Sau nửa ngày, Cố Vân Đông cắn răng nói: "Hợp tác thì không có vấn đề, chỉ là ngươi có bao nhiêu phần nắm chắc, ổ lợn rừng kia có mấy đầu lợn rừng."
"Thập phần nắm chắc, ba đầu lợn rừng."
"Đã như vầy, vậy được, đi thôi, đi đằng trước dẫn đường." Cố Vân Đông kích động, ba đầu lợn rừng ah, bán đi sẽ có không ít bạc.
Thiệu Thanh Viễn gật đầu, vượt lên đi lên phía trước.
Cố Vân Đông không xa không gần đi ở sau lưng, đoạn đường này có Thiệu Thanh Viễn dẫn đường, hơn nữa hắn đã vạt hết cỏ dại ven đường phía trước nên Cố Vân Đông đi đặc biệt thông thuận.
Hơn nữa Thiệu Thanh Viễn cũng đi không nhanh, vững vàng cùng mình bảo trì khoảng cách nhất định, kỳ thật... Người này rất cẩn thận đấy.
Sau khi đi một đoạn đường, ngay khi Cố Vân Đông cho rằng hai người sẽ luôn im lặng như vậy cho đến khi đến đích, Thiệu Thanh Viễn bỗng nhiên ngừng lại, đợi đến lúc cô đến gần rồi, liền hỏi: "Ngươi không sợ ta?"
Cố Vân Đông ngơ ngác một chút: "Tại sao ta phải sợ ngươi?"
"Những lời đồn đãi trong thôn kia, ngươi có lẽ đã nghe qua." Đã nghe qua vẫn cùng mình nói chuyện, trong ánh mắt không có bất kỳ sự sợ hãi nào, cũng không nói đệ đệ cách mình xa một chút, thậm chí còn dám cùng mình một mình tiến vào thâm sơn săn lợn rừng, cô nhóc này so với tưởng tượng của hắn còn lớn gan hơn.
Cố Vân Đông giật mình: "Ngươi muốn nói tất cả mọi người nói ngươi là sói con mất hết tính người?"
Sói con, cô cảm thấy rất phù hợp, về phần mất hết tính người, chuyện này còn phải chờ xem đã, kỳ thật Cố Vân Đông cũng không quá tin tưởng.
Thiệu Thanh Viễn, "..." Đang ở trước mặt hắn cũng dám nói trắng ra như vậy, không sợ hắn thẹn quá hoá giận sẽ ra tay ư? Ở trên núi này đến một bóng ma cũng không thấy.
Cố Vân Đông dần đi lên phía trước, ai, vẫn hi vọng hắn đi trước mặt mình, có người mở đường thật sự quá thuận tiện rồi.
Nhưng người ta đang muốn nói chuyện phiếm, cũng không thể thúc dục hắn đi. Hay nên nhanh chóng trả lời cho xong đã, cô lại có thể đi đằng sau nha.
"Mất hết tính người cái gì đấy, đều là nghe người ta nói. Khả năng ta gặp ngươi trước khi nghe được những lời đồn đãi kia, có một số ấn tượng đã vào sâu trong tiềm thức rồi."
Thiệu Thanh Viễn ngẩn người: "Ấn tượng gì?" Hỏi vấn đề này, hắn không hiểu sao có chút khẩn trương.
"Ân oán rõ ràng, có thù tất báo." Rất giống cô, cho nên Cố Vân Đông tự nhiên có hảo cảm với hắn. Chính cô đã từng bị người ta cảm thấy là lạnh lùng không có tình có lý, không được người khác ưa thích, thậm chí còn bị cho là một ngôi sao chổi?
Thiệu Thanh Viễn bỗng nhiên dừng bước, ân oán rõ ràng... Sao? Hoá ra con nhóc này đối với mình đánh giá như vậy cao.
Hai lần gặp mặt lúc trước, hắn đều đang động thủ đánh người, không nói lần thu thập Phan chưởng quỹ kia, chỉ nói chuyện hắn không nói hai lời đã đạp bộ khoái một cước, bình thường nữ tử thấy được, chỉ sợ sẽ cảm thấy loại người này không biết trời cao đất rộng đấy, cùng du côn lưu manh không được dạy dỗ, một tên du thủ du thực sự không có gì khác nhau, không nên có ấn tượng gì tốt mới đúng.
"Sao còn không đi?" Cố Vân Đông đi về phía trước vài bước, vừa vặn nhìn thấy một ngã ba, không biết nên đi hướng nào, nhìn lại, chỉ thấy hắn còn đứng nguyên tại chỗ.
Thiệu Thanh Viễn ngẩng đầu, liếc nhìn cô, lúc này mới đi nhanh tới.
"Đi về bên trái."
Cố Vân Đông thừa cơ nói ra: "Hay là ngươi dẫn đường a, ta đối với chỗ này không quen." Ai nha, rốt cuộc cũng tìm được cơ hội đi phía sau rồi.
Thiệu Thanh Viễn hơi cúi thấp đầu, “Ừ." một tiếng.
Cố Vân Đông không thấy được, phảng phất như có ánh sáng lập loè ở trong mắt hắn.
Lúc này động tác của Thiệu Thanh Viễn càng thêm lưu loát, hai người lại đi gần hai tiếng nữa, rốt cuộc cũng thấy được ổ lợn rừng.
Thiệu Thanh Viễn ngăn lại muốn đi trước Cố Vân Đông: "Ngươi trốn lên cái cây kia đi, ngươi có nỏ, thích hợp đánh xạ kích từ xa. Lát nữa ta sẽ dụ lợn rừng đi ra, hai con phía trước để ta đối phó, ngươi chỉ cần nhìn chằm chằm vào con thứ ba là được."
"Ngươi đối phó hai đầu? Như vậy có quá nguy hiểm hay không?"
"Không sao, ta nắm chắc." Thiệu Thanh Viễn nói xong, có chút nhíu mày, lại có chút không yên lòng nói: "Tự mình cẩn thận một chút."
Cố Vân Đông gật đầu, quay người lưu loát bò lên trên cây.
Thiệu Thanh Viễn ngẩng đầu, thấy cô dùng lá cây che khuất bản thân, thân cây cũng đủ lớn, nguy hiểm không lớn, lúc này mới quay đầu đi về phía ổ lợn rừng.
Cố Vân Đông chỉ thấy hắn thuần thục tới gần ổ lợn rừng, trên đường ngồi xổm người xuống, cũng không biết trên mặt đất đang làm bẫy rập gì.
Thiệu Thanh Viễn chỉ dùng khói hun, đem lợn rừng trong động đuổi ra.
Lợn rừng vừa ra tới, hắn liền lưu loát nhảy lên cây.
Cố Vân Đông tập trung tinh thần nhìn, một con chạy đến rồi, ồ, lại còn lớn, nhìn ra chừng 400 cân rồi.
Con thứ hai cũng chạy đến rồi, so với con phía trước hơi nhỏ hơn một chút, nhưng có lẽ cũng hơn ba trăm cân.
Cố Vân Đông luôn đợi con thứ ba, nhưng mà đợi mãi..., vẫn không thấy nó chạy đến.
Mà bên kia, Thiệu Thanh Viễn đợi đến lúc con lợn rừng đầu tiên giẫm vào thòng lọng dây thừng được đặt trên mặt đất, liền kéo mạnh một phát, người theo sát từ trên cây nhảy xuống, móng trước của con lợn rừng kia cứ như vậy bị treo cao mấy cen-ti-mét, giống như là nửa thân thể đều lơ lửng..., chỉ còn lại hai chân sau chạm đất.
Nó bắt đầu điên cuồng giãy dụa vặn vẹo..., nhưng dây thừng bị buộc chặt trên cành cây, Thiệu Thanh Viễn một khắc cũng không ngừng lại, dao găm trong tay nhanh nhẹn cắt vào cổ của nó.
"NGAO..." Lợn rừng đau nhức kêu lên, máu trên người cuồng cuộn tuôn ra, nó phẫn nộ trừng mắt muốn đâm vào trên người Thiệu Thanh Viễn.
Thiệu Thanh Viễn lập tức nhanh chóng lui về sau một bước dài, nhưng mà lúc này một con lợn rừng khác cũng đã chạy về phía hắn rồi.
Thiệu Thanh Viễn thân thủ linh hoạt, cầm một khúc gỗ lớn trên mặt đất đập vào đầu nó.
Con lợn rừng kia chớp mắt liền choáng váng, sau đó lại càng cáu kỉnh và điên tiết, lao về phía hắn gào thét.
Thiệu Thanh Viễn trái trốn phải trốn, con lợn rừng kia liên tiếp đυ.ng ngã hai cây.
Cố Vân Đông trốn trên cây không đợi được con lợn rừng thứ ba, quyết đoán lắp tên vào nỏ điều chỉnh phương hướng, nhắm ngay con lợn rừng kia mạnh mẽ bắn tới.
Nhưng tốc độ nó nhanh, hơn nữa Thiệu Thanh Viễn thỉnh thoảng sẽ tới gần con lợn rừng đó cho nó một phát, ngược lại không dễ nhắm trúng.
Cố Vân Đông nhíu mày, bên kia Thiệu Thanh Viễn lại bỗng nhiên quay đầu bỏ chạy, con lợn rừng kia cũng đuổi tới.
Cố Vân Đông, "..."
Một người một heo đã mất đi bóng dáng, ánh mắt Cố Vân Đông cuối cùng tập trung ở con lợn rừng đầu tiên đang bị treo nửa người trên kia.
Nó vẫn còn điên cuồng giãy dụa đong đưa, chỉ là trước đó bị Thiệu Thanh Viễn đâm một đao, lúc này đã chảy không ít máu, thời gian dần trôi qua đã không còn khí lực.
Cố Vân Đông nhắm ngay nó, "XÍU...UU!" thoáng một phát bắn trúng cổ nó.
Lợn rừng lại phịch hai cái, cuối cùng vô lực ngã trên mặt đất.
Cố Vân Đông mới từ trên cây trượt xuống dưới, có chút không quá yên tâm mà đuổi về phía Thiệu Thanh Viễn vừa chạy đi.
Đuổi được nửa chừng, đã thấy Thiệu Thanh Viễn chạy về rồi, sau lưng đã không có bóng dáng con lợn rừng kia.
Trên người hắn dính máu, cũng không biết là của hắn hay là của lợn rừng đấy.
"Ngươi bị thương?"
Thiệu Thanh Viễn lắc đầu: "Không có, con lợn rừng kia đã chết, ta trở về thu thập con đầu tiên."
"Không cần, ta đã cho một mũi tên, đã bất động rồi. Chỉ là... Ta luôn không thấy con lợn rừng thứ ba, thật sự có ba con sao?" Cố Vân Đông hồ nghi mở miệng.