Chương 33: Đóng lối vào Giới (2)

Xúc tu cát vàng lao tới, mỗi một hạt cát đều giống như một cây đinh, đóng vào bả vai Trường Ương, khiến thân thể nàng chìm sâu xuống và ngã vào bãi cát.

“Cẩn thận! Nó ở trên đầu ngươi!” Bình Thanh Vân nhìn cơ thể cát vàng trên không trung, nó hóa thành một bàn tay, đánh về phía Trường Ương đang nằm trên cát, cậu không nhịn được hét lên.

Vai trái Trường Ương đau đến nỗi mất đi tri giác, đôi mắt nàng hơi nhòe đi trong một lúc, khi bên tai nghe thấy tiếng kêu của Bình Thanh Vân, tay phải nàng mới cầm kiếm cắm vào cát, chống nửa người trên và lăn sang bên cạnh.

Khoảnh khắc lòng bàn tay cát đập xuống, Trường Ương mặc kệ cảm giác đau nhói khi bị vụn cát bắn tung tóe lên mặt, nàng lại phóng đến, ánh sáng kiếm chợt lóe lên, chặt đứt bàn tay cát!

Bàn tay cát vốn tụ thành hình sụp đổ ầm ầm, như thể mất đi sự nâng đỡ, rải rác khắp mặt đất, lẫn vào trong bãi cát vàng.

Trường Ương nắm kiếm, cảnh giác quan sát xung quanh, nàng cũng không cho rằng chỉ một kiếm đã tiêu diệt được thứ này.

Đúng như dự đoán, còn chưa chờ Bình Thanh Vân đến gần Trường Ương, thì mặt đất đã bắt đầu rung chuyển.

Trong chốc lát, gió thổi tung cát, xung quanh hai người trồi lên mấy cái trụ cát vàng hình cầu, đồng loạt uốn cong lao thẳng đến, ngăn chặn toàn bộ con đường thoát của họ.

Trường Ương ngẩng đầu nhìn quái vật cát vàng đang sà xuống, nàng xoay chuôi kiếm, linh lực vàng nhạt quấn quanh thân kiếm, đột nhiên bay lên, tấn công trực diện.

Bình Thanh Vân chuyển động viên ngọc xanh, đang định cầu chúc may mắn cho nàng, thì bất ngờ cậu cảm thấy: “Toi rồi.”

“Trường Ương đạo hữu, bắt lấy!” Cậu ném năm viên linh thạch thượng phẩm mình đã đào được cho nàng, “Tất cả dựa vào ngươi hết đấy!”

Trường Ương vung kiếm chém đứt quái vật cát vàng đang bao vây và tấn công trên đầu, một tay khác bắt lấy linh thạch được ném tới, đồng thời nàng rơi xuống đất cùng với cát vàng bay đầy trời, sau đó nàng nghiêng đầu nhìn sang hướng Bình Thanh Vân, người đột nhiên ngồi thiền: “Ngươi làm gì vậy?”

Bình Thanh Vân thành thật nói: “Ta muốn đột phá.”

Trường Ương ngây ngẩn: “Ngươi…”

Linh khí trong sa mạc mỏng manh, cậu ta cũng chưa trải qua sinh tử, tại sao lại đột phá?

“Chuyển Vận Tông dùng vận may trời ban để tu đạo.” Có lẽ Bình Thanh Vân nhận ra sự nghi ngờ của nàng, tốt bụng giải thích, “Ta vừa tình cờ nhặt được năm viên linh thạch thượng phẩm, đó là do vạn thần đã cầu chúc cho ta, vận may trời ban được gia tăng, vì vậy linh phủ của ta xuất hiện cảm giác, khiến nó sinh ra Kim Đan.”

“…”

Trường Ương mặt không cảm xúc chém vỡ quái vật cát vàng đang tấn công đến, nghĩ đến việc mình đã dừng lại ở Trúc Cơ đỉnh trong suốt một năm trời, cho dù nàng đã đi đến các bí cảnh nhỏ và chém gϊếŧ yêu thú khắp nơi thì cảnh giới của nàng cũng mãi không thay đổi.

Vì vậy, động tác vung kiếm của nàng càng mạnh và càng nhanh hơn.

Nhưng chẳng bao lâu, Trường Ương đã phát hiện ra có gì đó không ổn, bất kể nàng chém nát bao nhiêu quái vật cát vàng thì sau khi những thứ đó rơi lả tả, tốc độ chúng kết lại thành hình dạng ngày càng gian xảo hơn.

Năm giác quan của nàng được kích hoạt đến tột cùng, nhưng dần dần nàng không bắt được quái vật cát vàng mới hình thành, bị chúng tấn công thành công mấy lần, vết thương của nàng càng ngày càng nhiều.

Một lần bất ngờ mất cảnh giác, Trường Ương bị quái vật cát vàng hung bạo đánh vào giữa ngực, cả người nàng bay về phía sau. Ngay tức thì khiến khí huyết dâng trào, nàng phun ra một ngụm máu tươi.

“Đây là quỷ cát, miễn là cơ thể thật sự của nó không bị phá hủy, nó sẽ hấp thu toàn bộ sức mạnh từ lực tấn công của tu sĩ, càng ngày càng mạnh, khiến những con sâu cát khác tụ tập lại và bao vây cho đến khi nó có thể nuốt chửng tu sĩ.

Giọng nói của Xương Hóa bỗng nhiên vang lên trong đầu Trường Ương.

Trường Ương giơ tay lên lau đi vết máu trên miệng, kiên cường đẩy mình đứng dậy: “Cơ thể thực sự của chúng là gì?”

“Quỷ cát ẩn nấp bên trong cơ thể của cát vàng, vị trí không xác định. Với trình độ của ngươi, khó có thể đánh trúng nó trong một chiêu.” Xương Hóa nói, “Ngươi trốn một lát, chịu đựng đến khi đệ tử Chuyển Vận Tông đó tu luyện thành Kim Đan, dựa vào cậu ta cầu vận may cùng với sự che chắn bằng linh lực của tu sĩ Kim Đan thì các ngươi mới có cơ hội trốn thoát.”

Trường Ương cúi đầu cười khẽ, nhưng khóe miệng nàng cong lên hơi lạnh lùng: “Ta không dựa vào vận may, cũng không dựa vào người khác.”

Xương Hóa ở trong bút ngọc thanh trúc thoáng cau mày, mặc dù bà ấy có thể thông qua thân bút quan sát sự việc bên ngoài, nhưng mỗi khi tỉnh dậy, bà ấy đều cần được cung cấp linh lực để nuôi dưỡng, nên trước đó không thể nhắc nhở đối phương kịp thời.

Vị tiểu bối này tuổi còn trẻ, mà chẳng biết tại sao lòng đề phòng của nàng vô cùng nặng.