Trường Ương nói không chút do dự: “Ta chọn Bắc Đẩu Các.”
Tu sĩ đặt một tấm ngọc bài lên trên đạo bào, đưa tất cả cho nàng: “Rẽ phải, đi theo con đường nhỏ phía trước, phía sau ngọc bài có khắc chỗ ở của ngươi.”
“Nam Đẩu Trai chọn sáu vị Tinh Quân, Bắc Đẩu Các chọn bảy vị Tinh Quân.” Trường Ương không đi ngay mà nhìn đối phương hỏi, “Vậy thì các vị chọn Tinh Chủ từ đâu?”
Tu sĩ lại đặt thêm một bộ đạo bào lên khay, sau khi nghe vậy, y ngước mắt lên và quan sát Trường Ương ở đối diện, một lát sau như cười như không nói: “Tinh Chủ không liên quan đến ngươi.”
Không đợi nàng lên tiếng, tu sĩ đã nghiêng đầu hô: “Người kế tiếp.”
Người phía sau tiến lên, Trường Ương chỉ đành tránh ra và yên lặng đi sang bên cạnh.
“Trường Ương đạo hữu!” Bình Thanh Vân ở một hàng khác chạy tới, “Ta thấy ngươi chọn Bắc Đẩu Các, Thất Sát Tinh thuộc Bắc Đẩu à?”
“Thất Sát Tinh ở Nam Đẩu Trai.” Trường Ương giũ đạo bào ra, họa tiết bảy ngôi sao trắng trên nền đen, tương phản với đạo bào nàng mặc trong mơ.
Bình Thanh Vân kinh ngạc: “Vậy tại sao ngươi lại chọn Bắc Đẩu Các?”
Trường Ương không nói, đúng là nàng muốn đi ngược lại với giấc mơ.
Giấc mơ tiên tri?
Nàng tuyệt đối sẽ không trả giá bằng tu vi của mình, để đi giúp một người ghét mình giải độc.
Bắt đầu từ giây phút này, nàng đã chọn một con đường hoàn toàn ngược lại.
“Nhưng mà trùng hợp là ta cũng chọn Bắc Đẩu Các.” Bình Thanh Vân bên cạnh phấn chấn nói, “Trường Ương đạo hữu, sau này chúng ta chính là người chung một môn phái.”
Trường Ương nhét đạo bào vào trong túi trữ vật, đè nén sự chán ghét đối với chàng trai trẻ trong mộng: “Đi thôi.”
Bình Thanh Vân cẩn thận chạm vào ngọc bài: “Ta ở 826.”
Trường Ương cúi đầu nhìn ngọc bài trong tay, mặt trước được khắc Bắc Đẩu Các, mặt sau là hình bảy ngôi sao, phía dưới cùng có một dãy số, 1013.
Hai người men theo con đường nhỏ bên phải phía trước, không lâu sau, một tòa nhà gỗ chui lên từ mặt đất rồi xuất hiện ở trước mắt họ, ngay phía trên có treo một tấm bảng “Bắc Đẩu Các”.
“Trường Ương đạo hữu, ta đi lên trước.” Bình Thanh Vân tách khỏi nàng và hào hứng đi tìm chỗ ở của mình.
Trường Ương bước vào tòa nhà gỗ, đi theo chỉ dẫn trên biển hiệu ở sảnh và đi đến bên phải tầng một. Phòng thứ mười ba là nơi ở của nàng.
Nàng đẩy cửa vào, bên trong rộng rãi hơn nơi ở ban đầu của nàng tại Hợp Hoan Tông rất nhiều, nhưng cũng có thêm ba người nữa.
Trong phòng có một bàn trà, bốn cái ghế, thêm một dãy giường chung lớn, có hai nữ tu sĩ đã bày đệm sẵn, một người ngồi ở bàn, một người thì đứng bên cửa sổ ngắm nhìn sáo ngọc trong tay. Ngoài ra ở hướng đông, có một nữ tu sĩ đang quay mặt ra cửa và ngồi xổm trên giường đá, trên giường nàng ấy không có gì cả.
Trên giường chung chỉ còn lại một cái giường ngủ gần phía Đông.
Trường Ương thấy vậy, bèn tìm tấm nệm trong túi trữ vật, nàng ôm nó đi đến cái giường ở gần hướng Đông rồi trải chăn ra.
“Rột rột, rột rột.”
Bên cạnh liên tục truyền đến tiếng động, Trường Ương lơ đãng quay đầu nhìn, liền không nhịn được ngả người về sau, nàng liền định cầm kiếm.
— Nữ tu ở giường phía Đông có một cái đầu sói chân thực, răng nanh của nàng ấy lộ ra ngoài, trong tay còn ôm một quả trái cây lớn, hạch nhân đã bị cắn một nửa.