Chương 7

13

Trước đây nàng ta xinh đẹp rạng rỡ, nhưng giờ đây trông sắc mặt hốc hác nàng ta, nhếch nhác ko thể tả nổi.

Hoàn toàn trái ngược so với ta của hiện tại.

Nhưng rất nhanh, sự ngạc nhiên trong mắt nàng ta chuyển thành ghen tị, nàng ta nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Vân Chỉ Dung, nhìn thấy ta như vậy bây giờ ngươi hài lòng chưa?"

"Ta nói cho ngươi biết, ta sẽ không bao giờ nhận thua. Lưu Lãng chỉ là đang chán nản mà thôi, khi hiểu ra, tự nhiên sẽ chăm chỉ đọc sách."

Ta không có thời gian nghe nàng ta tự vẽ chiếc bánh cho mình, chỉ đưa mắt nhìn xuống giỏ rau rừng trên tay nàng ta hỏi: “Tỷ tỷ, rau rừng có ngon không?”

Vân Chỉ Y sững sờ tại chỗ trong giây lát.

Trên đường về ta nghe người hầu kể lại rằng, sau khi Vân Chỉ Y bị đuổi ra ngoài, nàng ta sống trong một căn nhà mà mẫu thân đã bí mật mua cho họ.

Nếu hắn ta phấn đấu đọc sách cộng thêm số đồ trang sức mà mẫu thân cho, thì cuộc sống trong mười năm tới không làm gì cũng có thể sống được.

Nhưng tên thư sinh nghèo kia lại lấy ngân lượng từ việc bán đồ trang sức tiếp tục đến kỹ viện ăn chơi, không bao lâu số tiền đã bị hắn tiêu xài một cách phung phí.

Hai người đói đến mức ngực chạm vào lưng, tên thư sinh nghèo bảo Vân Chỉ Y về nhà để tìm cách giải quyết, nhưng bị nàng ta từ chối. Thế là nàng ta bị tên thư sinh nghèo đánh cho một trận, Vân Chỉ Y may mắn giữ được một mạng, nhưng đứa con trong bụng nàng ta đã không còn nữa.

Sau một thời gian im lặng, tên thư sinh nghèo lại ra ngoài ăn chơi, Vân Chỉ Y không quản được nữa, ba năm qua nàng ta kiếm sống bằng cách đào rau dại trên núi.

Tuy nhiên, những điều này vẫn chưa đủ.

Vân Chỉ Y nóng nảy háo thắng, càng ưu thể diện.

Nếu như nàng ta tin rằng tên thư sinh nghèo có thể quay trở lại từ con đường đúng, vậy ta sẽ chờ xem bọn họ tự gánh chịu hậu quả như thế nào.

Điều ta không ngờ tới là quả báo của hai người họ rất nhanh sẽ đến.

Hóa ra những bài thơ mà tên thư sinh nghèo khẳng định là thơ của mình, tuy chỉ có khoảng chục bài thơ, nhưng đều là những bài thơ nổi tiếng được mọi người đọc thuộc lòng.

Hoàng đế trân trọng và yêu quý nhân tài, nghe nói có tú tài nghèo có thể làm ra bài thơ hay như vậy nhưng lại chua sót không vui, có ý định phong hắn làm một chức quan nhỏ.

Không ngờ, khi Hoàng Đế triệu kiến hắn, sau khi học thuộc lòng hàng chục bài thơ hắn đã viết, Hoàng Hậu nghe xong lập tức nổi giận lôi đình.

Không chỉ cho rằng những bài thơ này của tên thư sinh nghèo là ăn cắp, mà còn lấy những tuyển tập thơ đã in trước đó làm bằng chứng, chứng minh những bài thơ này được viết bởi các nhà thơ như Vương An Thạch, Vương Vĩ, Lý Bạch và các nhà thơ khác.

Hoàng đế vô cùng tức giận, tên thư sinh nghèo bị kết tội lừa dối hoàng đế, bị phán xử trảm cả nhà.

Nhưng lúc đó, tên thư sinh nghèo vẫn còn nói chuyện ngạo mạn.

Hắn ta nói rằng hắn ta đến từ một thế giới khác, mắng hoàng đế là cẩu hoàng đế và coi thường mạng sống của con người, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành vua mất nước.

Cuối cùng, hắn ta khóc lóc thảm thiết, hối hận vì đã không mang theo nhiều thứ hữu ích hơn, nếu có thể làm lại lần nữa, hắn nhất định sẽ trở thành vua.

Chỉ là khi nói xong những lời này, đầu hắn đã rơi xuống đất.

Về phần Vân Chỉ Y, vẫn tuân theo luật lệ của triều đình, sau thu xử trảm.

14

Ngay trước khi nàng ta bị xử trảm một khắc, ta vào ngục để gặp Vân Chỉ Y.

Tần Triệt lo lắng cho ta nên đi cùng ta.

Vừa bước vào liền nhìn thấy Vân Chỉ Y lao tới nói với Tần Triệt: "Tần đại nhân, Tần đại nhân, xin ngài hãy cứu ta."

"Người là tể tướng đương triều, nếu người thay ta cầu xin Hoàng Thượng, ngài ấy nhất định sẽ đồng ý."

Tần Triệt cười lạnh: "Cầu xin thay ngươi? Tại sao?"

Vân Chỉ Y nhanh chóng giải thích: " Dựa vào việc ta là người đầu tiên ngài muốn lấy!"

"Tần đại nhân, chính là con tiện nhân này, nếu không phải nàng ta cản trở, người đứng cạnh ngươi chính là ta. Chính là nàng ta đã cướp đi nhân duyên của ta."

Ta nheo mắt nhìn nàng ta, mặc dù biết Vân Chỉ Y là kẻ vô liêm sỉ, nhưng ta vẫn bị sốc vì sự vô liêm sỉ này của nàng ta.

Nhưng vào lúc này, Tần Triệt chậm rãi nắm lấy tay ta, ngước mắt lạnh lùng nói với nàng ta: “Vân Chỉ Y, ngươi nghe rõ cho ta, người mà ta Tần Triệt muốn lấy từ đầu đến cuối không phải là ngươi, mà là Dung Nhi.”

“Ngoài ra, ta cũng biết rõ tất cả những tin đồn mà ngươi đã lan truyền về ta.”

“ Tin đồn?”

Vân Chỉ Y với vẻ mặt kinh ngạc, ta cũng kinh ngạc không kém.

Mặc dù ở kiếp trước Vân Chỉ Y đã thành công trong việc tung tin đồn nhưng ở kiếp này mọi thứ đều bị bóp nghẹt trong nôi.

Vân Chỉ Y đột nhiên chửi rủa như thể nàng ta đã nhớ ra điều gì đó: "Vân Chỉ Dung, có phải là ngươi không?"

"Là ngươi cố ý nói với Tần đại nhân tất cả, ngươi cố ý kể cho ngài ấy nghe những chuyện này, khiến ngài ấy ghét ta hận ta, để ngài ấy lấy ngươi đúng không? Vân Chỉ Dung, ngươi nhất định sẽ không được chết toàn thây!"

Tần Triệt lúc này giơ tay lên, nói với cai ngục đang đợi bên ngoài: “Đã đến lúc, đưa người ra ngoài đi.”

Cho đến khi tiếng kêu của Vân Chỉ Y hoàn toàn biến mất, ta vẫn chưa định thần lại.

Ngồi vào vị trí mà chàng ấy đã ngồi ở kiếp trước trước bốn năm, cũng biết những tin đồn mà Vân Chỉ Y đã tung tin đồn về chàng ấy.

Thậm chí còn sớm biết rằng Vân Chỉ Y không phải là người chàng ấy đang tìm kiếm, nên đã đến giải thích với ta khi ta chuẩn bị hủy bỏ hôn ước.

Chẳng lẽ Tần Triệt cũng...

Nhìn thấy ta ngơ ngác nhìn chàng, tai Tần Triệt hơi đỏ lên, nhẹ nhàng mỉm cười: “Phu nhân nhìn ta như vậy, khiến vi phu cảm thấy hơi xấu hổ.”

Ánh mắt của ta lập tức trở nên chua chát, ta run giọng hỏi: "Tần Triệt, chàng cũng..."

"Suỵt..."

Tần Triệt gật đầu, sau đó nghiêng người vào tai ta thì thầm: “Tai vách mạch rừng, Dung nhi, có một số chuyện nàng biết và ta cũng biết, trời biết đất cũng biết là được.”

Cuối cùng, chàng với đôi mắt đỏ hoe, nhẹ nhàng siết chặt tay ta trong lòng bàn tay, dùng ngón tay cái ấm áp xoa nhẹ, khàn giọng nói.

"Dung nhi, không còn đau nữa, sau này sẽ không đau nữa. Bất kể nàng đi đâu, ta cũng sẽ đi cùng nàng."

Nước mắt ta không thể kìm được nữa cứ thế rơi.

Chính là chàng ấy, ở kiếp trước khi ta sắp chết, chàng ấy chính là người đã chạm vào bàn tay gãy của ta với đôi tay run rẩy và an ủi ta bằng giọng khàn khàn.

"Dung Nhi, kiếp này ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt."

Hóa ra tất cả những điều này không phải là một giấc mơ.

(Hết)