Trường Ương ngẩn người, nàng cũng không ngửi được mùi hoa sen trong phòng, suy nghĩ một lúc rồi vẫn nói: “Tối hôm qua con đã ăn hạt sen sư muội cho.”
“Ừ.” Hồng Anh tán nhân cũng chỉ thuận miệng hỏi qua, bà còn có chuyện khác quan trọng hơn muốn nói, “Năm đó con tìm đến Hợp Hoan Tông, nói muốn trở nên mạnh mẽ hơn, không muốn bị người khác ức hϊếp, hiện giờ con đã thay đổi chí hướng chưa?”
Trường Ương không hề do dự lắc đầu: “Chưa từng thay đổi.”
Giọng nói của Hồng Anh tán nhân mang theo ý khuyên nhủ: “Con đã Trúc Cơ, một khi gặp cơ duyên tất nhiên sẽ kết Kim Đan, chỉ cần hành động cẩn thận, không đắc tội với cao thủ thì con có thể sống cả đời yên bình ở tông môn.”
“Sư phụ.” Trường Ương nhướng mắt, “Thiên hạ này có Tứ Giới, có vô số thế lực, bọn họ có thể tùy ý gϊếŧ chóc và cướp bóc, con muốn hoàn toàn nắm giữ sinh mạng của mình, nên cần phải mạnh hơn người khác.”
“Sẽ luôn có người mạnh hơn con.”
“Vậy con sẽ trở thành người mạnh nhất.”
Hồng Anh tán nhân đối diện với ánh mắt của đồ đệ, bà thấy được khát vọng mạnh mẽ sinh ra từ trong đó.
……
Trong phòng trở nên tĩnh lặng, thật lâu sau, Hồng Anh tán nhân đột nhiên cười nói: “Được!”
“Sư phụ ơi?” Trường Ương không hiểu ý của bà.
“Có một câu con nói sai rồi.” Hồng Anh tán nhân đứng lên, “Trường Ương, trong thiên hạ này ngoại trừ Tứ Giới ra, thì còn có một thế giới khác.”
“Còn một thế giới khác?”
Trường Ương bỗng thấy ngạc nhiên, nàng đã đến Linh Giới mười năm, chỉ từng nghe nói đến Tứ Giới, chưa bao giờ biết còn có một thế giới khác.
“Tinh Giới, tồn tại độc lập với Tứ Giới.” Hồng Anh tán nhân gật đầu, “Họ chỉ trao đổi với những người chưởng quản của Tứ Giới, cho nên các con không biết.”
… Tinh Giới.
“Tinh Giới do Tinh Chủ chưởng quản, được mười ba vị Tinh Quân hỗ trợ, cứ mỗi một nghìn năm con đường vào thế giới lại được mở ra, bất kỳ ai ở Tứ Giới đều có khả năng đoạt được ngôi vị của Tinh Giới.” Hồng Anh tán nhân lật tay và lấy ra một tấm lệnh bài bằng gỗ mun, “Đây là thẻ thông hành của Tinh Giới, tuy Hợp Hoan Tông xuống dốc nhưng còn tồn tại trên bảng xếp hạng 3000 môn phái, vì vậy vẫn có một định mức để đi.”
Trường Ương vô cớ nhớ đến giấc mơ vừa rồi của mình, chàng trai trẻ trong mộng được gọi là Tinh Chủ.
Nàng khẳng định trước khi sư phụ báo cho nàng biết, bản thân nàng chưa từng nghe đến Tinh Giới, cũng không biết Tinh Chủ và Tinh Quân gì cả.
Giấc mơ ấy… có điều gì đó kỳ lạ.
“Sư phụ, hiện giờ Tinh Chủ là ai?” Trường Ương bỗng nhiên hỏi.
Hồng Anh tán nhân: “Kể từ lúc con đường vào thế giới được khai thông thì có nghĩa rằng Tinh Giới đã vô chủ.”
Không có Tinh Chủ?
Chàng trai trẻ đó thực sự là người thật, hay chỉ là ảo ảnh trong mơ của nàng?
Hồng Anh tán nhân nhìn đồ đệ nhíu chặt mi tâm, cho rằng nàng vẫn đang phản ứng với tin tức có thêm một thế giới khác mà nàng vừa biết được.
“Ở Tinh Giới khủng hoảng khắp nơi, cạnh tranh khốc liệt, nhưng cũng có cơ hội khắp nơi.” Hồng Anh tán nhân đặt một tay lên vai Trường Ương, tay còn lại thì đưa lệnh bài cho nàng, ánh mắt ẩn chứa dịu dàng và bao dung như năm ấy, “Trường Ương, con muốn trở nên mạnh mẽ, ta sẽ cho con cơ hội này.”
Trường Ương bỗng nhìn về phía bà, như thể có một cục bông gòn chặn ngay cổ họng, một lát sau nàng mới nhỏ giọng nói: “… Sư phụ à.”
“Tinh Giới chỉ cần tu sĩ dưới 50 tuổi, tuy không quy định giới hạn tu vi, nhưng con phải chuẩn bị thật tốt, từ trước tới nay người xuất sắc ở các tông môn lớn nhiều như mây, chưa kể lần này còn có cả hai giới Yêu và Ma tham dự.” Hồng Anh tán nhân lại nói, “Lệnh bài thông hành chỉ có một tấm, so với Thường Nhạc con thích hợp đi hơn. Trường Ương, ba ngày sau, ta sẽ bày trận đưa con đến thuyền mây của Linh Giới. Đến lúc đó, con và những người có thẻ thông hành sẽ đồng thời tiến vào Tinh Giới.”