Chương 24: Quà tặng cho chuyến đi xa (2)

Trường Ương không có nhiều phản ứng với lời nói của bà ấy, trong lòng chỉ suy nghĩ đến nội dung của giấc mơ tiên tri.

Nếu hoa Mộng Phi có thể chuyển đổi thích và ghét trong lòng người trúng độc, nếu giấc mơ đó là giấc mơ tiên tri, vậy thì Tinh Chủ trong mộng nảy sinh tình cảm sâu đậm với mình sau khi giải độc. Chẳng lẽ điều đó có nghĩa là… thực tế thì ban đầu hắn rất ghét nàng?

Nàng suy nghĩ lại theo hướng khác, nàng đã chế tạo được hoa Mộng Phi thành công, có phải nghĩa là sau này nàng có thể tu luyện thành Sơn Vân Loạn hay không?

Năm ngón tay của Trường Ương nắm chặt chuôi kiếm, mới kìm nén được cảm xúc kích động đang trào dâng trong lòng, đã lâu lắm rồi Hợp Hoan tông không có ai tu thành Sơn Vân Loạn.

Tuy nhiên, lấy máu ở tim nhất định sẽ gây trở ngại cho tu vi, trong mơ nàng lại vì một kẻ vô cùng ghét mình mà khiến cho tu vi bị hao tổn. Không biết có phải vì nàng bị hai kẻ trong mơ cưỡng ép hay không nữa.

Nàng nghĩ đến ánh mắt thâm tình sau khi được giải độc của chàng trai trẻ.

Gần như ngay lập tức, Trường Ương đã đưa ra phán quyết: Người này làm ảnh hưởng đến tu vi của mình, là kẻ thù không đội trời chung.



“Trường Ương, ta nghe sư phụ nói chuyện Tinh Giới mở cửa lối vào.”

“Sư tỷ, tỷ thật sự phải đi sao?”

Trước khi đi, Trường Ương bị Thường Nhạc và Chương Nguyệt chặn ở cửa, hai người cao giọng hỏi từ xa.

Nàng gật đầu: “Hôm nay giờ Thìn, sư phụ sẽ bày trận ở Chính Phong Đường.”

[giờ Thìn: 7h – 9h sáng]

“Sư muội, phải cẩn thận mọi việc.” Khuôn mặt Thường Nhạc lộ vẻ buồn rầu, y cầm ba viên linh thạch thượng phẩm, đưa cho Trường Ương, “Muội hãy nhận lấy mấy viên linh thạch này.”

Mỗi tháng Hợp Hoan Tông sẽ ước lượng phát một ít linh thạch cho các đệ tử, phần còn lại phải tự mình kiếm được.

Ở Linh Giới, một viên linh thạch thượng phẩm phải được đổi bằng một nghìn viên linh thạch trung phẩm, mà một viên linh thạch trung phẩm tương đương với một nghìn viên linh thạch hạ phẩm.

Viên linh thạch thượng phẩm, mà Trường Ương đã cho Thường Nhạc dùng ở bí cảnh Tồn Chân, nàng đã phải tích lũy rất lâu.

“Sư huynh, một viên là đủ rồi.” Trường Ương cầm lấy một viên linh thạch thượng phẩm trong tay y, hai viên còn lại đoán chừng là do sư huynh Thường Nhạc xin từ trong nhà, y cũng chẳng dư dả gì.

Thường Nhạc cau mày, kiên quyết phải đưa cho nàng hai viên linh thạch thượng phẩm: “Sư muội, lần này đi Tinh Giới nguy hiểm chồng chất, muội cần linh thạch bên cạnh.”

Trường Ương lắc đầu từ chối: “Sư huynh à, bản thân huynh cũng cần linh thạch.”

“Sư tỷ, tỷ không muốn linh thạch, vậy cho tỷ cái này.” Chương Nguyệt chen chúc đến cạnh Thường Nhạc, hân hoan lấy ra một món đồ, “Hôm trước muội đã hỏi sư phụ, nói vật này là một món pháp khí, chẳng qua là do muội chưa đủ linh lực nên không dùng được. Sư tỷ, tỷ mang theo đi!”

“Nó gọi là Ấn Cửu Liên.” Trường Ương lướt qua hoa sen vàng chín tấc trong tay Chương Nguyệt, cũng từ chối, “Nếu như linh lực không đủ thì đợi linh lực đủ rồi hẳn dùng, đây là cơ duyên của muội.”

Chương Nguyệt nghe thế, nhất thời xụ mặt: “Sư tỷ, đồ của chúng ta tỷ cũng không muốn sao?”

Trong mắt Trường Ương hiện lên ý cười: “Không muốn.”

Thấy hai người còn định nói gì đó, nàng bèn ngắt lời trước: “Sư huynh, Chương sư muội, ta phải đến Chính Phong Đường rồi.”

Thường Nhạc và Chương Nguyệt đành phải tránh ra, nhìn Trường Ương đi về hướng đỉnh núi.

“Tiểu bối, các ngươi cũng nghèo nàn quá rồi đó, có mấy viên linh thạch thượng phẩm mà cũng đẩy tới đẩy lui.”

Trường Ương lườm bóng mực đen đang tung bay, nhàn nhạt nói: “Ngươi không nghèo, vậy cho ta mấy viên linh thạch thượng phẩm đi.”

“Ta… Tiểu bối kia sao ngươi mở miệng ra toàn là linh thạch thế?” Bút Linh khịt mũi, “Nhớ năm ấy ta chỉ cần vẽ trên giấy, đừng nói linh thạch, cả ngọn núi thần ta cũng cho ngươi được.”

“Ừ.” Trường Ương đáp một tiếng cho có lệ.

Bút Linh thấy vậy hơi nổi đóa, nhưng cặp mắt của bà ấy lại xoay chuyển và nói thêm: “Ta nhớ Hợp Hoan Tông cũng được xem là một tông môn lớn, tại sao đến cả phát linh thạch cũng không phát được? Các ngươi là đệ tử ngoại môn?”

Trường Ương nghĩ trong đầu, trong lịch sử, Hợp Hoan Tông được xem như là một tông môn lớn thì ít nhất cũng là chuyện bắt nguồn từ năm mươi nghìn năm trước, ý thức của Bút Linh này đã sinh ra từ rất sớm.