Chương 1: Đăng Châu ký sử

Trường Trung học phổ thông chuyên.

Ban sử, lớp 11A1.

Một cô gái trong bộ áo dài trắng thướt tha tiến vào lớp học. Cô để chiếc cặp sách trên bàn, ngồi vào vị trí của mình trên bục giảng, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng mà êm ái.

"Lớp chuẩn bị trả bài."

Cả lớp nghe xong câu này liền lên dây cót, không biết hôm nay ai lại bị vận đen vây đến. Cô nhìn tập lịch nhỏ ở góc bàn cười cười, bọn học trò sợ nhất là nụ cười này của đại tỷ bọn nó. Ừm đúng, chính là đại tỷ không sai đâu, bọn nhóc này gọi cô chủ nhiệm của nó là đại tỷ, nguyên nhân sâu xa cũng bởi cô chỉ mới vừa ra trường, 23 tuổi đã được phân cho làm chủ nhiệm cái lớp này. Học thì không thua ai mà phá cũng không ai bằng, vậy mà cô có thể trị được bọn nó là vì cô có bí quyết riêng cả.

"Ngày 6 tháng 6, số 26 Khánh Chi, mang vở lên đây, luật cũ quá mười giây phạt năm nghìn."

Như thường lệ mỗi lần cô kêu trả bài sẽ đặt ra năm câu hỏi, học sinh có 30 giây để hoàn thành, đúng hết tất nhiên vừa được điểm cao vừa có thưởng, sai thì phải bị phạt. Khánh Chi cầm tập vở đi lên mà mặt mày nhăn nhó. Cô vừa lật vở vừa đọc câu hỏi cho học trò.

"Lý Thái Tổ tên gì?"

"Lý Công Uẩn."

"Lê Chí Trung là ai?"

"Bỏ qua."

"Tam vương chi loạn xảy ra năm nào?"

"1028."

"Ba vương nào gây ra?"

"Vũ Đức Vương, Thánh Dực Vương… Khai Thiên Vương."

"Khai Thiên Vương là ai?"

"Là..."

"Hết giờ."

Khánh Chi toát mồ hôi nhìn cô giáo, coi như xong rồi cuộc đời tàn lụi. Cô nhìn con bé mặt vẫn điềm nhiên rồi quay xuống lớp.

"Phía dưới ai biết bạn sai câu nào?"

Một vài cánh tay giơ lên.

"Mỹ Lệ."

"Dạ thưa cô, ba vương là Vũ Đức Vương, Dực Thánh Vương và Đông Chinh Vương ạ."

"Vậy Khai Thiên Vương là ai?"

"Dạ thưa cô là thái tử Lý Phật Mã tức Lý Thái Tông sau này."

Cô đưa mắt nhìn Khánh Chi cười như có như không.

"Tự xử đi, hai câu 20k, đưa tiền cho Mỹ Lệ."

Khánh Chi thất thểu trở về bàn, cô nhìn thấy vừa buồn cười vừa tội nghiệp nhưng vẫn nghiêm túc hỏi tiếp:

"Lê Chí Trung là ai? Ai trả lời được câu này 50k. Lớp trưởng."

Lớp trưởng bị chỉ mặt điểm tên cũng giật mình, nhưng lớp trưởng vẫn là có phong độ.

"Dạ thưa cô, là tên khác của Lê Long Đĩnh tức vua Lê Ngoạ Triều ạ."

"Lên đây."

"Cảm ơn cô ạ."

Cô thưởng cho lớp trưởng, con bé hí hửng nhận tiền tung tăng đi về.

"Được rồi hôm nay tới đây thôi, mở sách ra chúng ta tiếp tục bài hôm trước, kết cục của tam vương chi loạn."

Cả lớp bắt đầu nghiêm túc vào giờ học, còn cô có cách giảng dạy của mình. Người ta nói lịch sử khô khan mà mấy đứa trẻ tuổi dậy thì thì ghét nhất những môn học này, nhưng vì bọn nhỏ vô cùng thích cô cho nên bọn nó học cũng rất nghiêm chỉnh. Chuông trường vang lên báo hiệu hết giờ học.

"Cô ơi, vậy lịch sử lúc nào cũng đúng hả cô?"

Cô suy nghĩ hồi lâu, đúng là ngày xưa khi còn đi học, trong đầu cô lúc nào cũng muốn hỏi thầy cô giáo của mình câu này. Cho đến bây giờ đó vẫn là câu cô luôn tự hỏi bản thân mỗi khi dạy bọn trẻ. Cô cười điềm nhiên trả lời câu hỏi của lớp trưởng.

"Lịch sử luôn luôn có hai loại là chính sử và dã sử, chính sử là thứ được ghi chép lại qua các thời kỳ, dã sử lại là thứ được lưu truyền trong dân gian. Có đôi khi thật giả trắng đen không thể phân biệt được, bởi vậy người đời hay có câu lịch sử là do kẻ thắng cuộc viết nên."

Cô lê bước trên con đường, hôm nay bởi vì câu hỏi của học trò làm tâm tình cô không thoải mái, cô muốn dạo quanh chợ sách để giải tỏa một chút. Cô thường đến đây tìm những cuốn sách cũ, dẫu là cũ nát nhưng đôi khi còn chứa đựng nhiều điều hay hơn cả sách mới bây giờ.

"Cô gái chỗ tôi có vài cuốn sách sử cũ, cô có muốn xem không?"

Một bà lão với mái tóc bạc cùng nụ cười hiền nhìn cô hỏi. Cô ngồi xuống đưa tay lật những cuốn sách đã nhoè chẳng còn nhìn thấy rõ chữ.

"Bà ơi sách này bị ướt, chữ nhòe không đọc được, bà đem hong khô không kẻo hỏng đấy ạ?"

"Tôi thấy cuốn này hợp với cô đấy."

Bà lão đưa tới trước mặt cô một cuốn sách cũ nhưng lại vô cùng sạch sẽ, nó được bỏ trong chiếc hộp gỗ, nhìn sơ vô cùng cẩn trọng, nâng niu. Cô nhìn tựa cuốn sách, nét chữ được viết theo kiểu chữ thư pháp.

"Đằng Châu Ký Sử, đây là sách sử hả bà?"

Bà lão vẫn giữ nguyên nụ cười trên khoé môi, đưa mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới mới thỏa mãn mà trả lời cô.

"Cứ xem là vậy đi, đọc xong mang trả lại ta, sách này ta không bán đâu."

Cô hơi ngạc nhiên vì ở đây là đường sách cũ, sách bày ở đây đương nhiên là để bán, ai lại không bán mà cho mượn chứ.

"Bà cho con mượn sao ạ?"

"Ừm."

"Vậy con đưa bà tiền cọc bà nha, bao nhiêu vậy bà?"

"Không cần."

Cô muốn lấy tiền trả cho bà cụ, thuê sách đương nhiên phải trả tiền nhưng vì sao bà cụ này lại không chịu lấy tiền của cô. Cô có chút khó hiểu, không lẽ bà không sợ cô lấy đi luôn sao, cô nhìn bà cụ cười hiền lại hỏi:

"Bà không sợ con mang đi mất sao ạ?"

Bà cụ không có vẻ gì là để ý đến việc đó, vẫn dùng ánh mắt đầy ý vị nhìn cô.

"Người và sách có thể gặp nhau ắt có duyên, nếu cô muốn có thể mang đi không cần trả lại."

Cô cũng chỉ đành thuận theo bà, người ta không muốn lấy tiền cô cũng không ép người ta được, cô cũng có chút hứng thú với cuốn sách này.

"Vậy nào đọc xong con lại ghé bà, con cảm ơn bà."

Cô rời đi cầm quyển sách trên tay khẽ vuốt, thật ra hôm nay chỉ tính đi xem cũng không nghĩ sẽ mua được cuốn nào hay. Là bà lão kia làm cô tò mò về cuốn sách này lại còn không cho xem qua trước, bà nói về tới nhà mới được xem.

" Được rồi dù sao cũng không tốn tiền, về nhà rồi đọc cho thoải mái."

Cô vui vẻ về đến nhà tắm rửa xong, vừa khéo ngày mai cuối tuần cô có thể tranh thủ đọc hết cuốn sách này. Cô lật những trang đầu tiên, những điều lạ lùng ghi trên đó giống như một câu chuyện sống động đang diễn ra trước mắt cô. Một câu chuyện về triều đại mà cô chưa từng biết đến, Thiên Lý quốc, vương triều nhà Triệu.

***

Cấm cung tường thành cao vυ"t, kẻ có thể đứng trên vạn người ắt phải biết cái gì nên giữ, cái gì nên buông, tâm phải lạnh, tim phải tàn nhẫn.

Sử sách chép rằng vị vua cuối cùng của nhà Triệu Hiếu Hoàng Đế, vốn là một hôn quân, gϊếŧ anh đoạt vị, làm nhiều chuyện tàn ác không thể dung tha. Ấy vậy mà đâu đó trong dân gian lại vẫn có nơi lập miếu thờ phụng vì lẽ chi.

Sử sách liệu chăng điều đúng cả, nếu thế hà cớ gì khi hắn chết vẫn còn có người khóc thương.

Bức màn lịch sử một khi được vén lên liệu đời trước đời sau còn lại được gì. Ta chỉ là kẻ du hành theo dòng lịch sử, ở bên ngoài nhìn hết chuyện đã qua. Có một ngày giữa trời quang khi ấy, Trường Yên gió bỗng thổi ngược về. Ta chợt muốn cho thiên hạ này nhìn thấy, những gì đã được giấu đi.

**

Cô gấp lại cuốn sách, cô đau lòng, đau lòng cho một vị hoàng hậu được người đời ca tụng, đau lòng cho một hoàng đế cả đời chiến chinh bảo hộ đất nước lại bị người đời sau gièm pha chê cười.

Chẳng hiểu vì sao cô lại tin những gì đã viết trong cuốn bút ký này là sự thật. Có một trang kế trang cuối đã bị ai đó xé đi, cô muốn biết trong đó viết những gì, vì sao lại xé đi. Cô muốn biết số phận của Lý Mộc Cầm cùng giọt máu của Triệu Long Vũ rồi sẽ như thế nào, lịch sử chưa từng có một vương triều nào như thế.

Ngày hôm sau cô quyết định đến con đường sách tìm bà cụ bán sách cũ kia. Từ đằng xa đã thấy bà lão ngồi đó như đang đợi cô.

"Đã đến rồi sao?"

Cô cúi chào bà rồi ngồi xuống chiếc ghế đẩu bên cạnh mà cười.

"Bà biết cháu sẽ đến ạ?"

"Đọc hết rồi sao?"

Bà lão nhìn cô ý cười trong mắt càng đậm, cô cũng không mấy chú ý, chỉ thuận thế đặt quyển sách xuống trước mặt bà cười ôn hoà mà trả lời:

"Dạ hết rồi hay lắm ạ, nhưng bà cho cháu hỏi sách này do ai viết vậy ạ? Trong này có một trang gần cuối bị xé rách, bà đọc trang đó chưa ạ? Nó viết gì vậy bà?"

Bà lão nhìn cô nở nụ cười, một nụ cười có chút tinh ranh khiến người ta không dễ phát hiện.

"Muốn biết sao?"

"Dạ."

"Ta có thể cho cháu mượn sách, nhưng muốn biết trang đó viết gì cháu phải trả phí."

Dù sao cũng là một cuốn sách hay, cô đúng là không nên xem miễn phí. Cô vốn thích sách, với cô một quyển sách hay luôn luôn là thứ vô giá. Cho dù lần trước bà cụ đã từ chối thì lần này đến cô cũng định bụng sẽ trả tiền cho bà, nếu bà đồng ý cô còn muốn mua lại nó.

"Dạ bao nhiêu ạ? Cháu sẽ gửi bà."

Cô lấy túi sách định lấy tiền đưa cho bà cụ, còn chưa kịp mở ví thì bà cụ đã đưa tay cản lại.

"Ta không cần tiền."

Cô dừng động tác, lại không cần tiền vậy bà ấy cần gì chứ, cô niềm nở cười với bà.

"Vậy bà cần gì ạ? Nếu cháu có cháu nhất định sẽ đưa bà."

"Đương nhiên cháu có, thứ ta cần chỉ là một giọt máu của cháu mà thôi."

Sao lại cần máu của cô, cô mơ hồ nhưng nhìn bà không có vẻ là nói đùa, ánh mắt như đang đợi câu trả lời từ cô.

"Máu sao ạ?"

"Phải, máu của cháu."

Cô nhìn bà cụ thật lâu, một bà cụ hiền lành phúc hậu, không giống như người sẽ lừa gạt người khác. Chẳng qua chỉ là một chút máu thôi mà, cũng không thể nhiều bằng việc cô đi hiến máu được, cô vẫn hỏi lại cho chắc.

"Chỉ một giọt thôi phải không bà?"

"Phải chỉ một giọt, cháu đồng ý không?"

"Được vậy bà lấy đi."