Chương 1: Mở đầu

Edit: Dasom

Beta: Dasom

...

Tiểu nữ hài đứng ở giữa một con đường hẹp dài đen nhánh, không có đèn.

Mặc dù tầm nhìn chỉ là một mảnh hắc ám, hai mắt phảng phất như chìm vào giữa nước mực nồng đậm, tiểu nữ hài vẫn ngựa quen đường cũ sờ soạng xuống đất tiếp tục đi, phía cuối là một gian phòng. Không gian này cứ như bóng tối vô hạn không có lấy một tia sáng, khiến người ta như rơi vào đáy địa ngục hắc ám, nữ hài tử gõ gõ vách tường, nhẹ nhàng mở miệng, chất giọng thanh linh mà non nớt.

"Tiểu Từ, tỷ mang cơm tới cho đệ đây."

Qua một lúc, trong bóng đêm yên tĩnh ẩn ẩn xuất hiện một thanh âm, run rẩy sợ hãi.

"...... Tỷ tỷ?"

Theo tiếng nói non nớt của tiểu nam hài, nữ hài hướng về phía thanh âm vang lên đi đến, vươn tay chạm vào từng ngón tay lạnh lẽo của cậu, nắm chặt, một tay khác mở hộp cơm ra, lấy chiếc bánh bao vẫn còn nóng hổi nằm ở tận dưới cùng nhét vào tay cậu, nói: "Ăn một chút đi, tỷ trộm được đấy ~"

"Tỷ tỷ, Tiểu Từ không ăn cơm cũng không sao cả."

"Như vậy sao được." Nữ hài nhíu mày, trong bóng đêm sờ soạng đến cái eo mảnh khảnh của cậu, hung hăng véo một cái, tiểu nam hài ai ai kêu lên, nữ hài đắc ý rầm rì, "Gầy như thế này mai sau đi ra ngoài đánh nhau không phải là thua chắc rồi sao?"

Sự trầm mặc ngắn ngủ trong bóng đêm, tiểu nam hài thanh âm tan vỡ nói: "Tỷ tỷ, Tiểu Từ không ra được, trưởng lão nói đôi mắt của Tiểu Từ sẽ gϊếŧ người, Tiểu Từ cả đời chỉ có thể ở trong bóng đêm."

Nữ hài tử nhíu mi, vỗ ngực nói: "Tiểu Từ yên tâm, tỷ nhất định mang đệ ra ngoài." Nói xong, từ hộp cơm lấy ra một chiếc bánh bao khác, không phân trần thêm mà nhét vào miệng tiểu nam hài, "Bây, giờ, ăn, ngay, cho, tỷ!"

"......"



Tiểu nam hài bị bánh bao làm cho nghẹn lời, tựa hồ ngẩn ngơ một lúc, sau mới trúc trắc nhai nuốt, nữ hài nghe thấy thanh âm nhai nuốt của cậu liền cười tủm tỉm, "Ăn ngon không?"

"Có...... Mềm mại, rất thơm, nhân bên trong ăn rất ngon......"

"Đó gọi là thịt!" Nữ hài hưng phấn nói, thanh âm nhẹ nhàng, "Tiểu Từ thích ăn thịt sao! Vậy mỗi ngày tỷ sẽ mang thịt đến cho đệ ăn ~ tỷ tỷ cũng thích ăn thịt nhất!"

Tiểu nam hài ngẩn người, qua một lát lại nói: "Tỷ tỷ đừng đi thì hơn, bị nương phát hiện sẽ lại đánh tỷ."

"Đánh thì đánh đi, tỷ lại không sợ." Nữ hài khoanh tay trước ngực hừ hừ, đôi mắt bỗng nhiên sáng ngời như nhớ tới cái gì, "Ai nha, suýt nữa thì tỷ quên mất!" Nữ hài lấy từ trong ngực ra một chiếc bình lưu li, đen nhánh, sờ lên nặng trĩu lạnh băng, bên trong có thứ gì đó đang di chuyển.

"...... Tỷ tỷ?"

"Tỷ bắt được một con bướm." Nữ hài mở nắp bình, lấy ra con bướm bên trong, lại kéo một tay tiểu nam hài để cho cậu sờ vào, "Đây là con bướm, cánh của nó có màu sắc rất rực rỡ, có thể bay rất xa, vẫn còn sống đó."

Con bướm nằm giữa hai ngón tay nữ hài vẫy cánh gian nan giãy giụa, ngón tay tiểu nam hài co rúm lại một cái, bộ dáng có chút sợ sệt, dừng lại một chốc, lại thật cẩn thận đυ.ng vào lần nữa.

"Thật thần kỳ......"

"Đúng không, ha ha." Nữ hài dùng ngón tay xoa xoa cái mũi, đắc ý cười.

"Tỷ tỷ, chờ sau khi tỷ rời khỏi đây hãy thả nó đi nhé." Tiểu Từ thu tay nói.

"Được được được." Nữ hài nhét lại con bướm vào cái bình, lấy nắp gỗ đậy lại, sau đó liền quấn lấy Tiểu Từ hưng phấn lải nhải rất nhiều chuyện xảy ra ở bên ngoài, cuối cùng mới cầm hộp cơm lưu luyến đứng lên, "Tỷ phải đi rồi."

"Được, hẹn gặp lại tỷ tỷ." Tiểu nam hài thập phần ngoan ngoãn đáp lại.

"Đệ chờ nhé, một ngày nào đó tỷ nhất định sẽ thuyết phục được trưởng lão và mẫu thân thả đệ ra!"



Nữ hài dọc theo đường cũ trở về, bước ra khỏi nơi tối tăm đó, hoá ra là một gian nhà gỗ nhỏ, không có cửa sổ, nữ hài đẩy cửa lớn ra, trong lúc nhất thời bị ánh mặt trời chiếu thẳng vào đôi mắt, vô luận là bao nhiêu lần đi chăng nữa, tiểu nữ hài đều không kịp thích ứng, phải dùng đôi tay che lại.

Mùi hương này...

Từ phía thôn trang bay tới.

Chẳng lẽ Thôi đại thúc lại làm món thịt nướng với tiêu bắc? Nữ hài bĩu môi, chờ thích ứng với ánh sáng xong mới đi ra khỏi nhà gỗ, nhìn về phía sườn núi.

Nghe những tiếng thét chói tai vang vọng từ phía xa, chiếc bình lưu li trong tay tiểu nữ hài bỗng rơi xuống mặt đất, vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời.

Thôn trang phía xa bây giờ đang là một biển lửa, khói đυ.c màu xám bay loạn ngập trời.

Những ngọn lửa như những bông hoa đỏ rực yêu dã thiêu rụi từng căn nhà, cắn nuốt tầm mắt của nàng.

"Tiểu cô nương."

Nàng quay đầu, nhìn thấy một hồng y thiếu niên, tóc đen mắt đen, môi hồng răng trắng, mặt như ngọc quan, một hàng hắc y nhân cung kính đứng phía sau lưng hắn.

Thiếu niên thân tuyến đĩnh bạt, quần áo thêu ám văn hoa sen, hắn nhìn nàng, lộ ra một nụ cười như bách hoa đua nhau nở rộ, "Cố tiểu thiếu gia đang ở gian phòng phía trong kia, đúng không?"

Hắn cười bình tĩnh mà mỹ lệ, nữ hài lại vô cớ cảm nhận được từng đợt lệ khí chết chóc, tiểu nữ hài lui về phía sau vài bước, ngăn ở trước cửa nhà gỗ.

Nữ hài khẽ cắn môi, không tự ti không kiêu ngạo nhìn thẳng vào thiếu niên hoa phục trước mặt, đôi mắt kiên định lại trong trẻo vô cùng.

"Ta...... Tuyệt đối sẽ không để cho ngươi tổn thương Tiểu Từ."

Nữ hài đứng dưới vầng thái dương, bên chân còn đầy mảnh vỡ lưu li xinh đẹp rạng rỡ toả ra ánh sáng, con bướm đang nằm ở bên kia bỗng nhiên run lên, dùng đôi cánh xiêu vẹo của mình, từ từ bay về phía không trung.