Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trường Uyên Thanh Hành Đăng

Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khóe miệng Thanh Đăng méo xệch, nàng vừa mới bò từ đáy cốc lên đó có biết không, huống hồ, nếu là người bình thường, ném như vậy làm gì còn sức để bò lên trên nữa, nhưng mà nàng còn chưa kịp phát tác, đám thị nữ trước mặt bỗng nhiên đồng loạt quỳ xuống.

Nàng vừa ngẩng đầu, phía trước hành lang gấp khúc, đôi mắt của hồng y nam tử dưới ánh trăng thâm trầm như đầm nước sâu không thấy đáy, vẫn là bộ dáng cười như không cười, trông rất thiếu đánh.

Thôi được, dung mạo của hắn không thể gọi là thiếu đánh, phải gọi là yêu nghiệt.

Kham Phục Uyên đi tới, một đường thị nữ hành lễ, ánh mắt Thánh Nữ sáng lên chạy đến bên người hắn, khuôn mặt nhỏ tuyết trắng ngẩng lên, "Uyên ca ca, huynh đã đến rồi nha!"

Kham Phục Uyên lộ ra một nụ cười nhạt, ánh mắt mềm mại hơn vài phần sờ sờ đầu nàng ta.

"Nam Hải bên kia mới thượng cống lên một viên dạ minh châu có phẩm chất không tồi, nghĩ đến có người nào đó yêu thích những thứ đồ chơi thế này nên đã đưa tới đây." Nói xong liền vẫy tay, một hộ vệ hắc y phía sau cung kính trình lên một chiếc tráp gỗ đàn chạm rỗng khắc hoa, Toái Tuyết háo hức không chờ nổi mở ra, trong lúc nhất thời rực rỡ lung linh, dạ minh châu oánh nhuận bóng sáng hơn cả ánh trăng chiếu lên khuôn mặt vô song của Thánh nữ.

"Thật xinh đẹp nha, Uyên ca ca thật là, vội như vậy còn tự mình đến đây." Toái Tuyết thật cẩn thận đem tráp gỗ đàn ôm vào trong lòng, Kham Phục Uyên gật gật đầu nói: "Vừa rồi vội vàng chuyện chính sự, bây giờ không có việc gì liền đến gặp muội, muội không thích?"

"Làm sao có thể, Uyên ca ca tới gặp Tuyết Nhi, Tuyết Nhi vui vẻ nhất."

Kham Phục Uyên lúc này mới đem ánh mắt dịch lên người Thanh Đăng đang bị hộ vệ trói lại, Thanh Đăng vô cùng xác định tên này vừa xuất hiện đã phát hiện ra nàng, vậy mà còn cố tình làm lơ, quay sang dỗ dành mật ngọt với vị Thánh nữ đại nhân này xong xuôi mới có một ít phản ứng với sự hiện diện của nàng.

Rốt cuộc là vì cái gì mà lúc trước nàng lại cảm thấy hắn là người tốt?

Mặt Thanh Đăng toàn bùn là bùn, khóe miệng hết giật rồi lại giật, chỉ thấy hồng y nam tử liếc mắt quét qua nàng một cái liền vững vàng đặt ánh mắt lên người Thánh nữ, khi đó Thánh nữ đại nhân hào quang toả sáng, nhìn lại nàng một thân dơ bẩn hôi thối, người phía trước tự nhiên cảnh đẹp ý vui hơn nhiều.

"Uyên ca ca, nữ nhân này lại dám ba hoa chích choè nói mình là Vinh Thừa công chúa, muội nghĩ có lẽ nàng ta là thích khách tới từ Trung Nguyên hoặc là ăn trộm, Tuyết Nhi không đành lòng gϊếŧ chết nàng ta, định kêu thị vệ đuổi người ra ngoài."

Cái gì gọi là không đành lòng? Mặt Thanh Đăng hoàn toàn đen.

Kham Phục Uyên lại liếc mắt nhìn nàng một cái, nhàn nhạt nói: "Đúng là nàng không phải."

Mặt Thanh Đăng lại đen thêm một tầng, nàng thề, chờ nàng trộm được thánh vật liền một phen cây đuốc thiêu Dạ Ngưng Cung thành tro thì thôi. Nội tâm còn đang thóa mạ đám người trước mắt thì Kham Phục Uyên đã bước qua Toái Tuyết cùng đám thị nữ đi tới trước mặt nàng, đem nàng từ trên xuống dưới đánh giá một phen, sau đó duỗi tay về phía cổ áo của nàng, xách lên y như xách tiểu miêu.

"Đi làm nương một chuyến, hửm?" Vậy mà hắn vẫn còn có thể cười tủm tỉm mà nói ra loại lời này.

Thanh Đăng lắc đầu, bất đắc dĩ giơ tay đem Thất Tinh hoa đã héo úa uể oải nhiễm bệnh ra cho hắn xem, "Giúp Cốt Từ hái thuốc."

Lông mày Kham Phục Uyên nhếch lên, xách theo nàng đi ra ngoài.

"Trời đã khuya rồi, Tuyết Nhi ngủ sớm một chút đi."

"A, khoan đã, Uyên ca ca, vậy nàng......"

Toái Tuyết còn chưa nói xong, hình bóng nam tử đã biến mất sau hành lang gấp khúc.

Kham Phục Uyên xách theo Thanh Đăng thối hoắc chậm rì rì đi trở về tẩm cung, khi đi lên cầu đá ở chỗ hồ nước, hai bên thị vệ ẩn thân tiến lên hành lễ, hắn vê Thất Tinh hoa trông không khác gì mớ rau úng từ trong tay Thanh Đăng, nói với thị vệ: "Đưa đến Cốt Nhai Tiểu Trúc."

"Dạ."

Thị vệ nhanh chóng rời đi, Kham Phục Uyên tiếp tục xách Thanh Đăng đi đến bên cạnh hồ nước.

Nước hồ trong suốt không chút gợn sóng, ánh trăng phản chiếu lên làn nước thành một đường cong tuyệt mỹ, mấy đóa hoa súng nho nhỏ trên mặt nước chầm chậm trôi, có cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, mùi hoa nhàn nhạt, yên tĩnh mà xinh đẹp.

Thanh Đăng lại không tự chủ được mà toàn thân phát run, bắt đầu giãy giụa chân tay, "Ngươi......" Bất đắc dĩ cái là nam nhân này quá cao, chân nàng căn bản không chạm tới mặt đất.

Cánh tay Kham Phục Uyên vừa nhấc, tinh tinh xảo xảo, trực tiếp ném nàng xuống nước.

Thình thịch.

Thanh Đăng cảm giác được trái tim của mình lạnh ngắt, nước hồ lạnh băng khiến lí trí của nàng bị sợ hãi cắn nuốt trong nháy mắt.



Nàng sợ nước.

******

Trước khi rời khỏi Tử Kiếm Sơn Trang, nàng đã từng nếm trải qua rất nhiều thứ.

Nàng vốn là một người chết, mượn thuật con rối để hành tẩu khắp thế gian, ngược lại, những khổ sở của một cô hồn dã quỷ vương vấn nơi trần thế nàng đều phải học cách tiếp nhận, từ những thứ nhỏ nhất, như đối mặt với hơi thở của vật sống đặc biệt nhạy bén, như cành khô đối mặt với vật dễ cháy, như băng tuyết đối mặt với mặt trời chói chang.

Mà những việc hết sức bình thường đối với vật sống, đối với nàng có lẽ lại là trí mạng.

Ví như nước, khiến nàng sống không bằng chết.

Đêm đầu tiên tỉnh lại sau khi chết, nàng đang ngâm mình trong thau tắm phát ngốc, suy nghĩ đủ loại trên đời, nước lạnh từ lúc nào cũng không hay biết, chờ nàng phản ứng lại thì khi thân thể đã hoàn toàn cứng đờ, lạnh ngắt, không khác gì thi thể.

Mà thân thể của nàng vốn đã là thi thể, cần phải có nhiệt độ để điều khiển, nước mang đi độ ấm quá nhanh khiến nàng căn bản không kịp phản ứng.

Nàng lại tiếp tục trầm xuống, cho đến khi chạm hẳn xuống đáy thau tắm, tự mình trơ mắt nhìn mặt nước từng chút một dâng lên qua cổ, cằm, môi, mũi, mắt, sau đó là đỉnh đầu.

Không thể động đậy, làn nước lạnh lẽo nối đuôi nhau ùa thẳng vào cổ họng và khoang mũi nàng, cảm giác cực kỳ khó chịu.

Nhưng nàng vẫn tồn tại, ý thức của nàng hoàn toàn thanh tỉnh, cái loại tư vị sống không bằng chết đó, mãi cho đến nửa canh giờ sau, A Nguyệt ở cách vách phát giác có điều không thích hợp mới chạy tới, vội vội vàng vàng lôi nàng ra khỏi thau tắm, lúc đó khuôn mặt của Thanh Đăng đã sưng to phù nề, giống y như một cái xác chết trôi, từ đó về sau, nước đối nàng mà nói chính là ác mộng.

Nguyên nhân là vì không chết được, nên mới thành ác mộng.

Mà nước hồ thì lại càng thêm rét lạnh, có một chút mùi cá, Thanh Đăng nỗ lực giãy giụa vài cái thì phát hiện sức lực thân thể đang nhanh chóng biến mất, nàng cứ thế chậm rãi trầm xuống đáy hồ, đôi mắt vẫn mở to nhìn lên ánh trăng đong đưa, gợn sóng từng trận.

Nàng nỗ lực ngừng thở, nhưng nước hồ vẫn như hàng ngàn con độc trùng ngọ nguậy tiến vào xoang mũi của nàng, ý thức tựa như thanh tỉnh lại tựa như chết lặng, cái loại cảm giác chết chìm này một lần nữa lặp lại, trừ chuyện đó ra đầu óc nàng không nghĩ được gì thêm nữa.

Lõm bõm ——

Cổ áo lại bị túm chặt, một tay Kham Phục Uyên xách nàng từ dưới nước lên, người nàng lõng bõng toàn nước, sắc mặt trắng bệch.

Kham Phục Uyên ngồi xổm xuống bên cạnh hồ nước, xách nàng đến gần hơn, nheo đôi mắt đen nhánh lại, không chút để ý cười nói: "Thoải mái không?"

Nàng lạnh đến mức toàn thân chết lặng, đôi môi biến thành màu xanh tím, tóc từng sợi từng sợi đen nhánh dán lên gò má lạnh lẽo của nàng, nụ cười của nam nhân trước mắt quá mức chói mắt, nàng nhắm hai mắt lại.

Hắn biết nàng sợ nước.

Hắn tiếp tục mỉm cười nói: "Về sau còn ỷ vào việc mình có thân thể bất tử liền làm việc hồ đồ không, hửm?"

Thanh Đăng không còn sức lực để trả lời hắn, thanh âm của nam nhân trước mặt này lúc thì mềm nhẹ như vậy, rồi lại lạnh băng như thế.

Kham Phục Uyên dùng một tay khác nhẹ nhàng chạm vào bụng nàng, Thanh Đăng cảm giác phảng phất như có một cỗ lực lượng vô hình tiến vào trong thân thể nàng, toàn thân nàng bắt đầu run rẩy không ngừng, thân mình co rụt lại rồi phun ra từng ngụm nước hồ, hắn vỗ vỗ tay đứng lên, rũ mắt nhìn xuống thiếu nữ trước mắt chật vật không ngừng ghé vào mặt cỏ, vừa nôn nước vừa ho khan.

Thanh Đăng nôn xong rồi ngã luôn xuống đất, ngực phập phồng lên xuống thở dốc liên tục, tầm mắt hoảng hốt.

"Lên."

Hắn xoay người đi về phía tẩm cung sáng ánh đèn dầu, bộ hồng y đường hoàng như thiêu đốt lên một ngọn lửa giữa đêm đen, Thanh Đăng thở hổn hển một lát rồi khẽ cắn răng bò dậy, khập khiễng đi theo phía sau hắn.

Tẩm cung treo đầy đèn l*иg dạ minh châu, thị vệ hai bên sườn đồng thời tiến lên hành lễ, hắn đẩy cửa đi vào được nửa bước thì bỗng quay đầu lại, tầm mắt dừng trên người Thanh Đăng đang đứng ở dưới bậc thang, nàng đang tự ôm chặt lấy chính mình, nỗ lực áp chế run rẩy sau cơn kinh hoảng, khuôn mặt nhỏ sau khi được tẩy qua bằng nước hồ lộ ra vẻ tuyết trắng tú lệ.

"Tiến vào."

Sau khi Thanh Đăng đi vào liền có bốn thị nữ đi tới chào đón rồi đẩy mạnh nàng vào phòng trong, một bể tắm nước nóng hơi khói mờ mịt lộ ra trước mắt, các thị nữ tay cầm lẵng hoa từ từ rải xung quanh bể tắm, lư hương tinh xảo khắc hoa nằm gọn một góc từ từ nhả ra huân hương, mùi vị thấm vào ruột gan.



Vừa mới ngâm mình vào làn nước ấm nóng, Thanh Đăng cuối cùng cũng khôi phục chút tri giác, thị nữ hai bên trầm mặc, mềm nhẹ tẩy rửa toàn bộ dơ bẩn trên người nàng, lại gội rửa chải chuốt đầu tóc rối tung của nàng, cuối cùng còn mặc lên cho nàng một váy trắng sạch sẽ, xong xuôi hết mới đưa nàng ra khỏi phòng tắm.

Kham Phục Uyên đang ngồi trên ghế dựa làm từ gỗ đàn chạm khắc bên trong tẩm cung, tay cầm một chén trà xanh chậm rãi uống, đám thị nữ vén rèm châu lên mang nàng đi tới, sau đó cung kính hành lễ với Kham Phục Uyên liền lặng yên lui đi, trong tẩm cung nhất thời chỉ còn có hai người.

Thanh Đăng cảm thấy rất xấu hổ, nam nhân này hỉ nộ vô thường, nàng căn bản không biết đến tột cùng hắn muốn làm gì.

"Lại đây," Hắn mở miệng, dùng cằm hất về phía giường, "Ngồi lên đi."

Sắc mặt Thanh Đăng trắng bệch, tay nắm chặt cổ áo, thảo nào lại cho người tắm rửa cho nàng đến thơm tho ngào ngạt, "Ngươi...... Ngươi đã nói ngươi không có hứng thú đối với người chết......"

Thiếu nữ trước mặt sau khi tắm gội sạch sẽ để lộ ra da thịt trắng nõn, gò má thấm ra một tầng hoa đào mê người màu hồng phấn, váy trắng đơn bạc dán lên thân thể vẫn còn hơi nước khiến đường cong lả lướt hấp dẫn vốn luôn bị che dấu lộ ra, Kham Phục Uyên híp híp mắt, chậm rãi lặp lại: "Lại đây."

Da đầu Thanh Đăng tê rần, cắn răng đi qua, ngồi an ổn trên giường, thôi, dù sao đã là người chết, nếu có thể khiến cho Từ Mạnh Thiên tỉnh lại, cho dù nàng hóa thành bụi đất cũng cam lòng, trong sạch gì đó... Nghĩ nhiều làm gì.

Vì thế nàng ngồi thẳng tắp cứng đờ ở mép giường, nhắm mắt lại.

Kham Phục Uyên kéo ghế dựa vào gần mép giường, cầm một chân của nàng nhấc lên đặt trên đầu gối.

Thanh Đăng hoảng sợ mở to mắt, nhịn không được nhỏ giọng nói: "Ngươi làm cái gì......"

Hắn đang mặc một thân hồng y gấm vóc liên hoa ám văn, chân nàng vừa cọ lên nghe tiếng xoạt xoạt, ngón tay nam nhân cùng lòng bàn tay đều là nhiệt, Thân mình Thanh Đăng vốn dĩ lạnh như băng, hắn nắm chặt như vậy khiến nàng phảng phất như bị ném vào bếp lò nướng một phen, theo bản năng rụt lại.

Đôi bàn chân của thiếu nữ rất nhỏ, mắt cá chân tinh tế, đặt ở trong lòng bàn tay hắn mới biết, hắn dùng một tay là có thể bao gọn, hắn cẩn thận nhìn lòng bàn chân của nàng, duỗi tay qua một bên, từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc hộp hình vuông màu son, bên trong là một lọ dược nhỏ, chất liệu sứ Thanh Hoa, giá trị xa xỉ.

Thanh Đăng trơ mắt nhìn hắn cầm lọ thuốc bột đổ một chút ra đầu ngón tay, thuốc bột màu trắng nhanh chóng hòa tan, hắn đem thứ này bôi lên lòng bàn chân của nàng.

Lành lạnh.

Thanh Đăng vì ăn đau mà hít một hơi lạnh, nàng vậy mà cảm giác được đau đớn.

"Phía dưới U Minh cốc của đỉnh Thiên Luân có rất nhiều độc trùng."

"Nó...... Có thể tự mình lành lại."

"Chúng chỉ ăn thịt thối, trùng hợp là độc tính có tác dụng đối với thi thể." Nam nhân rũ mắt, từng chút từng chút đem thuốc mỡ bôi lên gang bàn chân nàng, "Lòng bàn chân của ngươi đã thối rữa, ngày mai nhớ phải tìm Cốt Từ xem cho ngươi."

Thanh Đăng sửng sốt, lúc ở Trung Nguyên nàng chưa từng gặp loại độc trùng như thế này, nàng tò mò nâng lên một chân khác muốn nhìn lòng bàn chân đã đến tình trạng nào, hắn lại dùng một tay đè lại, "Đừng xem, đã ăn vào xương rồi."

Nhưng nàng không cảm thấy đau mà.

Thanh Đăng chậm rãi buông chân, nếu dọa người như vậy...... Hắn còn gác lên đầu gối làm gì, hắn không chê sao?

Hắn bôi xong một chân rồi dùng băng gạc băng bó thoả đáng mới gác sang một bên, lại cầm lấy một chân khác bắt đầu bôi bôi, Thanh Đăng cúi đầu thẳng tắp nhìn hắn, một nam nhân có dung nhan hoa hoa dùng tư thế đường hoàng như thế vì nàng làm loại chuyện này quả thật cứ như nàng dẫm phải vận cứt chó vậy.

Mái tóc của nàng bởi vì ngiêng người mà đảo qua bả vai rũ xuống trước mặt, tóc nàng rất dài, đen nhánh như gỗ mun, bởi vì vừa mới tắm gội xong nên vẫn ướt sũng.

Kham Phục Uyên giương mắt quét qua, có lẽ là cảm thấy lóa mắt, tuỳ tiện đưa tay lấy ra một chiếc trâm ngọc từ bên trong ngăn kéo, duỗi tay chạm vào làn tóc bên tai nàng, từ từ đem một đầu tóc dài vén lên, tùy ý vấn một búi tóc đơn giản ở phía sau.

Ống tay áo màu đỏ sậm của hắn cọ qua gương mặt nàng, trong không khí như vương vấn một hơi thở nam tính như có như không.

Mặc dù Thanh Đăng chìm ở trong nước sống không bằng chết vẫn giữ được lí trí thanh tỉnh, thì giờ phút này có thể đảm bảo đầu óc nàng tuyệt đối đã phát ngốc rồi, ngoosc một cách hoàn chỉnh. Chờ hắn thu tay tiếp tục bôi thuốc cho nàng, nàng mới chậm rãi duỗi tay ra chạm vào búi tóc sau đầu, trâm ngọc mát mát lạnh lạnh.

Làm xong hết thảy Kham Phục Uyên mới đứng dậy cầm chén trà nguội còn dư lại lúc trước uống cạn, quay đầu nói với bên ngoài: "Đưa nàng trở về phòng."

Bên ngoài hộ vệ hành lễ đáp: "Dạ."

Bóng đêm dày đặc.
« Chương TrướcChương Tiếp »