Trên mặt Trường Ương hiện lên nụ cười ôn hòa: “Có phải ngươi đang nói đến Chuyển Vận Tông mà đã rơi từ hạng 18 xuống hạng 2888 chỉ trong vòng ba nghìn năm không? Ta biết.”
Bình Thanh Vân: “…”
Thấy nàng định một mình ngự kiếm bay lên, Bình Thanh Vân dứt khoát ngồi co quắp dưới đất, hai tay ôm lấy bắp chân Trường Ương, bộ dạng nước mắt nước mũi giàn giụa: “Đạo hữu, cầu xin ngươi hãy mang ta đi với! Lần này, nếu như ta không vào được Tinh giới, trở về sẽ bị trục xuất khỏi sư môn đó!”
Độ cong nơi khóe miệng của Trường Ương thậm chí không thay đổi: “Liên quan gì đến ta?”
“…” Bình Thanh Vân ngửa đầu nhìn nàng, cực kỳ khϊếp sợ, “Đạo hữu, ngươi lạnh lùng thật.”
Hai tu sĩ xếp hàng phía sau đều đã phóng người bay lên, lao về phía thuyền mây, nụ cười trên mặt Trường Ương càng dịu dàng hơn, nhưng ngón tay vẫn giữ chặt chuôi kiếm.
Ngay lúc này, Bình Thanh Vân bỗng đứng dậy, móc ra ba viên linh thạch thượng phẩm trong nhẫn trữ vật, rồi đưa tới trước mặt nàng: “Đạo hữu mời xem thử!”
Ánh mắt Trường Ương dừng lại, sau đó lấy linh thạch trong lòng bàn tay cậu như nước chảy mây trôi, gật đầu nói: “Được đấy.”
Bình Thanh Vân: “…”
Kiếm khí dâng lên, thanh kiếm có linh biến thành cái bè, nhanh chóng bay về hướng chiếc thuyền mây cao trăm trượng.
Trường Ương một tay tóm Bình Thanh Vân, một tay khác thì điều khiển kiếm, hai người liên tục bay lên cao, đi được nửa đường, nàng mới cảm thấy khó nhọc, chung quy cũng là cộng thêm sức nặng của một người.
Trận pháp vận chuyển dưới đáy thuyền sinh ra gió không ngừng, theo bọn họ đến gần phía trên, bắt đầu quấy nhiễu thuật ngự kiếm,
Nếu như bây giờ ngã xuống…
Trường Ương nhớ tới ánh mắt lạnh nhạt của chấp sự Lưỡng Nghi Tông bên dưới, lại nghĩ đến lời chúc ân cần của sư phụ trước đó.
Nàng phải đạp gió rời đi, rẽ sóng trở về, tuyệt đối không được phép quay lại con đường cũ.
Lòng bàn tay Trường Ương chuyển động, đập mạnh xuống dưới, hai người lập tức tăng tốc bay lên không trung.
“Đến rồi, chúng ta sắp tới rồi!” Bình Thanh Vân thấy rìa của chiếc thuyền mây, tức khắc hét to, “Đạo hữu, cố gắng lên!”
Trường Ương cũng đã nhìn thấy rõ ràng những hoa văn đám mây được khắc trên thân thuyền hồng ngọc, nàng cắn răng vung tay trái ra, quăng Bình Thanh Vân lên trên, mình thì dùng một tay khác bám víu mép thuyền thật chặt, cả người lơ lửng giữa không trung.
“Đạo hữu ơi? Mau lên đây!” Bình Thanh Vân bị ngã, đầu choáng váng, vội vàng nhoài người về phía trước, duỗi một tay kéo Trường Ương.
Trường Ương không cầm tay cậu, chậm rãi, lật người lên thuyền, đồng thời lòng bàn tay thu lại, tra kiếm vào vỏ.
Cả hai người đều đứng vững trên thuyền mây, Bình Thanh Vân cũng mặc kệ xung quanh còn có những người khác, cứ đặt mông ngồi xuống.
Dù vậy, trong lòng Trường Ương vẫn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trận pháp được khắc dưới đáy thuyền mây còn ghê gớm hơn nàng nghĩ.
Bình Thanh Vân lau mồ hôi lạnh trên trán: “Làm ta sợ muốn chết, nếu như lần này không vào được Tinh giới, Chuyển Vận Tông thực sự sẽ rơi khỏi bảng xếp hạng 3000 môn phái của Linh giới.”
Bên cạnh vang lên một tiếng giễu cợt: “Bằng tu vi của ngươi, có vào Tinh giới thì cũng làm nên trò trống gì, chưa đầy nửa tháng đã phải trở về nhà.”
Trường Ương giương mắt nhìn, mới phát hiện trên boong thuyền có một đám tu sĩ trẻ tuổi đứng xem, đạo bào của họ không đồng nhất, hiển nhiên một số tông môn có nhiều hơn một chỉ tiêu.
Không ngoại lệ, thực lực của những kẻ này đều trên Trúc Cơ.
Tu sĩ phát ra âm thanh đó đang đứng dưới cánh buồm to lớn.
“Liên quan gì đến ngươi?” Bình Thanh Vân sờ sờ hạt ngọc xanh trên cổ tay, đảo quanh tên tu sĩ vừa nói hai vòng, nhỏ giọng thầm thì câu gì đó, rồi nói, “Tốt nhất ngươi nên cẩn thận.”
“Haha, nghe bảo Chuyển Vận Tông đã đánh mất ngọc Thiên Ý từ lâu, ngọc châu rách trên tay ngươi còn có tác dụng ư?”
“Giải tán giải tán, chấp sự hình như đang đi lên.” Có tu sĩ thò đầu nhìn xuống dưới nói, “Thuyền mây sắp khởi hành, mọi người cũng trở về đi.”
Vừa thốt lên, mọi người liền giải tán.