Trường Ương nhớ lại những gì gã đàn ông gầy gò áo bào xanh từng nói lúc trước, có lẽ cây bút đó chính là pháp khí của chủ nhân bí cảnh này.
Mất đi sự chống đỡ của cây cột khổng lồ, bí cảnh Tồn Chân liền sụp đổ nhanh chóng, nàng duỗi tay nắm lấy chiếc bút thanh trúc, cất vào túi trữ vật, rồi ngay lập tức xoay người trở lại, đi tìm cửa ra.
Băng qua hành lang đá dài tối tăm và chênh vênh, cuối cùng Trường Ương đã nhìn thấy cửa điện đang tan thành một lối ra, nàng nhanh nhẹn nhảy vào trong, khi sắp bước ra khỏi bí cảnh thì bước chân của nàng thoáng khựng lại, bỗng nhiên nàng ngoảnh đầu nhìn lên phía trên của cửa điện phía sau.
—— Tấm biển viết chữ “Xương Hóa Phủ” vẫn treo cao, nét chữ tràn đầy hào hùng, rồng bay phượng múa.
Trường Ương nâng lòng bàn tay lên khẽ hút vào, lại lấy luôn cả tấm biển xuống, kèm theo hoa sen chín tất lõm vào trong, thu vào túi trữ vật.
Ngay sau đó, nàng bắt lấy giây phút cuối cùng trước khi bí cảnh sụp đổ, chạy thoát ra ngoài.
……
Trên Sùng Sơn Đạo, hàng trăm tán tu lắc lư trong bí cảnh Tồn Chân, khi nó xuất hiện lối ra, liền dồn dập chạy đến, bây giờ đang la hét lộn xộn thành một đống.
“Bí cảnh đã bị phá hủy, e là sau này sẽ không còn tồn tại bí cảnh Tồn Chân nữa.”
“Chẳng lẽ có người đã lấy báu vật ở mắt trận?”
“Chao ôi, sao pháp bảo của ta lại biến thành giấy?”
Mọi âm thanh thì thầm bàn bạc vang lên khiến Thường Nhạc rầu rĩ, y nhìn khắp nơi xung quanh, nắm chặt kiếm: “Tại sao Trường Ương vẫn chưa ra ngoài?”
Chấp sự tông môn bên cạnh mặc đạo bào tương tự thấy thế liền nhíu mày: “Bình tĩnh, gân mạch của con đang bị tổn thương, nên trở về tông môn điều dưỡng, ở đây đã có ta canh giữ.”
Thường Nhạc quả quyết từ chối, cố gắng bình ổn linh phủ đang xao động: “Con muốn đợi sư muội ra ngoài.”
Những sư đệ, sư muội khác đều đã được Chấp sự vội vã đưa về Y viện của Hợp Hoan Tông trị liệu, gân mạch của Thường Nhạc bị tổn thương, đã ăn đan Dũ Nguyên, lại được chấp sự tông môn tạm thời giải quyết linh lực hỗn loạn nên y mới cố gắng chịu đựng ở lại Sùng Sơn Đạo.
Hiện giờ mắt thấy tất cả tán tu đều gần như đã đi ra hết, nhưng vẫn không thấy sư muội Trường Ương, y khó tránh khỏi nôn nóng.
Ba mươi phút sau, Sùng Sơn Đạo trở nên hoàn toàn an tĩnh, chỉ còn lại bọn họ.
“Ở kia!”
Thường Nhạc mơ hồ nhìn thấy bóng dáng màu đỏ đang đi xuống sườn núi, không khỏi chỉ vào hướng đó và hét lên.
Ngay tức thì, chấp sự tông môn liền tóm lấy Thường Nhạc lao về hướng sườn núi đối diện.
“Sư muội Trường Ương!” Thường Nhạc vừa rơi xuống đất, vừa nhìn rõ là nàng, liền thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo lại hỏi, “Tại sao muội không cùng chúng ta ra ngoài, gặp phải nguy hiểm gì bên trong sao?”
“Không có, sư huynh.” Trường Ương lắc đầu.
Thường Nhạc nhíu mày nhìn góc áo dính đầy máu tươi của nàng: “Vậy thì máu này từ đâu ra? Muội bị thương?”
Trường Ương thi triển thuật thanh tẩy lau sạch vết máu trên áo, rất lương thiện nói: “Không phải máu của ta.”
“Tay phải của muội bị thương?” Ánh mắt Thường Nhạc sắc bén, khi nàng cử động liền phát hiện một vết cắt sâu trên lòng bàn tay.
Trường Ương lật lòng bàn tay: “Chỉ bị thương ngoài da.”
Dù vậy, Thường Nhạc vẫn lấy thuốc trị thương, thoa lên lòng bàn tay nàng.
“Được rồi, các con nên trở về tông môn.” Chấp sự bên cạnh thấy hơi thở Trường Ương vững vàng, mới duỗi tay nói, “Chương Nguyệt nói ngọc Hồi Ảnh ở trong tay con, giao cho ta đi.”
Mặc dù hiện giờ Hợp Hoan Tông chỉ là một tông môn nhỏ sa sút, nhưng tán tu dám thách thức quyền uy của tông môn, còn muốn gϊếŧ hại đệ tử của tông môn. Với tư cách là chấp sự, ông cũng có trách nhiệm diệt trừ hết đám tán tu đó.
Trường Ương cười cười, bên má hiện lên độ cong tiêu chuẩn: “Không cần, bọn họ đã chết.”
Chấp sự tông môn khựng lại, hiểu rõ: “Được, tiêu diệt là được, ta đưa các con trở về tông môn.”
……