Trường Ương cau mày, không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Nàng dùng đầu ngón tay chạm vào đá truyền âm và phát hiện ra rằng mấy ngày trước Bình Thanh Vân cũng đã gửi rất nhiều tin tức cho nàng.
Khi đó, nàng đang bận canh giữ linh tuyền và chiến đấu với các tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, nên không để ý đến đá truyền âm.
Một, hai, ba… Trường Ương ước tính sơ bộ. Trong vòng năm ngày, Bình Thanh Vân đã gửi ít nhất hơn bốn mươi tin nhắn.
Nàng chưa bao giờ nhận được nhiều tin nhắn như vậy.
Khi Trường Ương bấm vào tin nhắn sớm nhất, giọng nói hào hứng của Bình Thanh Vân vài ngày trước lập tức vang lên.
“Trường Ương đạo hữu, mau đến nơi cách phía nam Linh Lễ Sơn hai dặm, đang có đánh nhau ở đây, linh tuyền trống không!”
Trường Ương hơi nhướng mày, tiếp tục xem tin nhắn thứ hai.
“Trường Ương đạo hữu, đến hướng cách Đông Nam một dặm, bọn họ đang đánh lộn, chúng ta có thể xài ké linh tuyền!”
“Trường Ương đạo hữu, cách hướng Đông Nam hai dặm, có linh tuyền dùng chùa!”
“Trường Ương đạo hữu, cách Tây Nam ba dặm, có thể dùng ké, mau tới đi!”
…
Sau đó, Trường Ương ngẫu nhiên mở một tin nhắn, cũng là nội dung tương tự, chỉ là địa điểm được thay đổi.
Nàng không thể không bội phục Bình Thanh Vân, chẳng lẽ đây là bản lĩnh thừa nước đυ.c thả câu của Chuyển Vận Tông?
Trường Ương ngẩng đầu nhìn hai vị tu sĩ Kim Đan sơ kỳ còn chưa phân định thắng bại, sau khi suy nghĩ một lát, nàng quyết định đi tìm Bình Thanh Vân trước, dùng ké một ít linh tuyền, thúc đẩy vết thương mau lành. Sau đó lại tìm cơ hội thách thức các tu sĩ Kim Đan sơ kỳ.
“Mấy ngày trước không thấy tin tức truyền đến, bây giờ ta qua đây.” Nàng trả lời tin nhắn của Bình Thanh Vân, rồi quay người vội vã đi về phía Tây.
. . .
Lúc Bình Thanh Vân nhận được hồi âm của Trường Ương thì cậu đang lặng lẽ nằm trong bụi cây rậm rạp, hai tay cẩn thận hấp thu linh khí trong linh tuyền ở cách đó không xa.
Những ngày qua, cậu đã ăn ké một cách thuần thục, chuyện chạy đến những linh tuyền không sâu không cạn gần đó, thông thường tu sĩ ở nơi này, mặc dù thực lực không tới trung kỳ, nhưng cũng không được xem là yếu, chiến đấu mất rất nhiều thời gian, cậu cũng có thể ăn ké lâu hơn một tí.
Dù sao, năm ngày qua lần nào cậu cũng có thể xài ké được, cho dù bị phát hiện cũng kịp thời trốn thoát.
Bình Thanh Vân thì thầm với đá truyền âm: ” Hãy đến nhanh lên, có lẽ còn lâu bọn họ mới xong.”
Tuy nhiên, lần này cuối cùng cậu đã bị lật tẩy.
Khi cậu vừa truyền tin, hai tu sĩ Kim Đan sơ kỳ đang đánh nhau bỗng dừng lại, đột ngột nhìn vào bụi rậm.
Thậm chí có một tu sĩ đã tung ra một chưởng, gã quát lên: “Cút ra đây!”
Để tránh một chưởng này, Bình Thanh Vân chỉ có thể nhảy lên từ bụi rậm và lộ diện trước mặt hai tu sĩ ở phía đối diện.
Một vị tu sĩ lạnh nhạt nói: “Ta tưởng là cái gì? Hóa ra là một con chuột ăn trộm linh khí.”
“Chúng ta chiến đấu kịch liệt ở đây, linh tuyền lại bị con chuột nhanh chân giành trước.” Một tu sĩ khác cười lớn, nhưng trong mắt lại có sát ý: “Không bằng xử lý hắn trước rồi mới quyết định thắng thua?”
Bình Thanh Vân vừa nghe thấy, chợt nhận ra có chuyện gì đó không ổn, lòng bàn chân có gió ngay lập tức chạy sang bên cạnh.
Hai tên tu sĩ kia đồng loạt đuổi theo, kiếm ý tàn bạo vặn vẹo, trực tiếp làm nổ tung tảng đá dưới chân.
Một tu sĩ lợi dụng tình thế nhảy về phía trước, chặn đường cậu.
“Đạo hữu à, ta chỉ thấy để linh tuyền trống không thật đáng tiếc, cho nên mới dùng một tí, chờ phân định thắng bại xong, dĩ nhiên ta sẽ trả lại cho các ngươi.” Bình Thanh Vân buộc phải dừng lại, liền vội vàng giải thích.
“Linh tuyền có hạn, ngươi dùng trước vậy chúng ta dùng cái gì?” Tu sĩ phía sau cười lạnh, dùng kiếm đâm tới.
Hai tay Bình Thanh Vân kết ấn: “Vạn thần phù hộ, xua tan tà ác.”
Cậu nghiêng người, cả hai tay đẩy sang trái và phải, một lá chắn tinh thần màu xanh lục tràn ra từ cơ thể cậu, chặn đường kiếm trong giây lát.
Nhưng chỉ có vậy thôi, lá chắn tinh thần bị tan vỡ trong chớp mắt.
Bình Thanh Vân định nhân cơ hội để tẩu thoát, nhưng hai tên tu sĩ Kim Đan sơ kỳ có kinh nghiệm chiến đấu phong phú. Vì vậy, họ đã sớm phát hiện ra ý định của cậu nên đuổi theo sát nút.