“Hiện giờ quỷ cát tụ tập ngày càng nhiều, ngươi lại bị thương nặng, không thể công kích chúng được nữa, tự nhiên lại gia tăng sức mạnh cho quỷ cát.” Xương Hóa xuyên qua thân bút cùng túi trữ vật, bà ấy quan sát Bình Thanh Vân đang nhắm mắt, “Cậu ta sắp kết Kim Đan thành công, ngươi trốn một lúc.”
Quỷ cát xung quanh đã ngửi thấy sự mệt mỏi của người tu sĩ bị mắc kẹt, cát vàng cuộn phồng lên, càng tàn phá bừa bãi hơn, hai con quỷ cát điên cuồng xông về phía nàng.
Tuy nhiên, Trường Ương không hề trốn tránh, tay trái nàng bóp vỡ hai viên linh thạch thượng phẩm, một dòng linh khí thuần túy tràn vào linh phủ khô khốc, sự đau đớn ở vết thương trên người cũng được xoa dịu.
Xương Hóa thấy vậy, đoán được nàng vẫn muốn đánh tiếp, trong lòng bà ấy nóng nảy, sao tên tiểu bối này liều lĩnh và hiếu thắng quá vậy trời, không thèm xem tính mạng mình ra gì luôn?
Bóng mực đen thoắt ẩn thoắt hiện trên bút ngọc thanh trúc, bà ấy đã định bay ra ngoài cứu người.
“Đừng động vào linh lực của ta.” Trường Ương bỗng nhiên dùng ý thức tinh thần cảnh cáo Xương Hóa.
Bóng mực đen dừng lại: “…”
Những con quỷ cát đã đập vào mặt, khiến cho người ta muốn tránh cũng không được.
Nét mặt Trường Ương nghiêm nghị và lạnh giá, nửa bên mặt còn để lại vết thương do quỷ cát bắn vào, nàng cầm kiếm nhảy lên, chỉ để lại tàn ảnh, nàng lao xuống, lượn quanh rồi siết cổ cơ thể cột cát vàng từ dưới lên.
Nhìn từ xa, chỉ cảm nhận được ánh sáng kiếm lạnh lẽo đang chớp tắt liên tục.
Một lát sau, cát vàng do hai con quỷ cát lao xuống cuốn lên đột nhiên phân tán, ngay sau đó thi thể quỷ cát dài bốn thước rưỡi nặng nề ngã xuống.
Trường Ương rơi xuống đất, nhìn xác côn trùng dài màu vàng đất bị chém đứt rời, chúng có đôi cánh màu vàng xám giống hệt con thiêu thân.
Nàng như có điều suy nghĩ thấp giọng nói: “Thì ra đây chính là quỷ cát.”
Xương Hóa hoàn toàn ngậm miệng.
Vị tiểu bối này không thể gϊếŧ chết quỷ cát bằng một chiêu, nên nàng liền vung kiếm vô số lần, chỉ cần đủ nhanh, trước khi cát rơi xuống hòa lẫn vào nhau thì vẫn có thể gϊếŧ chết được chúng như thường.
Mặc dù quỷ cát không phải là yêu thú cao cấp ghê gớm gì, nhưng với cảnh giới Trúc Cơ thì nàng thực sự khá giỏi.
Sau đó, Trường Ương như đã mở mang đầu óc, nàng xuất kiếm cuốn lấy quỷ cát hội tụ trên cơ thể cát vàng, tốc độ nhanh đến nỗi xác của quỷ cát thường hay rơi lả tả xuống cùng với cát vàng.
Gϊếŧ tới cùng, Trường Ương thậm chí mơ hồ nghe thấy âm thanh vỗ cánh yếu ớt của quỷ cát, nó đang lẩn trốn bên trong cát vàng, và thế là nàng không cần phải thử chém từng tấc từ dưới lên trên nữa.
Khi con quỷ cát cuối cùng bị thanh kiếm của nàng đâm vào thì mất đi sức sống.
Bình Thanh Vân vẫn luôn nhắm mắt đột phá cuối cùng cũng tu thành Kim Đan, khoảnh khắc cậu mở mắt, có một vùng ánh sáng vàng ngập tràn, khí thế đã gia tăng, sau đó cậu rũ sạch cát vàng đầy người.
Trường Ương thu kiếm vào vỏ, nàng xoa cổ tay tê dại, lại bóp vỡ thêm một viên linh thạch thượng phẩm để bổ sung linh lực, trên người nàng có rất nhiều vết thương dày đặc.
Cát vàng do lũ sâu cát cuốn lên không hề đơn giản, từng hạt cát ở đây đều chuyển động với tốc độ cao. Mỗi lần nàng đến gần, mà không dùng lá chắn tinh thần bảo vệ thì sẽ bị cát vàng bắn tóe vào người như có một con dao cứa qua cơ thể.
“Trường Ương đạo hữu, để ta cầu phúc cho ngươi!” Bình Thanh Vân đứng dậy chạy tới bên cạnh nàng, một tay không quá linh hoạt nâng lá chắn tinh thần lên, định phòng thân, thấy bốn bề tĩnh lặng, cậu kỳ quái hỏi, “Mấy con quái vật kia đâu rồi?”
“Chết rồi.” Trường Ương liếc nhìn cậu, nhịn không được lại lần nữa nhìn vào trong linh phủ, nhưng vẫn không có dấu hiệu đột phá nào.
Bình Thanh Vân thở một hơi dài nhẹ nhõm, lại hỏi: “Tiếp theo chúng ta nên đi đâu? Khi đến đây, họ cũng không cho chúng ta biết vị trí của Tinh Giới.”
Trường Ương lấy ra thẻ bài thông hành của Tinh Giới, lật tới mặt sau, nhìn chằm chằm bản đồ sao một lúc lâu: “Nếu nó được gọi là Tinh Giới, vậy thì chúng ta cứ đi về hướng ngôi sao sáng nhất đi.”
“Nhìn bầu trời đi, ít nhất phải một giờ nữa trời mới tối.” Bình Thanh Vân hỏi nàng, “Ngươi có muốn chỉnh đốn và nghỉ ngơi trước không? Ta sẽ bảo vệ cho ngươi.”
Trường Ương đồng ý ở lại nghỉ ngơi, nhưng không chấp nhận sự bảo vệ của đối phương, nàng luôn thầm cảnh giác với người ngoài.