Ngày hôm sau, Linh Lễ Sơn lại phục hồi một lần nữa.
Trường Ương dậy thật sớm, chuẩn bị đến đó.
Nữ tu đầu sói ở cái giường phía đông bên cạnh cũng đã tỉnh dậy, trên giường nàng ấy không có chăn bông, vẫn là giường đá trơ trụi. Nàng ấy đang ngồi xổm ở đầu giường ăn, một tay cầm linh quả, một tay thì cầm thịt khô xông khói.
Quả nhiên thân thể của Yêu tu rất dũng mãnh, nàng ấy khôi phục nhanh hơn nàng rất nhiều, Trường Ương nghĩ trong đầu khi nhìn đối phương.
Bạch Mi nhận ra ánh nhìn chăm chú của vị hàng xóm, rồi nàng ấy lại cúi đầu nhìn đồ ăn trong tay mình, tưởng rằng đối phương thèm khát thức ăn của nàng ấy.
Vì vậy, nàng ấy nhét thịt khô xông khói vào miệng, rồi bẻ một miếng linh quả, vô cùng hào phóng đưa cho Trường Ương: “Ăn!”
Trường Ương nhận lấy, ánh mắt phức tạp: “… Cảm ơn?”
Nữ tu đầu sói rộng rãi xua tay, thuần thục chén sạch đồ ăn trong tay. Sau đó, nàng ấy nhảy xuống đất cái bịch, rồi nghênh ngang bước ra ngoài mà không thèm ngoảnh lại, bất chấp thái độ của hai nữ tu ở giường phía Tây ra sao.
Trường Ương cúi đầu nhìn xuống miếng linh quả chỉ to bằng ngón tay cái trong lòng bàn tay, lắc đầu và cuối cùng vẫn ăn nó, mặc dù nàng không nếm được vị gì cả.
…
Đến Linh Lễ Sơn, Trường Ương cầm một viên linh thạch thượng phẩm bên tay trái, nàng từ từ hấp thu linh khí bên trong. Nàng không có đan dược hồi phục, nước Tu Sang cũng đã dùng hết, vì thế nàng đành phải dựa vào linh thạch để tăng tốc độ phục hồi vết thương.
Đồng thời nàng đi lang thang ở vùng lân cận linh tuyền, nàng muốn tìm một nơi của linh tuyền, để tiếp nhận khiêu chiến của tu sĩ Kim Đan sơ kỳ.
Những năm qua, Trường Ương đã chiến đấu với rất nhiều yêu thú, chúng thường hung hãn phát tiết sức mạnh toàn thân. Tuy nhiên, sau khi đánh nhau với các tu sĩ Kim Đan sơ kỳ vào mấy ngày trước, nàng mới phát hiện rằng, chung quy chúng cũng không giống với tu sĩ, cơ thể của họ linh hoạt và chiêu thức cũng mới lạ hơn.
Cho nên, trong lòng Trường Ương rất mong chờ được chiến đấu với các tu sĩ Kim Đan sơ kỳ.
Song, nàng đã đi một vòng và nhận ra rằng hôm nay ngay cả vị trí hẻo lánh nhất cũng có người chiếm giữ.
Trường Ương: “…”
Nàng dậy sớm nhưng vẫn chưa tìm được vị trí, có vẻ như lần sau nàng sẽ không thể trở về nơi ở được nữa.
Sau khi quay lại, vẫn không có vị trí, nhưng đánh nhau bắt đầu xảy ra thường xuyên.
Trường Ương rất muốn kết thúc chuyện này, nên cuối cùng nàng đã di chuyển tới một thung lũng nơi có linh tuyền tuôn chảy. Khi nhìn thấy một tu sĩ đang ngồi xếp bằng, nàng lập tức chuẩn bị tiến lên chủ động khiêu chiến.
Hết lần này tới lần khác cứ có người nhanh hơn nàng, một tia kiếm trước một bước bay về phía người tu sĩ ngồi cạnh linh tuyền trong thung lũng.
“Ai đó?!” Tu sĩ mở mắt, rút kiếm và giận dữ hét lên.
“Linh tuyền này thuộc về ta.” Tu sĩ cướp bóc xuất hiện từ trong khu rừng rậm, cười khẩy nói.
Trường Ương: “…”
Nàng chỉ có thể đi vòng quanh và lại tìm mục tiêu mới để khiêu chiến.
Nhưng hôm nay, có vẻ như nàng đã có một khởi đầu không tốt. Mỗi lần nàng muốn bước lên hành động thì sẽ luôn có tu sĩ khác giành khiêu chiến trước.
Mắt thấy đã trôi qua hơn nửa ngày, Trường Ương dứt khoát không đi, chờ hai vị tu sĩ đối diện phân thắng bại, nàng lại tiến lên khiêu chiến lần nữa.
Nửa giờ sau, kết quả đã được quyết định, nhưng lại có một tu sĩ Kim Đan sơ kỳ mới nhảy ra.
Trên thực tế, những tu sĩ Kim Đan này thậm chí còn không thèm nhìn đến một tu sĩ Trúc Cơ, nhanh chóng bắt đầu chiến đấu với nhau.
Trường Ương bị bỏ qua, chỉ có thể tiếp tục đứng sang một bên, nàng nghĩ một lát nữa định đoạt được thắng bại thì mình nhanh chóng xông lên.
Lúc này, nàng phát hiện đá truyền âm quanh eo phát sáng nên bước sang một bên, nhặt lên và mở ra.
“Trường Ương đạo hữu, ta biết ngươi hiếu thắng, nhưng con người đôi khi phải vứt bỏ mặt mũi.” Giọng nói thành khẩn của Bình Thanh Vân truyền tới, “Sư phụ ta từng nói, mặt mũi là thứ không đáng giá nhất, không chắc khi nào chúng ta sẽ khảo hạch, vì vậy chúng ta phải nhanh chóng nâng cao tu vi của mình mới được. Ta ở cách ngoài phía Tây ba dặm, ngươi suy nghĩ thông suốt rồi đến tìm ta.”