Edit: Dasom
Beta: Dasom
...
Thanh Đăng ngẩn ngơ, giờ thì hay rồi, nàng nói lắp luôn: "Ngươi...... Ngươi không phải đã chạy rồi sao? Vừa rồi đám người kia đuổi gϊếŧ ngươi."
Trừ thời điểm nhìn thấy người ta thành thân ra thì nàng chưa từng thấy một nam nhân nào dám mặc hồng y ra đường như vậy, nhưng hắn mặc bộ đồ này đúng là rất đẹp, y phục rực rỡ như lửa, ngũ quan tinh tế như hoạ, một đôi mi dài cong vυ"t, một cặp mắt đen sâu thẳm, khí chất sắc bén như mỹ ngọc, đại khái là những từ ngữ để miêu tả hắn.
Hồng y nam tử cũng chậm rãi đứng lên, Thanh Đăng cảm thấy hắn chỉ đứng lên thôi cũng hệt như cảnh đẹp ý vui, hắn nói: "Phải."
"Vậy ngươi...... Tại sao vẫn còn ở đây? Ngươi đang né tránh bọn họ?"
"Phải."
Cổ họng hơi nghẹn.
Thanh Đăng nhất thời không biết nên nói cái gì, căng da đầu xoay người liền đi.
"Cô nương chậm đã."
Thanh Đăng dừng lại, nàng nghĩ thầm nếu vừa mới xuống núi mà bí mật thân thể của nàng đã bị người ta phát hiện ra thì chắc trưởng lão sẽ tức đến hộc máu mất. Sớm biết như thế nàng đã không động kinh đi cứu tên này.
Khoé môi nam tử tươi cười nhàn nhạt, ánh mắt cũng nhàn nhạt, Thanh Đăng mạc danh kì diệu có cảm giác như lưng đang bị kim đâm vào, lại nghe hắn nói: "Thương thế của cô nương nghiêm trọng, tại hạ có thể mang cô nương đi tìm đại phu."
Bả vai Thanh Đăng nhảy dựng, lắc đầu thật mạnh, "Không cần, không cần, những người đó kỹ thuật không tốt bắn trật, không làm ta bị thương."
Nam tử nói: "Đám người vừa rồi là môn hạ của Phượng Hoa Môn, thuật bắn tên là kĩ nghệ làm nên tên tuổi của Phượng Hoa Môn."
Thanh Đăng cứng họng, "Hả, ta thật sự không có việc gì, chỉ sượt qua da một chút thôi."
Nam tử lại mở miệng, thanh âm nhợt nhạt, không thấy một tia quan tâm hay kinh ngạc nào, lại hàm chứa vài phần nghiền ngẫm, "Trên những mũi tên đó có chứa kịch độc Vô Hoa Tán."
Vô Hoa Tán, kịch độc của Đường Môn, chỉ chạm vào làn da độc tính của nó đã có thể làm cho người ta thối rữa toàn thân.
Thanh Đăng lại nghẹn họng, ý tứ của hắn chính là ngươi bị bắn ba mũi tên kịch độc như vậy đáng ra phải sớm chết thành tro rồi nhưng bây giờ ngươi vẫn tung tăng nhảy nhót là có chuyện gì xảy ra, nàng quay đầu liếc mắt về phía nam tử một cái, ra vẻ cả giận nói: "Chuyện này thì liên quan gì tới ngươi, cô nương nhà người ta ai mà không có một chút bí mật, ngươi là một nam nhân lớn như vậy rồi còn hỏi cái gì mà hỏi."
Nam tử nghe lời nàng nói xong liền đạm cười, đáp: "Được."
"Vậy hiện tại ngươi...... Vẫn còn ở đây làm gì?" Thanh Đăng không thể hiểu nổi mấy cái ý tứ văn nhã của người giang hồ, hắn ăn mặc nổi bật như vậy đứng ở đây, không sợ đám người mặc lam y đó trở lại tìm hắn sao.
Nam tử nói: "Cô nương đã cứu mạng tại hạ, phân ân tình này đương nhiên tại hạ sẽ ghi nhớ, mong cô nương có thể báo cho tại hạ tên huý của môn phái, tại hạ sẽ sớm chọn ngày tới cửa tạ lễ."
Thanh Đăng nghĩ nghĩ nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới, nam tử này mặc một bộ trường y đỏ sậm thêu kim văn, bên hông đeo đai lưng đen tuyền, treo một chiếc ngọc bội xanh biếc ướŧ áŧ, giữa vạt áo trắng bên trong lộ ra một chút xương quai xanh xinh đẹp, từ đầu đến chân vô cùng sạch sẽ, khí độ thong dong, hoàn toàn không giống bộ dáng của một người vừa mới bị đuổi gϊếŧ.
Một cô nương mặc bố y dùng gương mặt dơ bẩn trắng trợn đánh giá hắn từ trên xuống dưới, ánh mắt nàng sáng ngời trong suốt, hắn bỗng cảm thấy cũng không đến nỗi khó chịu lắm, chỉ cười.
Thanh Đăng dùng tay áo lau mặt, cười hắc hắc, "Đừng, mời ta ăn một chén hoành thánh là được rồi."
Hoá ra cái thân thể đã chết này vẫn còn có thể cứu người, Thanh Đăng thật sự rất vui mừng sảng khoái, chỉ cần tưởng tượng đến đó nàng lại cười đến là khoe khoang.
Nam tử cười nói: "Được."
Hắn đúng là chỉ mời nàng ăn hoành thánh, hai người cùng nhau trở về Nam Tô Thành.
Trên phố xá đông đúc Thanh Đăng nhìn về tửu lâu xa hoa màu son ở một bên, cuối cùng bỏ qua phố xá sầm uất đi về phía người bán hàng rong ngồi bên đường, hai người tìm một cái bàn sạch sẽ ngồi xuống rồi gọi hai chén, hoành thánh nóng hổi mới mẻ, mùi thịt mười phần.
Thanh Đăng ăn ngấu nghiến, giống y như tiểu hài tử đang vô cùng đói bụng, hắn lại an vị ở một bên lẳng lặng nhìn nàng ăn, Thanh Đăng vừa nhai thịt vừa lặng lẽ đánh giá hắn, nam tử tóc gỗ mun dài dùng dây tua màu đỏ buộc gọn phía sau, khuôn mặt trắng ngọc cực kỳ đẹp đẽ, ngồi ở bên đường đúng là vô cùng bắt mắt.
Thật là đẹp, đẹp đến nỗi có vẻ hơi mơ hồ, ngũ quan thâm thuý y như một bức tranh.
So sánh như vậy, Thanh Đăng bỗng dưng cảm thấy hoá ra thần thái sáng láng ngọc thụ lâm phong của Bạch Linh cùng Từ Mạnh Thiên lại có chút hương vị phàm phu tục tử hơn nhiều.
Chờ Thanh Đăng ăn xong rồi, hắn nói: "Ăn ngon không?"
Thanh Đăng chớp chớp mắt, nuốt xuống một ngụm thịt cuối cùng, nói: "Ngon."
Nàng vừa nói ngon khoé môi hắn liền cong lên, con ngươi đen như mực nhìn nàng chăm chú. Thanh Đăng đột nhiên cảm thấy trong lòng giật nảy, người nam nhân này rõ ràng cười đến vô cùng đẹp đẽ, nhưng lại khiến cho người ta có một loại ảo giác trống rỗng, không thật.
Hắn nói: "Một cô nương như ngươi, ở chân núi hoang dã như vậy làm cái gì?"
Nàng trả lời: "Ăn hoành thánh."
"......"
Thanh Đăng hì hì cười: "Nói giỡn thôi, ta muốn đi Dạ Ngưng Cung."
Hắn giơ lên chén trà lên đặt ở bên môi, ngước mắt, con ngươi màu đen tựa hồ có ánh sáng chợt loé, ý cười nơi khóe miệng lại càng tăng thêm, cuối cùng liền nghe thấy tiếng cười lớn tràn đầy ý tứ chê bai của hắn.
Thanh Đăng nhìn phản ứng của hắn trong lòng cũng hiểu rõ, bổ sung thêm: "Thành Vô Vọng, Dạ Ngưng Cung, ta muốn đi nơi đó."
Nam tử nói: "Dạ Ngưng Cung là đương kim ma giáo, ngươi thân là đệ tử đương kim chính phái, tới đó để làm gì?"
Thanh Đăng nghĩ ngợi, chớp chớp mắt nhéo cằm nói: "Nghe nói vị Cung chủ kia của Dạ Ngưng Cung lớn lên tuấn mỹ dị thường, tuyệt sắc vô song, đến tiên nữ cũng phải cúi đầu hổ thẹn không bằng, ta muốn đi xem sao."
Thanh âm tiểu cô nương nói chuyện không chút e lệ, nam nhân vừa nghe nàng nói vừa chậm rãi uống cạn chén trà rồi gác xuống, ngước mắt, khóe môi hiện ra vài phần tươi cười: "Cung chủ Dạ Ngưng Cung tính cách âm tình bất định, thô bạo thích gϊếŧ chóc, nghe nói hắn có một cả tòa cung điện đầy ắp mỹ nữ hàng đêm phụng bồi, ngay cả như vậy, cô nương vẫn muốn đi?"
Thanh Đăng gật đầu nói: "Phải, ta thích nhất là mỹ nam tử, đương nhiên là phải đi rồi."
"Nhìn xong rồi thì sao?"
"Nhìn xong rồi ấy à......" Thanh Đăng tựa hồ rất nghiêm túc lo trước lo sau chần chừ một lúc lâu, mới nói, "Ngủ hắn."
Hắn suýt phun cả ngụm trà ra ngoài.
"Làm sao?" Thanh Đăng tay để ở trên bàn, nhướng mày bất mãn nói, "Ngươi không tin?"
Hắn chỉ cười cười, uống nốt chén trà thứ hai sau đó tìm tiểu nhị tính tiền. Thanh Đăng duỗi người đứng lên, chưa đi được hai bước liền nhìn thấy một vị mỹ nhân thanh y đang đứng chờ ở trước cửa tửu lâu, cách phố xa xa nhìn lại đây.
Nữ tử mũi cao mi nhuận, môi hồng răng trắng, tửu lâu trang hoàng hoa mỹ đằng sau dường như bị dung nhan của nữ tử làm cho ảm đạm thất sắc, Thanh Đăng vừa chạm mắt cùng vị mỹ nhân này liền thấy người ta băng qua phố chậm rãi hành lễ với người bên cạnh mình.
"Công tử, nô gia đang tìm ngài."
Thanh âm mềm mại vô cùng, điển hình của khẩu âm Giang Nam.
Thanh Đăng lấy lại tinh thần, hồng y nam tử cũng đứng dậy, khiến nàng không khỏi trợn mắt há mồm, nhịn không được nói: "Hoá ra là người của ngươi à, lợi hại lợi hại."
Hắn không đáp lời, đi đến bên cạnh vị mỹ nhân kia, đúng là một đôi trai tài gái sắc, Thanh Đăng nhìn cảnh tượng này có chút chói mắt, nhớ lại tình cảnh của bản thân lại không khỏi cảm thấy khổ sở, năm ấy nàng hỏi Bạch Linh, có phải nàng không đẹp bằng Tình Sương hay không, Bạch Linh nói phải.
Sau này nàng gả cho Từ Mạnh Thiên làm thϊếp, người khác lại đem dung mạo của nàng so sánh cùng chính thê Từ Mạnh Thiên một phen, sau đó còn tấm tắc lắc đầu.
Không phải chỉ là một Tình Sương thôi sao, nàng lớn lên cũng không kém mà.
(Dasomm Giải thích cho bạn nào chưa hiểu, Từ Mạnh Thiên là thiếu cung chủ của Tử Kiếm Sơn Trang, chính thê của TMT chính là Tình Sương, đọc đoạn này thương Thanh Đăng dã man, cả hai người đàn ông quan trọng của đời mình đều không thương nàng một cách trọn vẹn.)
Từ nay về sau, thấy mỹ nữ tất phải đi đường vòng.
Cố Thanh Đăng theo ý niệm này liền muốn chạy: "Vậy ta xin cáo từ, cảm ơn hoành thánh của ngươi."
Ánh mắt nam tử liếc qua mặt nàng, chỉ điểm: "Ngày sau ở trên giang hồ, đừng tiếp tục làm những chuyện dư thừa như thế này nữa."
Thanh Đăng gật đầu, nàng cảm thấy nàng đã gặp được người tốt, lại cảm giác ánh mắt của vị mỹ nhân thanh y bên cạnh nhìn nàng có chút không thích hợp, chào hỏi một câu liền xoay người đi thẳng.
Đầu phố dòng người chen chúc xô đẩy, mỹ nhân quá đẹp, ai cũng không nhịn nổi phải ghé mắt nhìn.
Mỹ nữ thanh y nhìn phương hướng nàng đi khuất, quay đầu hành lễ với nam nhân, thấp giọng nói: "Cung chủ, nàng là...?"
Nam nhân cười cười, xoay người chậm rãi hoà vào dòng người, biểu tình lười biếng ngáp một cái: "Mèo hoang nhỏ."
Mỹ nữ đuổi theo bước chân hắn, mày đẹp nhíu lại, một con mèo hoang sao có thể khiến cho Cung chủ trì hoãn lâu như vậy, nàng quay lại liếc mắt một cái, dáng người của thiếu nữ vừa rồi lóe cái liền biến mất, bộ pháp rất độc đáo quen thuộc, chẳng phải đó là Cố gia......
Khoan đã, vậy chẳng phải là......
"Anh Đào."
"Dạ." Anh Đào sửng sốt, Cung chủ rất ít khi chịu mở miệng nói chuyện, cô ta không khỏi thụ sủng nhược kinh, nín thở lắng nghe.
"Bổn tọa thoạt nhìn, rất dễ bị ngủ sao." Thanh âm của hắn như tình nhân nỉ non, vừa nhẹ nhàng vừa dịu êm.
"......"
Anh Đào run lẩy bẩy.
******
Lúc Thanh Đăng tới cửa thành liền gặp được A Nguyệt gấp gáp đến độ xoay vòng vòng.
"Sư tỷ, tại sao bây giờ tỷ mới đến?"
Thanh Đăng xoa cái bụng phồng lên của mình, "Tỷ ăn hơi nhiều."
A Nguyệt có hai cái búi tóc tròn tròn, gương mặt cũng tròn tròn, lại lùn hơn Thanh Đăng nửa cái đầu, giống y như một tiểu hài tử, nàng xoa eo thở dài, "Sao tính cách của sư tỷ nói đổi liền đổi vậy, trước kia tỷ luôn luôn đúng giờ mà......"
"Tỷ đã là một người chết rồi, đi đầu thai hay sao mà phải vội."
Lòng A Nguyệt chợt lạnh, Thanh Đăng vẫn là bộ dáng không sao cả, "Đều chuẩn bị tốt rồi chứ?"
"Vâng, người của trưởng lão cùng sư phụ truyền tin đến bọn họ đã sớm an bài tốt mọi thứ, chỉ còn chờ chúng ta nữa thôi." Nói đoạn liền mở tay nải ra, "Sư tỷ, chúng ta thay cái này."
Thanh Đăng vừa thấy liền gật đầu, A Nguyệt nhìn nàng, không nhịn được nói: "Sư tỷ, muội có thể đi cùng tỷ được không, nơi đó......"
"Nơi đó không phải là nơi một nữ hài tử như muội nên đến." Thanh Đăng tiếp lời, vuốt má A Nguyệt, "Tỷ đi là được rồi, muội là một hoàng hoa khuê nữ, đi làm cái gì, ở đây còn có tứ sư đệ mà muội thích có phải không?"
"Sư tỷ......" A Nguyệt đỏ mặt cúi đầu, "Nhưng một mình tỷ......"
"Bên kia tự nhiên sẽ có người tới tiếp ứng tỷ, yên tâm đi."
"Nhưng mà......" A Nguyệt lại ngẩng đầu, hốc mắt đỏ lên. Thanh Đăng lộ ra một nụ cười tươi với cô bé, "Tỷ đã chết, hiện tại còn có thể đứng ở chỗ này hoàn toàn là nhờ vào Định Hồn thuật (thuật con rối) của trưởng lão, tỷ cùng nương vẫn luôn nợ ân tình của Tử Kiếm Sơn Trang, bây giờ là lúc tỷ nên báo ân."
Thành Vô Vọng hay còn gọi là đảo Vô Vọng, là một hòn đảo tọa lạc ở giữa biển Nam Hải, cũng là một tòa thành trì. Truyền thuyết nói nơi đó lấy hoàng kim làm đất, lấy minh châu làm đèn, là nơi vô số thiếu niên mộng tưởng, nơi đó có những nữ tử đẹp nhất thế gian, có yến hội phong phú nhất thiên địa, có vô vàn lầu các hoa mỹ, có những bình rượu thơm ngon nhất.
Đồng thời cũng là nơi có quyền lực tối cao cùng du͙© vọиɠ đẫm máu. Ngay cả triều đình cũng không thể khống chế nổi nơi thần bí này, nơi đây chính là thánh địa của Ma giáo, là kẻ thù chung võ lâm chính phái.
Gia nhập Ma giáo, là có thể hưởng đủ những thứ này.
Phương pháp Thanh Đăng đi tới Thành Vô Vọng vô cùng đơn giản.
Giang hồ đồn thổi Cung chủ Dạ Ngưng Cung của Thành Vô Vọng đam mê mỹ sắc, một ngày không có mỹ nữ thì không vui, còn làm ra sự tình cực phẩm là bắt cóc công chúa đương triều đang trên đường liên hôn trở về để làm ấm giường, đương nhiên, Cung chủ đại nhân dung mạo tuyệt sắc, võ công có một không hai lại có được toàn bộ Thành Vô Vọng, làm gì có chuyện mỹ nhân nào không chịu sà vào lòng hắn.
Thanh Đăng vẫn luôn cảm thấy mấy lời "đồn thổi" này thật không đáng tin cậy, tình huống này của Cung chủ đại nhân so với nhật kí của tiểu cô nương thích xem thoại bản còn không đáng tin bằng. Chẳng qua đúng là gần đây có một vị công chúa bị bắt về, đội ngũ vẫn còn đang ở trên đường.
Vị công chúa này đang trên đường đi tới nước khác để liên hôn, lúc sắp tới biên quan gặp phải bọn cướp chặn đường, đây vốn là một công chúa hoàng tộc hữu danh vô thực, là một đứa con bên ngoài trong đám họ hàng xa của Hoàng đế, thân phận thì xấu hổ, địa vị còn không bằng một nô tỳ, lúc nước khác yêu cầu liên hôn Hoàng đế không nỡ gả cốt nhục yêu quý của mình đi, vị họ hàng xa kia vì lấy lòng Thánh thượng liền đưa ra đề nghị để cô đi thay, Thánh thượng tùy tay liền phong cô làm công chúa gả ra ngoài.
Chờ thánh chỉ phát ra mới bỗng nhiên hối hận, thấy cô nương được đưa tới lại là một nữ tử xinh đẹp như thiên tiên, nhưng lúc đó mọi chuyện đã chắc như ván đóng thuyền, cuối cùng Thánh Ghượng tuy đau lòng nhưng vẫn phải từ bỏ, Thanh Đăng cân nhắc có lẽ Thánh Thượng vốn muốn đem cô ấy thu vào hậu cung, chỉ tiếc bởi vậy mà người của Dạ Ngưng Cung liền động tâm tư.
Dạ Ngưng Cung người nhiều, phần lớn là fan não tàn của Cung chủ, gặp được mỹ nhân liền mang trở về cho Cung chủ nhà mình nhìn một cái. Người của Tử Kiếm Sơn Trang vẫn luôn cách xa xa đi theo đội ngũ này, lại biết tin vị công chúa này không chịu nổi đường xá mệt nhọc, gần đây ốm yếu cái gì cũng ăn không vào.
Biện pháp của Thanh Đăng rất đơn giản, cùng đám fan não tàn của vị Cung chủ kia thông đồng làm bậy.
***
P/s: Nói thêm về【 Thanh Hành Đăng 】: "Thanh Hành Đăng" - Cái tên này đến từ truyền thuyết Bách Quỷ Dạ Hành. Thanh Hành Đăng là một loại quỷ dưới địa ngục, mê hoặc con người chơi một trò chơi tên là "kể trăm câu chuyện". Cái gọi là "kể trăm câu chuyện" tức là một nhóm người đốt một chiếc đèn l*иg xanh, xung quanh là một trăm cây nến đang cháy. Mỗi người trong đó sẽ kể một câu chuyện ma quái quỷ dị, kể xong một chuyện tắt một cây nến, cho đến khi tắt hết 99 cây nến, phải dừng lại, chờ bình minh. Nếu kể đủ một trăm câu chuyện, vậy Thanh Hành Đăng (đèn l*иg xanh) sẽ đem tất cả những người kể chuyện xuống địa ngục.
(Phần p/s bên trên là của tác giả, mình vừa dịch vừa tra gg, baidu,...)
...
青灯行: Thanh Hành Đăng: Đèn màu xanh dương