Hai mắt y nhắm nghiền, chân hơi lõm vào bãi cỏ, trong phút chốc linh khí bốn phía trở nên điên cuồng.
“Tự nhiên muốn thăng cấp ở đây?” Gã đàn ông gầy còm áo bào xanh không tưởng tượng nổi.
Thăng cấp nguy hiểm, nên không ai dám phạm sai lầm, người này lại có ý định thăng cấp dưới tình huống như thế này.
Buồn cười thật!
Năm người Chương Nguyệt lợi dụng thời cơ các tán tu đang ngây người, né tránh Thể tu, xông tới vây quanh Thường Nhạc, ý đồ kéo dài thời gian, để cho đại sư huynh thăng cấp.
Song cho dù đệ tử tông môn Luyện Khí kỳ mạnh cỡ nào, cũng không ngăn được tán tu cảnh giới Trúc Cơ, huống chi còn là sáu gã.
Rất nhanh, năm người đệ tử Hợp Hoan Tông đã bị hai gã tán tu đánh trọng thương.
Chương Nguyệt là người có tu vi cao nhất trong hàng ngũ Luyện Khí kỳ, nàng bóp nát từng viên linh thạch hạ phẩm, bất chấp tạp chất đang lẫn vào linh phủ, mạnh mẽ cầm kiếm đứng lên chặn trước mặt Thường Nhạc đang nhắm mắt thăng cấp.
Nam nhân gầy còm áo bào xanh cuối cùng cũng tỏ ra thiếu kiên nhẫn: “Phiền phức.”
Mấy đệ tử tông môn Luyện Khí kỳ này phiền toái hệt như mấy con gián đánh mãi không chết.
“Ta giải quyết đây.” Cách đó không xa hai tay Tiễn tu cầm cung, vô số mũi tên mang theo sát ý lao tới, Chương Nguyệt vung kiếm chém đứt một số mũi tên, linh phủ đau nhức, mặc dù nàng liều mạng mím chặt môi răng, nhưng cuối cùng cũng không nhịn được phun ra một ngụm máu lớn.
Giờ phút này, một mũi tên bay chéo về phía trán của Thường Nhạc.
Chương Nguyệt nghiêng mặt nhìn đại sư huynh đằng sau và cắn đầu lưỡi. Trong phút chốc, nàng trở nên tỉnh táo, sau đó nàng vận chuyển linh lực cuối cùng còn tồn tại và chém đứt mũi tên kia.
Ngay tức khắc, mũi tên mới lại đến gần, một mạch bắn thẳng vào hai tay nàng, mang theo áp lực nặng nề của cảnh giới Trúc Cơ kỳ, tàn nhẫn đánh Chương Nguyệt ngã xuống đất.
Vẫn chưa kết thúc, gã Tiễn tu kia cũng không vội gϊếŧ Thường Nhạc, ngược lại còn cầm cung bắn vào Chương Nguyệt đang nằm trên mặt đất.
Đầu tiên là bắn vào đùi, khiến nàng không thể cử động.
Tiễn tu liếʍ khóe miệng, cánh tay phải kéo cung, nhìn chằm chằm độ phập phồng trên cổ của Chương Nguyệt dưới mặt đất, trong mắt gã lóe lên sự khát máu: Độ cong phập phồng này sẽ nhanh chóng bằng phẳng thôi.
“Vυ"t——”
Ánh sáng của mũi tên xé rách hư không, mang theo sát ý dày đặc, hướng vào đầu Chương Nguyệt đang bị thương nặng.
“Keng!”
Mũi tên lạnh băng đó bị người ta chém đứt.
Là Thường Nhạc!
Y lại thực sự thăng cấp đến Trúc Cơ hậu kỳ.
Đôi mắt Thường Nhạc bởi vì cưỡng ép mở rộng gân mạch mà đỏ bừng, y tiến lên một bước bảo vệ Chương Nguyệt, rồi dùng hai ngón tay che trên thân kiếm, cố gắng vuốt xuống, lấy máu hiến tế thanh kiếm: “Thần hãy giúp đỡ ta, trừng trị kẻ ác!”
Ánh kiếm vàng rực sáng lên từ mặt đất, liên tiếp hội tụ đến thân kiếm.
Mọi tán tu ở đây đều cảm nhận được nguồn năng lượng kiếm ý dồi dào đang dâng lên.
Sắc mặt nam nhân gầy gò áo bào xanh rất xấu, gã không ngờ đệ tử trẻ tuổi này lại có đạo tâm, dưới tình huống như thế mà y cũng thành công thăng cấp thành Trúc Cơ hậu kỳ.
Gã bước về phía trước, khuyên vàng trong tay kêu leng keng, sát ý nồng đậm.
Tán tu y phục xám tro vẫn luôn bàng quan bỗng lên tiếng: “Phải đi rồi.”
Nam nhân gầy gò áo bào xanh tức khắc dừng lại, không biết gã nghĩ đến gì đó mà mọi sát ý đều tan biến, gã còn vội vã lui về sau: “Đi thôi!”
Đám tán tu nọ quỷ quái hệt như lúc đến, trong nháy mắt bọn chúng đã biến mất ở đường nhỏ phía Đông hồ sen.
—————
Tác giả có lời muốn nói:
Nhắc nhở trước, vốn dĩ viết để luyện bút lực, không hứa hẹn bảo đảm rằng hằng ngày sẽ có chương, chỉ bảo đảm nhất định sẽ hoàn thành.