Chương 22: Hoa Mộng Phi (4)

Hồng Anh tán nhân không ở lại lâu, xoay người rời đi rất nhanh.

Trường Ương cúi đầu nhìn lệnh bài trong tay, có chất liệu gỗ mun, mang theo hương thuốc nhàn nhạt, có tác dụng chống bị mục và an thần, chính diện có khắc một chữ “Chuẩn”, mặt trái vẽ đầy ngôi sao.

Nàng thu thẻ thông hành của Tinh Giới vào túi trữ vật, mới nhận ra trong tay mình vẫn cầm cây bút ngọc thanh trúc kia.

… Đã quên hỏi sư phụ chuyện tờ giấy nháp.

Nghĩ đến tờ giấy nháp, nàng không khỏi nhớ lại cảnh tượng kỳ lạ trong mơ, có lẽ là linh thức của người xưa còn sót lại trên giấy, bị mình ngoài ý muốn chạm vào, nên mới nằm mơ.

“Vớ vẩn, đó rõ ràng là tương lai của ngươi.” Một bóng đen mờ nhạt ở ban ngày ban mặt, đột nhiên trôi giạt ra từ trong chiếc bút, tấm tắc lắc đầu, “Tiểu bối phí phạm của trời.”

Trường Ương gần như lập tức ném cây bút ngọc thanh trúc ra ngoài, tay phải rút kiếm ra, chĩa thẳng vào bóng đen.

“Ui da!” Bóng đen theo thân bút lăn lộn trên mặt đất, liên tục la hét, thân ảnh vốn đã mờ nhạt càng thêm mờ nhạt hơn, “Chóng mặt chóng mặt! Tiểu bối, mau nhặt ta lên coi!”

Cái bóng đen này thậm chí còn chưa hoàn toàn biến hóa ra quần áo, chỉ có nửa người trên, nửa người dưới đều bị sương mù bao phủ, giống như hóa hình của mực nước, khuôn mặt cũng như ẩn như hiện, mơ hồ có thể nhận ra đó là một người phụ nữ.

“Ngươi là ai?” Trường Ương dùng kiếm chỉ vào đối phương, ý nghĩa sâu xa thoáng qua trong mắt.

Bóng đen khịt mũi, kiêu căng ngạo mạn: “Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, bản nhân… Ơ… bản nhân… Là ai vậy?”

Trường Ương nhìn chằm chằm thân hình của bóng đen, lại kết hợp với động tác và lời nói của đối phương vừa rồi, mơ hồ đoán ra một ít: “Ngươi là linh thể của cây bút này à?”

Kiếm có Kiếm Linh, đương nhiên bút cũng sẽ có Bút Linh, chỉ là điều kiện hóa thành linh thể rất khắc nghiệt và hiếm thấy ở Tứ giới.

Chẳng qua Trường Ương không ngờ rằng chiếc bút ở bí cảnh Tồn Chân có khả năng hóa thành linh thể.

“Đúng đúng đúng!” Bóng đen bừng tỉnh hiểu ra, “Ta hẳn là linh thể của Bút, lúc trước ở trong bí cảnh, thời điểm ngươi nắm lấy ta, thì cũng đã nhận chủ.”

Ngay tức khắc Trường Ương nhớ lại lúc ấy, lòng bàn tay cầm lấy thân bút còn mang theo miệng vết thương.

Lúc này, bóng đen đã bay tới bàn làm việc, bà ấy không tự chủ được thò đầu xem hai tờ giấy mới xuất hiện, vừa thấy liền không nhịn được lắc đầu: “Chữ gϊếŧ không chỉ không có sát ý hào hùng, mà nét bút còn mềm nhũn dính sát vào nhau, trên đời còn loại chữ xấu như này á! Còn đây là cái gì? Bánh tròn? Chậc chậc, còn đang bốc hơi nóng kìa.”

Trường Ương nín lặng, nhịn rồi lại nhịn, kết quả vẫn mở miệng giải thích: “… Đó là linh thạch.”

Cũng không phải bốc hơi, thứ nàng vẽ rõ ràng là linh khí vờn quanh.

Bóng đen quay đầu ngó Trường Ương, mặc dù khuôn mặt mơ hồ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc bà ấy bày ra vẻ mặt chấn động: “Tiểu bối, ngươi thật là giỏi!”

Giọng điệu quái gở nói không nên lời.

Trường Ương: “……”

Nàng không vui mừng quá đỗi vì có được Bút Linh, mà bình tĩnh khom lưng nhặt bút ngọc thanh trúc lên, hơi dùng lực nắm thân bút, linh khí ngưng tụ trên đầu ngón tay, nàng tỏ vẻ uy hϊếp: “Ngươi biết giấc mơ của ta?”

“Không biết.” Bóng đen bay tới bay lui trên bàn làm việc, rung đùi đắc ý, cũng chẳng quan tâm đến uy hϊếp của nàng, “Đó gọi là bút và tâm trí liên kết với nhau, ta đã nhận chủ, nên khi ngươi cầm lấy ta, thì có thể truyền đạt được những gì mình đang nghĩ cho ta.”

Trường Ương phản ứng lại mất một lúc, rồi hỏi: “Vì sao ngươi nói giấc mơ đó là tương lai của ta?”

Bóng đen chống cằm: “Đương nhiên là vì ngươi đã ăn Vấn Thiên Liên.”