Trước khi đi, tu sĩ vừa chế nhạo Bình Thanh Vân, bỗng nhiên trượt chân, ngã về phía trước, phản ứng của gã không chậm, trong chớp mắt đã đứng thẳng người, nhưng cánh buồm lớn đột ngột chuyển động, sức lực vô cùng lớn, hất văng gã ra khỏi boong thuyền, một mạch rơi thẳng xuống từ trên thuyền mây.
Giờ phút này, hai người chấp sự Lưỡng Nghi Tông đã lên thuyền, đứng một đầu một đuôi ở thuyền mây, hoàn toàn bắt đầu trận pháp, khởi động thuyền mây.
Trường Ương nhìn Bình Thanh Vân thêm lần nữa: “Các ngươi còn biết nguyền rủa?”
“Chỉ là tí pháp thuật đổi vận thôi.” Bình Thanh Vân lắc đầu, “Vốn dĩ hắn ta sẽ không trượt chân, có thể thuận lợi tránh khỏi cánh buồm.”
Tu vi càng cao, thì khả năng bị ảnh hưởng càng ít, đoán chừng thực lực của tên tu sĩ nọ cũng chẳng ra sao.
Trận pháp vận hành, chiếc thuyền mây bắt đầu di chuyển về phía biển.
Trường Ương cúi đầu nhìn xuống đỉnh núi phía dưới, thấy hơn mười tu sĩ mặc đạo bào khác nhau bị bỏ lại, ngửa đầu nhìn chằm chằm thuyền mây, sắc mặt tái nhợt xấu xí, hiển nhiên là các tu sĩ không thể leo lên thuyền.
Thuyền mây bay càng lúc càng cao, mặt biển gợn sóng dần dần chỉ còn lại một vùng xanh biếc.
“Hai ngươi đứng ở đó làm gì?” Thêm một gã chấp sự tới, lạnh lùng nói, “Không muốn bị xé xác, thì tất cả hãy vào khoang cho ta!”
“Đến ngay đây!”
Bình Thanh Vân vội vã đi theo chấp sự vào trong, Trường Ương theo sát phía sau.
“Còn ở Trúc Cơ kỳ?” Chấp sự cầm sổ Tinh trong tay, mất kiên nhẫn tặc lưỡi, ném ra hai cái chìa khóa, “Hai người đi xuống tầng ba, ở hai căn phòng bên phải và trái cuối cùng.”
Nhìn chấp sự rời đi, Bình Thanh Vân than thở một tiếng: “Cũng chẳng phải ở mãi Trúc cơ kỳ, sao lại như phạm tội chết?”
Trường Ương cầm chìa khóa, xoay người đi xuống, nàng chỉ cảm thấy đối phương khờ khạo, từ trước đến giờ ở Tứ Giới kẻ mạnh là vua, được phép bắt nạt kẻ yếu. Huống chi lần này đi Tinh giới phải chọn ra Tinh Chủ và Tinh Quân, những người có tu vi thấp như họ, có lẽ cầm thẻ thông hành chỉ để làm đá lót đường cho người khác.
Vừa lên thuyền mây, đã ít đi mười mấy tu sĩ, Trường Ương tràn đầy cảnh giác và đề phòng với hành trình đến Tinh giới sau này, nàng muốn tìm cơ hội tăng tu vi càng sớm càng tốt.
“Đạo hữu, ta vẫn chưa biết tên của ngươi là gì?” Bình Thanh Vân đuổi theo, sóng vai cùng nàng đi xuống cầu thang, “Ngươi là đệ tử của Hợp Hoan Tông à? Cũng coi như đồng cảnh ngộ với tông môn của ta, đều là những tông môn có danh tiếng vang dội ở Linh giới nhưng lại sa sút rơi xuống chót bảng ba nghìn. Đến Tinh giới, chúng ta chăm sóc lẫn nhau, cùng nhau giành vinh quang cho tông môn được không?”
“Không rảnh.” Trường Ương đi xuống cuối tầng ba, chọn phòng bên phải, đẩy cửa đi vào.
Con thuyền này có ba tầng trên và ba tầng dưới, số tầng càng thấp, thì phòng càng nhỏ và càng chật chội, hơn nữa ba tầng dưới còn không có cửa sổ, không thể ngắm nghía phong cảnh vừa lạ vừa đẹp đang xoay tròn bên ngoài không gian.
Phòng của nàng cũng được bài trí đơn giản, có giường, bàn, ghế dài, và không có gì khác.
“Đạo hữu, ngươi suy nghĩ kỹ đi.” Bình Thanh Vân ngăn cản Trường Ương đang định đóng cửa phòng, cậu mở lòng bàn tay, lộ ra một viên linh thạch thượng phẩm, “Ta có tiền.”
Một khắc sau, Trường Ương chẳng hề đắn đo nói: “Có vấn đề gì thì tìm ta.”
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Trường Ương: Ta có thể cúi đầu vì linh thạch (^_^)