Trường Ương không biết chuyện gì đã xảy ra, vô thức kéo cậu chạy xuống phòng ở ba tầng bên dưới, tu sĩ rải rác xung quanh cũng phản ứng nhanh, rối rít chạy về hướng cửa khoang.
Tuy nhiên, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, giống như bị thứ gì đó kích nổ, cả chiếc thuyền mây hồng ngọc nổ tung thành từng mảnh.
Các tu sĩ trẻ trên boong chưa kịp phản ứng, thì đã cùng nhau rơi khỏi boong thuyền hồng ngọc bị xẻ đôi.
“A a a a a! ! !”
Rơi xuống từ trên không làm cho Bình Thanh Vân không nhịn được gào thét, cậu hoang mang và rối loạn chuyển động chuỗi ngọc xanh trên cổ tay, nhắm mắt niệm: “Vạn thần giúp ta, gặp dữ hóa lành. Vạn thần giúp ta…”
Trong khoảnh khắc ngã xuống, Trường Ương đã triệu hồi thanh kiếm của mình, định cưỡi nó bay lên, tuy nhiên, luồng không khí do thuyền mây văng tung tóe gây ra khiến nàng không thể ngự kiếm thuận lợi, còn có những mảnh vụn hồng ngọc sắc nhọn đập xuống đầu nàng.
Sau khi nàng túm chặt lấy cổ áo của Bình Thanh Vân, tránh thoát mảnh vụn, nàng gắng hết sức thả ra năm giác quan, chờ rơi ra khỏi luồng khí dữ dội, nàng mới có cơ hội ngự kiếm bay lên trời.
“Vạn thần giúp ta, gặp dữ hóa… Ơ?” Bình Thanh Vân nhận thấy chân mình vững vàng, không khỏi mở mắt, cúi đầu nhìn qua, mới phát hiện mình đang đứng trên thân kiếm.
Cậu giương mắt nhìn bóng người gầy gò quen thuộc phía trước, nhất thời vô cùng cảm động: “Trường Ương đạo hữu, ngươi thực sự là phước lành của ta!”
Trường Ương không rảnh để ý đến cậu, tập trung ngự kiếm đi xuống.
Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, bầu trời tráng lệ và kỳ lạ đã biến mất, thay vào đó là một vùng đất màu vàng vô tận đến từ nơi xa xa bên dưới.
“Đó là sa mạc!” Bình Thanh Vân hô to.
Khi hai người có thể nhìn rõ bộ dáng thực sự của vùng đất màu vàng vô tận phía dưới, Trường Ương bỗng nhiên cảm thấy thân kiếm mất kiểm soát, không cách nào cưỡi được.
“Trường Ương đạo hữu, tại sao chúng ta lại rơi xuống? !” Bình Thanh Vân cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.
“Ở đây không thể ngự kiếm.” Trường Ương dứt khoát thu kiếm, “Bảo trọng chính mình.”
Không có thân kiếm nâng đỡ, hai người thẳng tắp rơi xuống, khi sắp ngã, Trường Ương đã dùng linh lực bảo vệ toàn thân, lăn tại chỗ một vòng, giảm bớt phần lớn tác động.
Bên cạnh, Bình Thanh Vân đã có kinh nghiệm rơi từ trên không xuống, cậu đã biết cách tự bảo vệ đầu và tứ chi của mình, cậu rơi xuống đất lăn mấy vòng và chỉ bị trầy da một chút.
Hai người lần lượt bò dậy từ trong bãi cát vàng, Trường Ương lại thử ngự kiếm mấy lần, nhưng vẫn không được.
“Không ngờ cuối cùng mình cũng không vào được cửa Tinh Giới.” Bình Thanh Vân phun ra vài ngụm cát, vẻ mặt như đưa đám, “Ta còn đang muốn ở lại Tinh Giới mười năm.”
Trường Ương nhìn về phía cậu: “Tại sao phải ở lại mười năm?”
Bình Thanh Vân thoáng sửng sốt: “Tông môn của ngươi không nói cho ngươi biết à? Tinh Giới sẽ tuyển chọn Tinh Chủ và Tinh Quân trong vòng mười năm, trong thời gian này, khi chúng ta vào Tinh Giới, chúng ta sẽ có nguồn tài nguyên phong phú để sử dụng, tốc độ thăng cấp tu vi cũng sẽ vượt xa ở Tứ Giới.”
“Tóm lại, cho dù cuối cùng ngươi không được chọn trở thành Tinh Chủ hay mười ba vị Tinh Quân, nhưng chỉ cần ngươi có thể ở lại đến ngày truyền ngôi thì những người khác cũng sẽ có cơ hội nhậm chức ở Tinh giới.” Cậu bổ sung thêm, “Cơ hội tốt như vậy ngàn năm mới có một lần, chúng ta cũng đúng lúc gặp được.”
Trường Ương như có điều suy nghĩ: “Thì ra là như vậy.”
Sư phụ chưa được một nghìn tuổi, lại chưa từng bước vào Tinh Giới, chắc hẳn năm đó sư tổ cũng không nói chi tiết.
“Sư tôn ơi! Người hãy tha thứ cho sự vô dụng của đệ tử, không vào được Tinh Giới, không thể thay đổi vận mệnh của Chuyển Vận Tông!” Bình Thanh Vân giơ hai tay lên trời, chán nản hô to.
“Vẫn chưa kết thúc.” Trường Ương cầm kiếm nhắc nhở, “Đây cũng là một thử thách khác để đi đến Tinh Giới.”
Bình Thanh Vân lập tức nghiêng đầu: “Thật à?”
Trường Ương nhớ lại tình hình lúc đó: “Khi thuyền mây xảy ra chuyện, mấy người chấp sự không nói gì mà đã biến mất tăm.”