“Ngươi đã thua.” Thường Ương chĩa kiếm vào tu sĩ trên mặt đất, vết thương trên cánh tay nàng đang chảy máu liên tục, theo chuôi kiếm chảy xuống và nhỏ giọt trên ngực của đối phương.
Tu sĩ không thể tin được mình sẽ thua, nhưng trên thực tế gã bị kiếm chĩa vào cổ họng, mặt gã đầy sự đấu tranh, cuối cùng nằm trên mặt đất hoàn toàn, từ bỏ cuộc chiến: “Ta thua, linh tuyền thuộc về ngươi.”
Lúc này Trường Ương mới cất kiếm đi, Kiếm tu lập tức xoay người rời đi, như thể không thể ở lại đây thêm được nữa.
“Trường Ương đạo hữu, không ngờ ngươi lại giỏi như vậy!” Bình Thanh Vân cũng có một ít vết thương trên người nhưng không nghiêm trọng bằng Trường Ương, cậu nói với vẻ mặt kinh ngạc.
Cánh tay phải của Trường Ương đã bị thương, nhưng nàng buộc phải sử dụng một chiêu thức mới học được. Xương trên tay nàng về cơ bản đã bị gãy. Nàng gật đầu với Bình Thanh Vân rồi đi về phía linh tuyền.
Vị trí của ao linh tuyền này tốt hơn nhiều so với vị trí mà nàng đã chiếm được ở vòng đấu trước.
Bình Thanh Vân bên cạnh ngó Trường Ương đang ngồi thiền, nhớ lại dáng vẻ khi nàng mới đến đây, ngập ngừng dò xét hỏi: “Trường Ương đạo hữu, ngươi có từng nghe nói mấy ngày trước có một tu sĩ Trúc Cơ cứ liên tục khıêυ khí©h tu sĩ Kim Đan sơ kỳ không?”
Trường Ương nhắm mắt: “Không có.”
Bình Thanh Vân do dự một lúc rồi hỏi: “Vậy những vết thương trên người ngươi lúc trước là vì sao?”
“Do đánh nhau với một số tu sĩ Kim Đan sơ kỳ nên để lại.”
“Ồ ra vậy.”
Bình Thanh Vân gật đầu, đột nhiên trợn to hai mắt phản ứng lại: Một số tu sĩ Kim Đan sơ kỳ là ý gì?
Chẳng lẽ bây giờ tu sĩ Trúc Cơ ai cũng giỏi đánh nhau như vậy sao?!
Trường Ương nhắm mắt ngồi thiền, dẫn linh khí khôi phục vết thương, Bình Thanh Vân dứt khoát bày trận bảo vệ ngay bên cạnh nàng.
Kiếm tu dưới tảng đá tỉnh dậy sau nửa giờ, không xung đột với hai người nữa, dù trong lòng bực bội nhưng vẫn lặng lẽ rời đi.
Màn đêm buông xuống, những vì sao ló dạng trên bầu trời.
Trường Ương mở mắt ra, xoay cánh tay phải, xương bên trong xem như đã được nối lại.
“Trường Ương đạo hữu, ngươi còn đan Tích Cốc không?” Bình Thanh Vân vuốt ve cái bụng đang sôi sùng sục của mình hỏi.
“Ngươi không có à?”
Bình Thanh Vân than thở: “Sư phụ nói ở Tinh giới có thực đường, nên ta đã mang theo những viên đan Tích Cốc còn sót lại trước đây và ăn hết chúng hôm qua rồi.”
Trường Ương lấy ra một lọ đan Tích Cốc, đổ ra mười viên cho cậu.
“Đa tạ.” Bình Thanh Vân ngay lập tức ăn một viên.
“Uầy, đây không phải là tên đã dùng trộm linh tuyền của ta sao? Lần trước để cho ngươi chạy thoát, hôm nay đúng dịp tính sổ.”
Dưới ánh trăng, năm tên tu sĩ Kim Đan sơ kỳ mặc y phục của Nam Đẩu Trai nhìn chăm chú về phía hai người, người mở miệng nói chuyện chính là tên tu sĩ dẫn đầu.
“Sao có thể coi là trộm cắp?” Bình Thanh Vân đứng lên bào chữa, “Ngươi còn đang chiến đấu, linh tuyền rỗng tuếch, nhất thời sẽ không có người sử dụng, ta chỉ là không đành lòng nhìn nó lãng phí.”
Khi tu sĩ dẫn đầu nghe được những lời cãi chày cãi cối này, trán gã nhói lên, khuôn mặt gã hoàn toàn tối sầm.
Trường Ương chậm rãi đứng dậy, quay đầu nhìn Bình Thanh Vân, theo như những tin nhắn cậu gửi lúc trước, há chẳng phải cậu đã đắc tội hơn bốn mươi tu sĩ sao?
Không, cần có ít nhất hai người đánh nhau, số lượng này phải tăng gấp đôi.
Khi đang giương cung bạt kiếm, Trường Ương âm thầm gật đầu, thế này thì tốt, nàng có nhiều trận để đánh.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Bình Thanh Vân: Đổi Vận Tông ×
Bình Thanh Vân: Gậy chọc cứt √