Mặt biển xanh thẳm không ngừng gợn sóng, cách bầu trời hàng nghìn thước, một chiếc thuyền mây màu đỏ ngọc cùng với cánh buồm trắng đang di chuyển về phía trước với tốc độ cực nhanh.
Hoàng hôn nơi góc trời tựa như hòa quyện với sắc màu của biển xanh, hỗn hợp màu tím xanh xen lẫn với màu đỏ cam, tạo thành một khung cảnh đẹp lạ lùng.
Chẳng mấy chốc, chiếc thuyền mây đã xuyên qua ánh nắng chiều diễm lệ như phường nhuộm, gây ra dao động mãnh liệt, trong chớp mắt, chiếc thuyền mây đã lọt thỏm vào trong không gian bị xé rách nơi chân trời.
Một lát sau, ánh nắng chiều lại khôi phục trạng thái ban đầu, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.
Các tu sĩ bên trong thuyền mây cảm nhận được một nguồn sức mạnh ứ đọng, Trường Ương ngồi trên băng ghế dài bên trong phòng, một tay nàng đỡ chân bàn xiêu vẹo, hai tai có cảm giác đau âm ỉ, phải khoảng thời gian nửa tách trà, cảm giác này mới dần dần biến mất.
Qua một tiếng nữa, ngoài hành lang bắt đầu vang lên nhiều tiếng bước chân, còn kèm theo cả tiếng trò chuyện.
Trường Ương không vội đi ra ngoài, mà quay lại ngồi thiền định trên giường. Sau đó, nàng lấy ra bốn viên linh thạch thượng phẩm, cầm trong lòng bàn tay và nhắm mắt từ từ hấp thu.
Nàng đã ở Trúc Cơ đỉnh, sắp thăng cấp đến Kim Đan, nếu như chỉ dựa vào việc hấp thu linh khí bình thường thì còn lâu mới đủ. Nàng cần đến một lượng linh thạch lớn.
Nàng nghe kể rằng, từ trước đến nay, các tông môn lớn luôn có một Trận Tụ Linh để dành cho các đệ tử trong tông môn sử dụng, không biết ở Tinh giới có nơi nào có linh khí dồi dào tụ tập hay không.
Tạp chất trong linh thạch thượng phẩm rất ít, gần như không cần người sử dụng tốn sức loại trừ chúng.
Trường Ương hiếm khi một lần dùng cả bốn viên, tinh thần chìm sâu nhập định, cho đến mấy giờ sau, nàng mới mở mắt ra, hai mắt nàng trong trẻo, toàn thân nhẹ nhàng và bình yên, nhưng…
“Có chuyện gì?”
Nàng vừa mở mắt đã thấy nửa bóng mực đen lơ lửng phía đối diện, cho dù mặt mũi bà ấy mơ hồ, nhưng cũng không che lấp được sự oán giận trên người Bút Linh.
“Tiểu bối à, bảy tiếng rồi đó!” Bút Linh hỏi nàng, “Chẳng lẽ ngươi không muốn ra ngoài xem thử sao?”
Trường Ương đứng dậy, nàng không lên tiếng mà lấy ra một bình nước lạnh trong túi trữ vật rồi ngửa đầu uống mấy ngụm. Nàng đã phát hiện từ sớm, dường như Bút Linh này đã bị nhốt trong thân bút quá lâu nên bà ấy tò mò đủ thứ chuyện. Bà ấy rất thích bay lượn xung quanh, với cả còn có thể theo dõi những chuyện xảy ra bên cạnh mình bất kỳ lúc nào, chỉ là khoảng cách không được xa lắm.
Có lẽ vì đã nhận chủ.
“Chắc hẳn ngươi là cây bút do Bút tu để lại.” Trường Ương cầm lấy chiếc bút ngọc thanh trúc, đặt lên bàn, tầm mắt lướt qua dòng chữ trên vòm vương miện bút, “Chủ nhân trước của ngươi tên là Xương Hóa?”
Bóng mực đen do dự: “Chắc thế… Lâu quá rồi, ta không nhớ rõ.”
“Ngươi tên gì?”
“Không nhớ.” Bóng đen bay tới trước bàn, cúi đầu nhìn xuống dòng chữ được khắc trên bút ngọc thanh trúc, suy nghĩ chợt lóe, “Cứ gọi là Xương Hóa đi.”
Trường Ương cau mày: “Đó chẳng phải là tên người chủ nhân trước đó của ngươi ư?”
“Dù sao bà ta cũng đã chết, dùng tên của bà ta thì đã làm sao.”
“…”
Trường Ương yên lặng giây lát, rồi hỏi: “Ngươi biết cái gì?”
“Ta á? Dĩ nhiên bút thì có năng lực dùng để viết chữ.” Xương Hóa nói với vẻ hiển nhiên.
“Ta đang hỏi ngươi có thể mang đến ích lợi gì cho ta?”
Xương Hóa lắc đầu, dáng vẻ như không đồng tình nhìn nàng: “Tiểu bối à, ngươi quá thực dụng, như vậy không tốt đâu.”
“Phải không?” Trường Ương cười châm biếm với điệu bộ lì lợm của bà ấy, “Vậy ngươi trộm linh lực của ta thì tốt quá nhỉ?”
Lúc này đến lượt Xương Hóa trầm mặc.
Hồi lâu sau, bà ấy mới lúng túng mở miệng: “Mỗi lần ta chỉ trộm một chút xíu, làm sao ngươi phát hiện ra vậy?”
“Nếu ngay cả linh lực trong cơ thể mình biến mất mà cũng không biết, thì còn tu đạo chi nữa.” Trường Ương nhìn chằm chằm Xương Hóa, “Ngươi đã chiếm lợi từ ta, thì cũng phải báo đáp.”