Mây đen che đỉnh, mưa rơi trên mái hiên như sợi dây thừng, ngoài viện nước đọng sâu thẳm, lá rụng khô héo bay lả tả trên ấy.
Cơn gió rít dữ dội thổi qua, phút chốc chạm mở nửa cánh cửa sổ, phát ra âm thanh lạch cạch kịch liệt, nhưng trong nháy mắt lại bị tiếng mưa gió bao phủ, mơ hồ nhìn thấy hai người đang đứng trước giường trong phòng.
Người?
Trường Ương đột ngột tỉnh dậy từ trong hỗn loạn, rõ ràng nàng đang ngủ, đây là đâu?
Bên trong phòng bày biện vừa xa lạ vừa trang nhã, hai người kia đang đưa lưng về phía nàng trò chuyện, trong giọng nói ngập tràn sự nghiêm túc và lạnh lẽo.
“Hôm nay cán chùm sao Bắc Đẩu đã hướng về phía Tây, Tứ Giới đang thời buổi rối loạn, Tinh Chủ lại trúng oán độc, cảnh giới bị ngăn trở, chúng ta phải cố gắng hết sức để tìm ra thuốc giải!”
“Việc này còn cần Thất Sát Tinh đồng ý.”
“Nàng không đồng ý cũng phải đồng ý, mọi việc phải đặt Tinh Chủ lên hàng đầu!”
“Nhưng từ trước đến giờ Thất Sát Tinh luôn đầy rẫy dã tâm, tuyệt đối không sẵn sàng hao tổn tu vi của mình.”
“Cũng không phải do nàng ta quyết định!”
Hai người vẫn còn tranh cãi, không chú ý đến gió lạnh bên ngoài đang thổi vào cửa sổ, màn giường bằng lụa trắng tơ vàng bị vén lên một góc, để lộ chàng trai trẻ trên giường, tướng mạo của hắn tuyệt đẹp, mái tóc dài đen nhánh tỏa ra xung quanh, chỉ là đôi môi tái nhợt như tờ giấy, giống như một vị thần cô độc đang chìm vào giấc ngủ đông.
Trường Ương đang định tiếp tục nhìn rõ đối phương, nhưng tầm mắt dần mơ hồ, đợi đến khi tầm nhìn rõ ràng, thì vẫn là căn phòng nọ, với hai thân ảnh giống nhau.
Chỉ thấy một người đến gần mép giường, cầm lấy viên thuốc to chừng đầu ngón tay cái có hình dạng như một đóa hồng đỏ, cúi người đút cho chàng trai trẻ đang ngủ say bên trong.
“Ăn nó xong, oán độc trong cơ thể của Tinh Chủ có thể được loại trừ sao?” Một người khác hỏi.
“Dĩ nhiên, sách cổ chép rằng hoa Mộng Phi là thuốc giải duy nhất.”
Hoa Mộng Phi? Đây chẳng phải là nội dung nàng đã nhìn thấy trên tờ giấy kia sao…
Trường Ương chưa kịp phản ứng, tầm nhìn của nàng lại mơ hồ lần nữa, sau khi màn sương trắng tan đi, hình ảnh mới xuất hiện.
Dưới tán cây đào cổ thụ mọc giữa sườn núi, chàng trai trẻ mặc trường bào đơn sắc vốn dĩ rơi vào giấc ngủ say, đang ngồi xếp bằng trước bàn ngọc, bên cạnh có dòng suối chảy róc rách, uốn lượn chảy xuống con đường đá của thung lũng.
Bấy giờ, Trường Ương cuối cùng cũng nhìn rõ hoàn toàn dáng vẻ của đối phương.
Ánh sáng vàng óng ánh rải rác sau lưng hắn, từng cánh hoa đào như áng mây hồng phủ kín bầu trời, nhưng cũng chẳng sánh bằng phong thái lạnh lùng của chàng trai trẻ, dường như mọi thứ xung quanh đều đang làm nền cho hắn.
Chàng trai trẻ rũ hàng mi dài đen nhánh, cổ tay áo hơi lỏng, lộ ra đoạn cổ tay mảnh khảnh, xương ngón tay thon dài ôm lấy quả linh đào, hắn chậm rãi xé mở lớp vỏ nhung bên ngoài, nước ép căng mọng nhỏ giọt, nhuộm hồng đầu ngón tay trắng như sương của hắn, nhưng hắn không quan tâm, yên tĩnh lột sạch từng lớp vỏ bên ngoài của linh đào.
Cho đến khi có một người mặc áo bào trắng điểm xuyết hoa văn ngôi sao đen đi tới.
Chàng trai trẻ gần như vội vàng đứng dậy, sự lạnh giá và thờ ơ quanh thân biến mất trong phút chốc, chỉ còn lại tình cảm khó che giấu trong ánh mắt, hắn thấp giọng nói: “Nàng đến rồi.”
Hắn đưa quả đào tiên đã lột vỏ qua, kéo người ngồi xuống, sau đó lại tỏ ý xin lỗi nói: “Làm bẩn tay nàng rồi.”
Chàng trai trẻ nói xong, liền nắm lấy đôi tay vừa bị kéo qua của đối phương, ngâm vào dòng suối trong vắt bên cạnh, mười ngón tay quấn quýt lấy nhau, như đang rửa sạch nước đào bị dính vào, hắn chậm rãi vuốt ve chiếc nhẫn vàng bạch ngọc trên đốt ngón tay của đối phương, mặt nước gợn sóng, sự mập mờ lan tràn.
Hắn nhìn người đối diện, giọng nói khàn khàn vốn nên lạnh lẽo mang theo vài phần dịu dàng: “… Trường Ương.”
Trường Ương hoảng hốt, theo ánh mắt của chàng trai trẻ nhìn sang, quả nhiên trông thấy một khuôn mặt quen thuộc.
————— Chính là mặt nàng!