Chương Nguyệt do dự một lúc lâu, nhưng vẫn cất thanh đoản kiếm hình hạc vào trong túi trữ vật, nàng ấy muốn xem trực tiếp quá trình nó biến thành giấy.
Thường Nhạc cũng không ngăn cản, chỉ ra hiệu cho họ đi theo, đừng tụt lại phía sau.
Diện tích của trung tâm bí cảnh rộng lớn hơn dự đoán, thỉnh thoảng chợt có cung điện xuất hiện, đoàn người Hợp Hoan Tông lại đi qua bảy tám hành lang ngoằn nghoèo, rồi đến bên trong hoa viên của một tòa núi giả.
Đủ loại hoa đua nhau khoe sắc trong vườn, giữa vẻ mỹ lệ lại lộ ra chút lạ lùng.
“Hoa đào nở vào tháng ba, mẫu đơn tháng tư mới nở, hoa cúc thì mùa thu mới có, mấy loài hoa đó chắc chắn là giả.” Chương Nguyệt lập tức nhận ra có điều gì không ổn.
Nàng ấy vuốt một cây đào, nhanh chóng tìm được ký hiệu ở một nơi trên thân cây: “Quả nhiên là vẽ.”
Chương Nguyệt ngẩng đầu nhìn hoa đào trên nhánh cây, tiếp theo hái một cánh, thậm chí nàng ấy còn ngửi được mùi hương thoang thoảng, ai mà ngờ rằng những bông hoa này đều được vẽ ra.
“Những bông hoa thược dược này hình như là thật.”
“Xác thật không có ký hiệu!”
“Bên kia còn có một hồ sen kìa.”
Phía trước có một ao sen đung đưa trong gió, đang nở rộ xinh đẹp.
“Vấn… Thiên Liên.” Thường Nhạc bị thu hút bởi một tấm bia đá bên cạnh ao, y chậm rãi đọc lên chữ trên mặt bia.
“Đại sư huynh, chúng ta qua đó nhìn xem.”
Hoa cỏ trong hoa viên thật giả lẫn lộn, tiếp tục đi về phía trước, trên hồ sen được xây một chiếc cầu hình vòm, nối thẳng đến cung điện bên kia, nhìn từ xa đã có thể thấy linh khí nồng đậm dồi dào, chỗ đó hẳn là trung tâm của mắt trận.
Thường Nhạc thấy thế bèn gật đầu: “Đi thôi.”
“Sư huynh, nếu thược dược là thật, có phải mang ra ngoài được không?” Chương Nguyệt tụt lại phía sau không biết đã hái được một đống thược dược từ lúc nào, rồi ôm đến trước mặt Thường Nhạc.
Màu trắng của thược dược gần như ập vào mặt y, Thường Nhạc hơi ngả người ra sau: “Muội có thể tự mang đi.”
Sư đệ bên cạnh chen vào nói: “Chương sư tỷ, dù hoa này là thật, cũng không phải pháp bảo, mang ra ngoài có tác dụng gì?”
Sự hưng phấn trên mặt Chương Nguyệt chưa biến mất: “Đương nhiên là kỷ niệm lần đầu tiên tỷ vào bí cảnh.”
“Hái xuống rồi, thì nửa tháng mười ngày nữa là chúng héo hết, trừ khi tỷ luôn đặt nó trong túi trữ vật.” Sư đệ già dặn lắc đầu.
“Vậy thì tỷ làm thành hoa khô.” Chương Nguyệt nói, đoạn ôm đám thược dược thu vào túi, rồi nàng ấy đảo qua một góc trong hồ sen, trước mắt sáng ngời ngay tức khắc, “Có hạt sen!”
Không đợi mọi người phản ứng, Chương Nguyệt đã chạm nhẹ mũi chân, vọt vào hồ sen, cánh tay duỗi dài muốn chạm đến đài sen ở trung tâm.
Nhưng mà nàng ấy mới vừa tới gần trung tâm hồ sen thì thân thể như bị thứ gì đó kéo mạnh, linh lực vận hành trong linh phủ đình trệ trong chớp mắt, nàng ấy đột ngột rơi xuống, hai chân cắm thẳng vào vũng bùn dưới đáy ao, bắn đầy nước bẩn lên quần áo.
“Chương Nguyệt!” Sắc mặt Thường Nhạc đột ngột thay đổi, cho rằng nàng ấy đã xảy ra chuyện, y lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ và định đi qua đấy.
“Muội không sao!” Chương Nguyệt cũng mặc kệ cả người mình dơ bẩn, quay đầu ngó nghiêng khắp nơi, vội vàng xua tay với nhóm Thường Nhạc bên cạnh ao, “Mọi người đừng lại đây.”
Nàng còn không quên duỗi tay với lấy đài sen giữa ao.
Hoa sen khắp ao đong đưa nhè nhẹ trong gió, mặt ao trong veo, gợn sóng lăn tăn, nhưng lại chỉ có gốc hoa sen ở trung tâm héo rũ, lộ ra đài sen non màu xanh lá cây.
Chương Nguyệt bẻ gãy trụ đài sen trước, còn cố ý đánh giá nó vài lần, sau khi nàng ấy xác nhận đài sen này không có ký hiệu, nàng ấy mới nhét nó vào túi Càn Khôn, nghĩ thầm đài sen này có vẻ non mềm, chắc hẳn hương vị rất tuyệt, đợi lát nữa nàng ấy sẽ chia nó cho sư tỷ ăn.
“Mau lên đây!” Thường Nhạc nhíu chặt ấn đường, lần đầu tiên y đưa các sư đệ và sư muội ra ngoài, nên y rất sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Lên ngay.” Chương Nguyệt nhấc ống quần dính đầy bùn đất lên, định đi vào bờ, nhưng mới đi được hai bước, nàng ấy đột nhiên ngừng lại.
Thường Nhạc vẫn luôn nhìn nàng ấy chằm chằm, thấy thế lập tức hỏi: “Sao vậy?”