trái phải 25 lần."

Trong lúc Trương Giác hồng hộc rèn luyện, Trương Tuấn Bảo đang giải thích với Hứa Đức Lạp: "Mấy động tác này để luyện mông, chân và xương khớp hông, những chỗ này hoạt động mạnh thì khả năng bật nhảy của anh con sẽ trở nên mạnh mẽ hơn."

Chiều cao nhảy của Trương Giác khi cậu hoàn thành cú nhảy xoay ba vòng là khoảng 30 cm, đối với nội dung đơn nam phải nói là thấp, Trương Tuấn Bảo cảm thấy hắn vẫn là nên rèn luyện sức mạnh của cậu.

Nếu như, hắn là nói nếu như trong tương lai Trương Giác thật sự có thể trượt băng ra đấu trường thế giới, thì bước nhảy bốn vòng là động tác mà cậu nhất định phải vượt qua, mà độ cao khi nhảy tối thiểu để hoàn thành bước nhảy xoay bốn vòng đơn nam là 50 cm, cũng chính là nửa mét.

Để gia tăng cảm giác tiết tấu của Trương Giác, ông cậu còn mở nhạc trong lúc cậu luyện tập, nói là Trương Giác lúc đang nhảy cũng phải chạm vào nhịp điệu.

Sau một lúc, Trương Tuấn Bảo nhanh nhẹn mang chiếc thang chuyên dụng tới hành lang, để Trương Giác tiếp tục nhảy nhót, cuối cùng là bò cá sấu xung quanh tòa nhà.

Khối lượng vận động này không lớn đối với các vận động viên, nhiều nhất là giúp cho cơ thể không bị chậm chạp do nghỉ ngơi quá lâu, Trương Giác sau khi leo xong vẫn còn chơi tuyết ở tầng trệt.

Những bông tuyết bay đầy trờ lần lượt rơi xuống, Trương Giác ngẩng đầu nhìn bầu trời mờ mịt với nụ cười thật tươi trên môi, endorphin tăng lên sau khi tập thể dục khiến cậu cảm thấy thật dễ chịu.

Từng là người không còn gì cả, tất cả dòng thời gian chảy ngược đã mất đi đều trở về bên cạnh cậu, có lúc cậu sẽ tự hỏi thế giới này có phải là thật hay không, liệu cậu có đang sống cô độc ở tuổi 24 hay không, nhắm mắt lại, nằm ở trên giường, cả người gắn với máy móc, làm một người thực vật đắm chìm trong giấc mộng.

Nhưng cả người đầy mồ hôi và bắp thịt đau nhức đã nói với cậu rằng tất cả đều là sự thật, cậu còn sống năm 2010, những người khác cũng vẫn còn sống.

Đứa nhỏ hít môi hơi thật sâu, lao tới chỗ có tuyết dày nhất, một tay chống trên mặt đất, tiếp theo là lật trái lật phải, lộn về phía trước, sau vài lần lộn nhào, cậu nắm một đống tuyết tung lên trên, quay đầu hô to với Hứa Đức Lạp đang nằm nhòa trên bệ cửa sổ.

"Nhị Đức, anh luyện tập xong rồi, xuống dưới chơi ném tuyết không?"

Lúc đi ra ngoài Hứa Đức Lạp quấn mình như một con gấu, trong l*иg ngực ôm túi chườm nóng trợn mắt ngoác mồm.

Này, đây chính là vận động viên sao? Năng lượng này có phải quá mạnh rồi không? Có cảm giác bọn họ và người bình thường không cùng một giống loài nha!

Kỳ thực đối với Trương Giác mà nói, việc tập luyện không phải là điều khổ sở, mà việc kéo dãn và xoa bóp sau khi tập luyện mới là đáng sợ nhất.

Động tác duỗi tay đúng cách sau khi tập luyện ở cường độ cao có thể làm giảm mỏi cơ, giảm đau nhức và duy trì sức khỏe của vận động viên một cách hiệu quả, tuy nhiên kỹ thuật duỗi tay của Trương Tuấn Bảo thực sự quá thô bạo, cả người đều không chịu được.

Nếu như có người vào nhà Trương Giác lúc này, cách một cánh cửa cũng có thể nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết của Trương Giác.



Nhạc nền là bản giao hưởng《Hồ thiên nga》, Trương Giác thuận theo nhịp điệu của bài hát khóc lớn.

"Aaa! Bắp thịt của con bị nứt toác rồi! Gân ! Gân cũng bị đứt rồi!"

Trương Tuấn Bảo nắm bắp đùi của cậu, để ngón chân cậu nhóc chạm tới phía sau đầu, mặt không hề cảm xúc nói: "Đừng gào nữa, cậu đang thu lực đây."

-

Nếu bạn muốn có một thân hình đẹp, bạn không cần gì ngoài bảy chữ —— ăn ngon ngủ ngon rèn luyện nhiều.

Việc tập luyện và ngủ nghỉ đều do vận động viên tự hoàn thành, mà phương diện ăn uống cần có sự hỗ trợ rất nhiều từ người thân trong gia đình.

Sáng sớm, Hứa Nham run lập cập ra cửa, mùa đông của ba tỉnh miền Đông Bắc lạnh đến mức nào, có thể hiểu là, căn bản há miệng ra là thở ra một hơi trắng bệch, ngay cả bánh xe cũng bị đông cứng, thậm chí không thể lái xe.

Không có cách nào, hắn chỉ có thể bước từng bước chân lên phía trước trong tuyết, chờ đến chợ bán đồ ăn, tại hiện trường không tìm được bao nhiêu sạp hàng còn mở.

Hắn chạy ngay đến một quầy thịt, chỉ vào một cái đùi bò, ngay cả giá cũng không hỏi, trực tiếp nói "Tôi muốn cái này, cân cho tôi."

Người trông quầy là một thiếu niên đeo kính cận, nhìn dáng dấp giống như học sinh cấp 2, hắn đặt quyển sách trong tay xuống, cầm lấy miếng thịt bò đặt lên cân.

"Tám mươi tệ."

Sau khi mua thịt, rau và hoa quả, hai tay Hứa Nham đã xách đầy nguyên liệu nấu ăn, việc đầu tiên sau khi vào nhà chính là đem rửa miếng thịt bò, thêm muối rồi cho vào nồi áp suất.

Trương Giác kết thúc huấn luyện, vừa lúc thịt bò cũng được hầm mềm, Hứa Nham cho nước sốt vào hầm, hầm đến khi thu được nước cốt, lấy ra và cắt từng lát thịt dày.

Hứa Đức Lạp nói: "Ba, ba cắt nhiều hơn đi."

Hứa Nham đầu cũng không ngẩng lên trả lời: "Đã cắt rất nhiều rồi, thêm thịt nữa, bụng của anh con sẽ không còn chỗ chứa cơm và rau dưa đâu ."

Vì Trương Giác, bây giờ cả gia đình đều không ăn cơm trắng, thay vào đó là cùng cậu ăn cơm ngũ cốc, bánh cao lương.

Canh gà hầm trong bình, nước mì vàng óng ánh, mùi thơm nồng nàn bay thật xa, hai người Hứa Nham và Trương Thanh Yến cùng nhau liên thủ gϊếŧ một con gà vào hôm qua, máu gà và lòng gà xào bổ sung cho bữa ăn tối, hai đứa nhỏ đều thích ăn.

Hứa Nham gắp một chiếc đùi gà, dùng đũa kẹp, dao phay cạo cạo vài lần, toàn bộ da gà đều bong ra hết, Hứa Đức Lạp gắp da gà bỏ vào miệng, cho thịt gà đã sạch da cùng với một quả trứng đã bóc vỏ, bông cải xanh, bắp cải tím và bánh cao lương cho vào trong đĩa.

Trên mỗi đĩa đều chứa đầy đồ ăn, Hứa Nham nhìn thấy số lượng đã đủ rồi thì quay đầu hô to một tiếng.

"Tiểu Ngọc, ra ăn sáng nè con! Ăn xong rồi cậu còn dẫn con đi báo danh ở đội tuyển tỉnh nữa!"

Trương Giác dậy sớm tập thể dục, mới vừa hoàn thành bài squat Bulgaria lần thứ 60 thì lúc này bụng đã đói cồn cào, nghe vậy thì vội vàng chạy vào bàn ăn.

Sau trận bão tuyết, Trương Tuấn Bảo mang Trương Giác đến đội tuyển tỉnh để làm thủ tục gia nhập đội.

Trước khi vào cửa, Trương Tuấn Bảo lần thứ hai dò hỏi Trương Giác: "Tiểu Ngọc, cậu nói với con một lần nữa, tuy rằng gia nhập đội tuyển tỉnh có thể hưởng tiền phụ cấp, sau này có thể ăn những bữa cơm dinh dưỡng miễn phí trong căn tin, còn có thể quang minh chính đại dùng sân băng ở chỗ này, nhưng một khi con bước vào con đường này, không thể dễ dàng đổi ý, biết không?"

Trương Giác quay đầu nhìn khuôn mặt trẻ tuổi của ông cậu, bởi vì thường xuyên rèn luyện, thêm vào có một gương mặt con nít, hiện tại thoạt nhìn Trương Tuấn Bảo nhiều nhất chỉ khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi.

Sắc mặc hắn hồng hào, cơ thể cường tráng, thoạt nhìn cũng rất khỏe mạnh, không giống như hình ảnh một ông già bị căn bệnh ung thư hành hạ chỉ biết nằm co quắp trên giường bệnh rồi gục xuống trong trí nhớ của Trương Giác.

Trương Giác mỉm cười: "Con nghĩ kỹ rồi, trượt băng nghệ thuật rất là thú vị, cậu à, con muốn trượt."

Con muốn trượt, trượt đến những đấu trường hàng đầu, sau đó mang theo huấn luyện viên của con, cũng chính là cậu đi khắp nơi.