Nàng đặt hai ngón tay thẳng trước trán, thân kiếm xoay ngang, nhắm thẳng về phía trước, từ một biến thành năm, thân kiếm theo năm hướng gấp gáp lao về phía gã tán tu cầm tên.
Gã tán tu đó và Thể tu đang bị rắn yêu vằn đen đuổi gϊếŧ, gã bị đuôi rắn cuốn vào trong, không thể kéo giãn khoảng cách, cũng không có cách nào giơ cung tấn công, khó khăn vô cùng, gã vừa ngẩng đầu lên lại nhìn thấy vài luồng kiếm đang bay về phía mình.
“Vù! Vù!”
Thân kiếm biến thành linh lực lần lượt đâm vào tứ chi của gã tán tu, chặt đứt gân tay gân chân, một nhát kiếm cuối cùng còn chính diện đâm thủng đầu gã, nét hoảng sợ trên mặt gã còn chưa kịp tan, đã đột ngột ngã xuống đất.
Trường Ương đã đến gần, nàng rút kiếm gốc ra, máu tươi tức khắc bắn tung tóe lên hoa văn Hợp Hoan dưới vạt áo.
Thể tu bên kia cũng bị rắn yêu bức đến đường cùng, ngã trên mặt đất, giây phút gã cho rằng mình sắp mất mạng trong miệng rắn, thì một ánh kiếm hiện lên, rắn yêu bị đau, nhao nhao táp về sau.
“Coong ——”
Trong lúc mơ hồ Thể tu thấp thoáng nghe thấy tiếng kiếm ngân vang, thanh âm đó như thể gần trong gang tấc, sóng lớn trào dâng, rồi trong nháy mắt, ba đầu của rắn yêu đồng loạt bị chặt đứt, ngã xuống đất rầm rầm, thoáng chốc từ chỗ thân rắn bị chặt đứt máu trào ra như suối.
Một bóng hình bước ra từ đằng sau thân rắn khổng lồ đang giãy giụa.
“Ngươi…” Đôi tay Thể tu chống trên mặt đất, vô thức lui về sau.
“Ta tên là Trường Ương.”
“Cái gì?”
Thể tu nhìn tư thế thu kiếm của nàng, cho rằng mình có cơ hội xoay chuyển, thân thể đang dịch về sau bèn khựng lại.
Trường Ương thấy thế, cười cười, bỗng bước lên, một chân nàng đá vào đầu đối phương, thu lại ba phần lực, không đến nỗi chết.
Thể tu chỉ cảm thấy đầu choáng váng, ngực buồn nôn, kiên cường chịu đựng, gã muốn chạy trốn, nên bò bằng cả hai tay hai chân.
Trường Ương không nhanh không chậm đi theo gã, nhịp bước chân vang lên từng tiếng một, có vẻ nàng đang đi tản bộ ngoài sân, hệt như mèo bắt chuột.
Thể tu cực kỳ hoảng sợ, còn vô tình có một cảm giác quen thuộc lạ lùng.
Cho đến khi Thể tu đυ.ng phải tảng đá sau lưng, không còn đường lui, thì nữ tử trẻ tuổi trước mặt mới đá một chân vào ngực gã, không chừa lực chút nào, trực tiếp đập vỡ linh phủ của gã, còn cười nói:
“Nhớ khai báo tên của ta trước điện Diêm Vương.”
Thể tu hoảng hốt đối diện với cặp mắt đen nhánh nhưng lạnh nhạt của nàng, trước khi chết cuối cùng gã cũng nhớ ra: Cách đây không lâu, bọn chúng cũng đã trêu đùa đệ tử Hợp Hoan Tông như thế.
Trong điện yên tĩnh không tiếng động, Trường Ương cúi đầu bóp nát ngọc Hồi Ảnh và trầm mặc nhìn từng mảnh vỡ rơi xuống từ khe hở ngón tay, từ từ dừng lại trên mặt gã Thể tu đã không còn hơi thở.
Đến khi nàng ngước mắt lên lần nữa, con rắn chết giãy giụa trên mặt đất đã hóa thành những mảnh giấy, chỉ để lại gã tán tu y phục xám bị ăn mòn không còn ra hình người trong bụng rắn.
Rắn yêu vằn đen ba đầu cũng được vẽ ra.
Nàng quay đầu nhìn về phía cây cột khổng lồ ở trung tâm, không bị thân rắn cản trở, cuối cùng nàng đã thấy rõ hình dáng của cây cột khổng lồ: Là một cây bút thanh trúc với đầu bút màu đen, một cây bút lông rõ ràng sống động như thật.
Trường Ương vòng qua thi thể của tán tu, đi về hướng cây bút khổng lồ, bên dưới ngòi bút có một cổ trận, cực kỳ phức tạp, nhưng mà nó ảm đạm không có ánh sáng, còn có mấy chỗ bị hao mòn do đã lâu năm.
Nàng vừa bước một chân vào cổ trận, ánh sáng vàng trong trung tâm điện bắt đầu lóe lên, động đất làm rung chuyển núi non, cây cột khổng lồ phút chốc thu nhỏ lại, biến thành một cây bút lông có kích cỡ bình thường, trôi lơ lửng giữa không trung.
“Pháp bảo cấp cao?”