Chương 2: Ta muốn con trở thành thần
Trượt băng nghệ thuật nổi tiếng là môn thể thao đốt tiền, chỉ riêng một đôi giày trượt băng tốt thôi cũng đã có giá vài nghìn tệ.
Mặc dù Ngũ Lan Khê từng là thành viên đội tuyển quốc gia môn khiêu vũ trên băng, có thể tự biên đạo, cắt nhạc, làm huấn luyện viên cho cháu gái, coi như là tiết kiệm được một khoản kha khá nhưng chi phí sử dụng sân băng, may trang phục biểu diễn cũng không phải là nhỏ, tiền thuê nhà ở Bắc Kinh cũng cao, hai dì cháu chỉ có thể thuê một căn hộ một phòng ngủ, một phòng khách cũ kỹ ở khu vực khá xa trung tâm.
Lúc bà ấy đưa Ngũ Tranh về nhà, Ngũ Dịch, tên cũ là Thường Dịch, sau khi bố mẹ ly hôn thì đổi theo họ mẹ, cậu nhóc học lớp 12, đang ngồi xếp bằng trên sàn nhà, ghé vào ghế xếp viết bài tập, trên chiếc giường xếp bên cạnh chất đầy sách vở.
Anh ôm trong lòng một cái túi chườm nóng, thân hình cao một mét tám lăm cố gắng co ro để hấp thụ hơi ấm từ túi chườm, trông rất buồn cười.
Thấy hai người về, anh hất cằm.
"Này, cơm còn nóng đấy, ức gà luộc, cải thảo xào chua ngọt, phần của Tranh Tranh là cơm gạo lứt nấu với đậu đỏ.”
Ngũ Tranh không lập tức đi ăn cơm mà ngồi xổm bên cạnh anh một lúc, chỉ vào một bài hình học.
"Chỗ này sai rồi."
Ngũ Dịch lộ vẻ bất đắc dĩ: "Lại sai nữa à? Giúp anh xem sai chỗ nào với?"
Ngũ Tranh dùng bút chì khoanh tròn những chỗ sai cho anh, Ngũ Dịch lập tức trở mặt, xua tay như đuổi ruồi.
"Đi đi, ăn cơm đi, đừng làm phiền anh học bài."
Ngũ Tranh bĩu môi, đứng dậy bỏ đi, Ngũ Dịch lại gọi cô lại.
"Chờ đã."
Anh chạm vào mu bàn tay Ngũ Tranh, nhíu mày, nhét túi chườm nóng vào tay cô.
"Cầm lấy đi."
Thực ra Ngũ Tranh không cảm thấy có gì khác biệt, từ khi 7 tuổi cô đã như vậy rồi, quanh năm suốt tháng đều lạnh cóng, mùa hè còn đỡ, đến mùa đông thì hơi khó chịu, nếu không vận động nhiều để toàn thân toát mồ hôi thì sẽ càng ngày càng lạnh, lạnh đến nỗi cứng đờ, cứ như một cây kem hình người.
Cô biết rõ đây là cái giá phải trả cho giao dịch với thứ đó, không chữa được, may mà cửa sổ ở phương Bắc là loại hai lớp, có lò sưởi và sàn nhiệt, ban công cũng kín, mùa đông còn thoải mái hơn ở phương Nam.
Sau đó, Ngũ Lan Khê nhân lúc Ngũ Tranh đang tắm, nhét túi sưởi điện và túi chườm nóng lên giường, làm ấm chăn nệm, nghĩ lại, bà ấy lại bỏ thêm một lớp chăn nữa.
Vận động viên sợ nhất là bị ốm, bởi vì sau khi thi đấu bọn họ phải kiểm tra doping, mà việc uống một số loại thuốc cảm cũng sẽ khiến kết quả kiểm tra doping của họ dương tính, Ngũ Tranh lại còn sợ lạnh, Ngũ Lan Khê luôn coi việc giữ ấm cho cô là nhiệm vụ hàng đầu.
Sau đó, bà ấy lại dùng bếp than nhỏ hâm nước gừng, hai đứa trẻ mỗi đứa uống một bát mới được đi ngủ.
Ngũ Dịch nhăn nhó, lẩm bẩm "Con sắp bị nóng trong người rồi".
Ngũ Tranh ngửa đầu uống ừng ực hết bát nước gừng, nằm sấp trên giường nhắm mắt lại, rất nhanh ngủ đã say như chết.
Đây là lần đầu tiên Ngũ Tranh về nhà mà chưa bật radio đã ngủ, Ngũ Dịch lẩm bẩm: "Thi đấu mệt vậy sao? Không nghe tin tức, cũng không nghe Thành phố chúc ngủ ngon."
Ngũ Lan Khê lắc đầu: "Tập thể thao chính là khổ và mệt thế đấy, đều như vậy cả, lúc trước nếu con kiên trì chơi bóng bàn thì cũng chẳng sung sướиɠ hơn con bé đâu."
Ngũ Dịch liếc nhìn cửa phòng ngủ, hạ giọng: "Con ở đội tuyển thành phố còn không vào được top 5, đội tuyển tỉnh, đội tuyển quốc gia thì khỏi nói đi, dù sao cũng không đánh được, chi bằng học hành cho tốt."
"Mẹ thấy là con sợ khổ thôi, năm ngoái em gái con bị thương nặng như vậy, sau khi xuất viện đã bắt đầu tập phục hồi chức năng ngay lập tức, đó mới là dáng vẻ của sự kiên trì, con xem, bây giờ con bé đã trở thành quán quân toàn quốc, sắp vào đội tuyển quốc gia rồi đó."
"Hừ, nếu Tranh Tranh không vào được đội tuyển quốc gia thì chứng tỏ mấy huấn luyện viên đó bị mù."
Ngũ Lan Khê vỗ anh một cái: "Mẹ đang nói chuyện nghiêm túc với con đấy."
Ngũ Dịch đáp: "Con cũng đang nói chuyện nghiêm túc với mẹ mà, nhìn em gái con như vậy, chỉ cần đi một vòng quanh sân thi đấu cũng giống như mặt trời mọc, ánh vàng chiếu khắp nơi, phải mù đến mức nào mới không nhìn thấy chứ?"
Câu này nói hơi quá nhưng Ngũ Lan Khê lại có chút tự hào.
Bà ấy ôm vai con trai: "Vậy chúng ta phải định cư ở Bắc Kinh rồi, bây giờ con đang học lớp 12, không tiện chuyển trường, phải ở nội trú, có được không?"
Ngũ Dịch gật đầu: "Được rồi, vậy con thi đại học xong sẽ đến hội hợp với mẹ."
Ngũ Lan Khê hơi lo lắng: "Một mình con không sao chứ?"
Năm nay cả nhà bọn họ đã phải đối mặt với không ít lời ra tiếng vào, vốn dĩ Ngũ Dịch định đi lính, kết quả chồng cũ vào tù, anh còn không qua được cả vòng thẩm tra chính trị, đứa trẻ này thật sự có thể một mình ở trường cũ nội trú học hết lớp 12 sao? Sẽ không đánh nhau với người khác nữa chứ?
Ngũ Dịch vừa nhìn biểu cảm của mẹ ruột đã biết bà đang nghĩ gì.
"Đồng chí Ngũ Lan Khê, mẹ đừng nghĩ linh tinh nữa, con sắp 18 tuổi rồi, lại là con trai, mẹ cứ lo cho đứa nhóc kia đi."
Ngũ Dịch hiểu chuyện khiến Ngũ Lan Khê thở phào nhẹ nhõm, còn có chút an ủi, Thường Húc là một tên cặn bã, nghiện rượu, bạo hành gia đình, còn nảy sinh ý đồ xấu xa với đứa cháu gái 13 tuổi, ép Ngũ Tranh phải nhảy từ tầng 3 xuống, suýt nữa đã hủy hoại đôi chân dùng để trượt băng của cô, Ngũ Dịch lại là một đứa trẻ ngoan, không hề giống bố nó chút nào.
Cho dù là vì hai đứa nhỏ này, bà ấy cũng phải gánh vác gia đình này thật tốt.
Ngũ Tranh không biết cuộc trò chuyện của dì và anh họ, cô chìm trong một hồ nước trong vắt, giống như trở lại lúc bảy tuổi, vẫn ở trong chiếc xe bị xe tải đâm lật xuống sông mùa đông năm ấy.
Lúc đó, bề mặt sông đóng một lớp băng mỏng, bố mẹ đã mất ngay khi va chạm với xe tải, cô nằm ở ghế sau, máu cùng với sinh mạng chảy ra, nước sông lạnh lẽo ngập qua đầu.
Trong lúc hấp hối, có một ngón tay lạnh lẽo cứng rắn ấn lên trán cô, dùng giọng điệu giống như tiếng Phúc Kiến chậm rãi nói một câu, cô lại hiểu ý của người đó, đây là một giao dịch, chỉ cần cô đồng ý là có thể sống sót.
"Ta muốn con trở thành Thần."
"Được."
Khi tỉnh dậy trong phòng bệnh viện, Ngũ Tranh cảm thấy đầu óc mình chưa bao giờ tỉnh táo như vậy, những nỗi sợ hãi và tuyệt vọng khi sắp chết đều tan biến hết, ánh nắng yên tĩnh chiếu vào đầu giường, biến bụi thành từng điểm sáng vàng, thế giới trong mắt chưa bao giờ rõ ràng đến thế.
Kể từ hôm đó, cô dường như không khác gì người thường, vẫn bị thương, bị ốm, tốc độ phục hồi cũng không khác gì người thường, nhưng cô không còn bị thương tật đến nỗi không thể hồi phục hoàn toàn nữa.
Cho dù là vết thương chí mạng do tai nạn xe hơi năm đó hay gãy xương do nhảy từ tầng 3 năm ngoái, những vết thương tưởng chừng như không thể lành lại, sẽ để lại di chứng nặng nề, cô đều có thể hồi phục như cũ, cứ như miễn nhiễm với thương tật.
Ba ngày sau Giải vô địch toàn quốc, Lưu Khang gọi điện cho Ngũ Lan Khê, thông báo bà ấy đưa Ngũ Tranh đến Trung tâm huấn luyện mùa đông quốc gia để làm thủ tục nhập đội.
Nói chung, mùa giải trượt băng nghệ thuật được chia thành nửa đầu và nửa sau, nửa đầu là từ cuối tháng 8 đến giữa tháng 12, chính là các giải đấu hạng B, sáu phân trạm của Grand Prix trượt băng nghệ thuật và cuối cùng là trận chung kết Grand Prix.
Nửa sau bắt đầu từ giải vô địch quốc gia của mỗi quốc gia, tiếp theo là Giải vô địch bốn châu lục vào cuối tháng 1 và Giải vô địch thế giới vào tháng 3.
Bây giờ là tháng 1, đang ở giữa mùa giải, đội tuyển quốc gia thường không bổ sung thêm người mới vào thời điểm này, nhưng Ngũ Tranh đã dựa vào thực lực để trở thành trường hợp ngoại lệ.
Khi ra khỏi nhà, Ngũ Dịch nhìn Ngũ Tranh muốn nói lại thôi.
"Em thật sự muốn ra ngoài như vậy sao? Ngày đầu tiên làm thủ tục nhập đội, em cũng nên ăn mặc cho ra hồn một chút chứ? Vốn là một cô gái xinh đẹp, mặc vậy nhìn quê mùa quá."
Ngũ Tranh khó hiểu: "Em làm sao? Không phải rất tốt sao? Lúc đi học em đều mặc như vậy."
"Em... thôi được rồi, em thấy được thì được rồi."
Ngũ Tranh kéo chặt mũ bông của mình, che kín tai bằng phần lông viền, xách giày trượt băng ra khỏi nhà, đối với bọn họ, ở thủ đô thì đi tàu điện ngầm là tiết kiệm nhất, vừa không bị tắc đường lại rẻ, Ngũ Lan Khê còn đặc biệt làm hai tấm vé tháng.
Bọn họ khá may mắn, vừa đến sân ga thì tàu điện ngầm đã đến, cửa mở ra, một đám người đi làm ùa ra, trong đó có một cô gái mặc áo khoác đỏ bị chen lấn về phía họ, Ngũ Tranh theo bản năng né sang một bên, tránh va vào cô gái áo khoác đỏ.
Ngũ Lan Khê nói với cô: "Ngẩn người ra đó làm gì? Mọi người xuống hết rồi, lên xe đi."
Ngũ Tranh và cô gái áo khoác đỏ nhìn nhau một cái, lại dời mắt đi, vẻ mặt thờ ơ, như thể mình không nhìn thấy gì, bám sát bước chân của Ngũ Lan Khê lên xe.
Nhưng buổi sáng đông người nên lúc lên xe cũng rất chen chúc, Ngũ Tranh bị giẫm vào chân, sau đó đột nhiên có một bàn tay đẩy mạnh vào lưng cô, Ngũ Tranh loạng choạng, suýt nữa thì ngã.
Cô không quay đầu lại, tiếp tục đi theo Ngũ Lan Khê, đi đến bên tay vịn dựa vào, liền thấy cô gái áo khoác đỏ kia đi đến bên cạnh mỉm cười với cô.
Bên tai Ngũ Tranh là giọng nói của dì, nói là lúc làm thủ tục nhập đội phải kiểm tra thể lực, bảo cô thể hiện cho tốt các kiểu, dường như hoàn toàn không nhìn thấy có người đang đưa tay muốn sờ mặt cháu gái mình.
Ngũ Tranh nhíu mày tránh tay cô gái áo khoác đỏ, liền thấy miệng đối phương càng mở rộng hơn.
Cô gái áo khoác đỏ kiên trì đưa tay ra tiếp, lại thấy cô gái nhìn thấy mình đột nhiên há miệng, cắn mạnh vào tay cô ta, vậy mà lại xé hồn phách của cô ta ra.
"A..."
Tiếng hét im lặng vang lên trong toa tàu, mặt Ngũ Tranh không hề thay đổi nhai nhai, nuốt xuống.
Tác giả có lời muốn nói:
Sự tồn tại của yếu tố linh dị trong bộ này là để cho nữ chính có thể chịu đựng được chấn thương trong sự nghiệp thể thao, không phải trọng tâm, không thích có thể bỏ qua nhé~