Nữ nhân khuôn mặt dễ thương, dáng người yểu điệu cọ tới cọ lui với cánh tay nam nhân mặc thanh bào nhàn nhã chơi cờ. "Cung chủ, huynh nói sẽ dạy ta cưỡi chó sói, tại sao lại ngồi đây chơi cờ chán ngắt thế này."
Nam nhân mặc hắc bào ngồi đối diện đã không chịu được nữa, hắn khi không bị gọi đến chỉ để ăn cẩu lương thôi hay sao ?
"Cung chủuuuuuuuuuu!!!!!"
Hắc y phải công nhận Lưu Cung chủ quả thật chịu đựng rất giỏi a ! Mỹ nhân quyến rũ chừng này ở bên cạnh mà vẫn có thể ung dung đánh cờ thưởng trà. Trong khi hắn chỉ nhìn thôi cũng ngứa ngáy ruột gan.
"Aizz, Lưu huynh đệ, ngươi mau đem nữ nhân của ngươi đi đi thôi."
Lưu Hiệu Dư vẫn tiếu tiếu phi bất tiếu mà nhìn bàn cờ. "Không phải là Huyền Ngọc huynh lấy cớ rút lui ván cờ thua này ư ?"
"Diệp Huyền Chu cô nương đâu phải người của bản công tử chứ ! Tất nhiên không có lí do để giúp bản công tử rút lui."
"Diệp Huyền Chu, muội nói xem ?"
"Muội không phá, là huynh hứa dạy muội cưỡi sói." - Thiếu nữ xinh đẹp chu đôi môi nhỏ nhắn nũng nịu.
Huyền Ngọc thực sự phát bực. Hắn không hiểu nổi, là do hắn thấy Diệp Huyền Chu không đứng đắn hay Lưu Hiệu Dư không được cho nên xuân xanh kiều mị trước mặt cũng không lay động được ?
Lưu Hiệu Dư là thân bằng hữu của hắn từ khi cả hai tên còn thò lò mũi xanh. Thế nhưng mỗi người lại một tính cách khác một trời một vực. Huyền Ngọc tự thấy hắn hào hoa phong nhã cực điểm, vừa phong độ vừa khí chất vạn phần. Hắn thích theo đuổi nữ nhân thanh cao kiêu ngạo. Còn Lưu Hiệu Dư vừa giản dị vừa hoà nhã, thanh lịch, từ khi trở thành Cung chủ trên mặt y vẫn có nụ cười hiền hoà nhưng đã phảng phất vài phần hàn ý. Y không thích theo đuổi nữ nhân, cũng không cần theo đuổi, nữ nhân bên cạnh y không đếm xuể.
Nhưng y chỉ giữ lại một mình Diệp Huyền Chu sớm tối mài mực, chải tóc. Phải công nhận Diệp Huyền Chu vô cùng đẹp, tựa như ngọc nữ, tựa như thiên tiên, mỗi cử chỉ tuỳ ý của nàng ta cũng khiến người khác không rời nổi mắt.
Kì thực Diệp Huyền Chu cũng là một cô nương tốt, có điều, mỗi lần Huyền Ngọc cùng Lưu Hiệu Dư đánh cờ thì nàng ta lại bày ra bộ dáng kiều mị mà ra sức nũng nịu.
"Vậy là Diệp cô nương có thù oán với bản công tử rồi. Bất cứ khi nào bản công tử đến tìm Cung chủ của các người, cô nương đều khiến tại hạ không tập trung được vào bàn cờ."
Lưu Hiệu Dư nhướn đôi lông mày nhìn về phía Diệp Huyền Chu tỏ ý chờ đợi nàng trả lời. Diệp Huyền Chu vuốt mái tóc mềm mại của nàng mà nhẹ nhàng đáp lại. "Là Huyền công tử đều đến đúng lúc tiểu nữ cùng Cung chủ đang hẹn hò."
Huyền Ngọc hắn là được gọi đến ! Cung chủ nhà các ngươi gọi ta đến đó có được không vậy ? Hắn suýt nữa thì phun ra một câu nói bậy !
Lưu Hiệu Dư bên này cười thành tiếng châm chọc. "Vậy là do Huyền Ngọc huynh không giữ tâm tĩnh lặng khi chơi cờ rồi."
Huyền Ngọc lần này phun được ra một câu. "Con bà ngươi ! Bổn công tử không ngại đường xa đến đây đều là vì ngươi có được không ?"
Lần này Diệp Huyền Chu nhìn mặt Lưu Hiệu Dư một cái rồi mới nói. "Không được, Huyền công tử không thể có ý nghĩ kia với Cung chủ nhà chúng ta được. Cung chủ chỉ thích nữ nhân thôi."
Huyền Ngọc không nhẫn nhịn được. "Ý nghĩ kia ? Ý nghĩ kia là sao ? Hắn năm tuổi đã đè ngã ta ! Tám tuổi đã đấm ta khóc rồi ôm ta cười ha ha ! Ta phi !"
Lưu Hiệu Dư vẫn như cũ tiếu tiếu tựa phi tiếu mặc Huyền Ngọc cùng Diệp Huyền Chu luận đàm nhân sinh. Cũng tựa như ngầm thừa nhận toàn bộ hành vi không đứng đắn của hắn từ nhỏ đến lớn.
Thật ra Huyền Ngọc không biết. Năm mười ba tuổi Huyền Ngọc bắt đầu biết thích nữ nhân, rất hứng thú mà khoe với Lưu Hiệu Dư nữ nhân mà hắn thích, Lưu Hiệu Dư lúc đó là thiếu chủ ở tại Tán Kim Các đã nổi giận vô cớ, cấm Huyền Ngọc đặt chân đến Thiên Đỉnh.
Mãi đến khi Lưu Kiệt Thanh đại trưởng lão, cũng là Cung chủ đời trước đứng ra hoà giải hắn mới nhẫn nhịn làm lành. Nhưng làm hoà chẳng được bao lâu thì Huyền Ngọc theo Kỳ Xương nhị trưởng lão rời khỏi Thiên Trường Cung.
Trước lúc rời đi Huyền Ngọc vẫn còn nghĩ Lưu Hiệu Dư giận dữ là vì hắn thích nữ nhân mà mình đang theo đuổi rồi dứt khoát với vị tiểu thư đó cả đời không gặp.
Diệp Huyền Chu tròn mắt ngơ ngác nhìn Lưu Hiệu Dư như không còn tin vào nhân sinh quan nữa. Lưu Hiệu Dư chẳng đoái hoài uống một ngụm trà thong thả nói với Huyền Ngọc.
"Chúng ta tiếp theo sẽ làm gì ? Hai lão già đó đi lâu như vậy rồi..."
"Vẫn mượn Xích Phong Cung gây náo loạn đi thôi, hai lão già đó còn chẳng phải đều lo lắng ngươi sẽ huỷ hoại cơ nghiệp này của tổ tiên hay sao ?"
"Nếu còn làm tới nữa thật sự sẽ bị huỷ trong tay ta cùng với ngươi rồi hay sao ?"
"Đó là do ngươi làm Cung chủ không nổi, đừng lôi bổn công tử vào."
"Ngươi là Hắc Ngọc trưởng lão kia mà."
"Ngươi đó ! Nói tới làm bổn công tử tức giận !" - Huyền Ngọc đập mạnh xuống bàn. - "Bổn công tử trẻ trung hào hoa phong nhã thế này lại chỉ định làm trưởng lão !"
"Đây không phải cho ngươi chức quyền hay sao ? Là ta nhớ đến tình huynh đệ nồng đậm cho nên mới chia sẻ nha."
"Ta chỉ muốn làm hoa hoa công tử ngày ngày thảnh thơi mà thôi. Ngươi đừng đem những quyền lực thế này đến cho ta nữa."
Nói rồi Huyền Ngọc đứng dậy rời đi. Những lời này hắn nói là từ trong đáy lòng hắn mong muốn như vậy. Chẳng qua Cung chủ của hắn không hiểu được mà thôi.
Diệp Huyền Chu thấy khách đã về cũng không ngần ngại lôi kéo Lưu Hiệu Dư.
"Chúng ta đi cưỡi sói !!!"
Lưu Hiệu Dư cũng không tiện từ chối, cứ thế bị xách đi. Hắn cảm thấy Diệp Huyền Chu đúng là hảo muội tử, lúc hắn tâm trạng không tốt liền đem hắn đi chơi. Rất thú vị.