Chương 6

15.

Bất hiếu là tội lớn, trong "Đại Minh Luật Tập" có nói, người bất hiếu, nặng thì phải trừng phạt.

Tuy nhiên, ta chỉ là trưởng tỷ của Đằng Tân, chỉ là "như nương", chứ không phải nương thật, do đó tội bất hiếu của hắn phải do hoàng thượng quyết định.

Điều ta muốn chính là hoàng thượng ra quyết định.

Ta tin rằng, ta đã đưa ra một cơ hội tốt như vậy, hoàng thượng nhất định không bỏ qua.

Quả nhiên, hoàng thượng không do dự mà tước bỏ danh hiệu thế tử của Đằng Tân, và ra lệnh cho hắn phải học lễ nghi thật cẩn thận, không được làm mất mặt tổ phụ và nương hắn.

Lời này rất có ý nghĩa sâu xa, vì tổ phụ và nương của Đằng Tân đều là những người đã từng dùng ân tình để uy hϊếp hoàng thượng.

Trước mặt hoàng thượng, họ chẳng có chút thể diện nào.

Còn ta, không biết là vì cơ hội ta đưa ra quá tốt hay vì Triệu tiểu tướng quân, hoàng thượng không những không trừng phạt ta, mà còn đánh giá ta một chữ "tốt".

Vì chữ "tốt" này, nhà họ Đằng không dám làm loạn chuyện hôn sự của ta.

Cũng vì chữ "tốt" này, dù mọi người có nghĩ gì về ta, ít nhất là bề ngoài, không ai dám nói việc ta kiện Đằng Tân là sai.

Họ chỉ dám nói tất cả là lỗi của Đằng Tân, dù sao đến đời hắn, nhà họ Đằng đến cả danh hiệu thế tử cũng đã mất, phải không?

Trong chốc lát, cả nhà họ Đằng trở thành trò cười của Vân Thành.

Ta chuyển ra khỏi Phàm Lâu khi biển hiệu của Hầu phủ bị tháo xuống.

Ta không về Đằng phủ, mà ở trong một căn viện nhỏ ba gian, phu nhân tướng quân mời nương của Tống Kiều Kiều đóng vai trưởng bối của ta, lo liệu hôn lễ.

Lúc đó ta không còn quan tâm đến chuyện của nhà họ Đằng nữa, mà dồn hết tâm trí vào việc chuẩn bị của hồi môn.

Theo sự hiểu biết của ta về họ, từ giờ ta không cần làm gì nữa, họ sẽ tự làm hỏng bản thân mình.

Nhưng Minh cô nương và Cần Nhi hàng ngày đều đi nghe ngóng, ta gần như nghi ngờ rằng hai cô gái này coi những chuyện vặt vãnh của nhà họ Đằng như một cuốn truyện để giải trí.

Họ thì lại đầy lý lẽ, nói rằng phải biết kết cục của kẻ ác thế nào, nếu không sẽ ngứa ngáy khó chịu. Ta cười và để họ làm theo ý mình.

Nghe nói sau khi Đằng Tân bị tước bỏ danh hiệu thế tử, cả người hắn suy sụp hẳn, còn những người mà hắn coi là thân thiết nhất—Đằng Hoa Nguyệt và nhị thúc, cũng vì mất đi hy vọng đoạt tước, dần dần lộ rõ bộ mặt thật trước mặt hắn.

Đằng Tân bị ép phải chuyển từ chính viện sang viện tồi tàn nhất, những đồ cổ trong nhà cùng với của hồi môn của phu nhân đều bị sung công.

Đằng Tân từ nhỏ đến lớn chưa từng trải qua cảnh thiếu thốn, hắn dễ dàng rơi vào bẫy của nhị thúc mà dính vào cờ bạc.

Chỉ một lần đánh bạc, hắn đã mất cả ngón tay phải.

Hắn không thể nào tiếp tục sự nghiệp quan trường nữa.

Còn về Đằng Hoa Nguyệt, nàng ta cuối cùng trở thành nữ chủ nhân danh chính ngôn thuận của Đằng phủ, nhị thúc còn sắp xếp cho nàng ta một mối hôn sự khá tốt.

Đối phương là một thanh niên tài giỏi đầy triển vọng, chỉ có điều gia cảnh còn chưa vững.

Ban đầu, Đằng Hoa Nguyệt dưới sự thuyết phục của nhị thúc, cũng khá hài lòng với hôn sự này, nhưng Đằng Tân thỉnh thoảng lại nhắc nhở nàng ta rằng, nàng ta giỏi hơn ta nhiều, làm sao có thể lấy người kém hơn ta được?

Đằng Hoa Nguyệt bị hắn kích động, thật sự không muốn gả đi.

Đối phương là một gia đình tử tế, nghe nói nhị tiểu thư tuyệt thực, liền chủ động đến nhà từ hôn.

Nhị thúc tức giận đến mức trước mặt tất cả gia nhân đánh Đằng Hoa Nguyệt hai cái tát, rồi còn dùng tới gia pháp, bắt Đằng Tân quỳ đến tàn phế đôi chân.

16.

Những chuyện xảy ra ở nhà họ Đằng hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của ta.

Người ảnh hưởng đến cuộc sống của ta là người đàn ông đang làm việc ở Phù Châu, cứ cách vài ba ngày lại viết thư cho ta.

Hắn luôn phàn nàn trong thư rằng ta trả lời chậm, vì thường là thư của hắn đến trước khi thư trả lời của ta kịp gửi đi.

Hắn chưa bao giờ hỏi ta về chuyện nhà họ Đằng, cũng chưa bao giờ hỏi ta sống có tốt không, dường như hắn rất chắc chắn rằng, dù trong hoàn cảnh nào, ta cũng sẽ sống tốt.

Trong thư, hắn kể về cảnh đẹp và con người ở Phù Châu, những phiền muộn nhỏ nhặt khi làm việc, và cả bát rượu hoa quế trong con hẻm sâu.

Đôi khi hắn còn kèm theo một bài thơ nhỏ ở cuối thư.

Rất dở.

Nhưng từng chữ đều thấm đượm tình cảm.

Mỗi lần cầm bút viết thư trả lời, trong lòng ta lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Đó là một sự lo lắng chưa từng có.

Ta sẽ tự hỏi, hắn viết những lá thư này với biểu cảm và tâm trạng gì?

Tại sao hắn lại thích ta?

Rồi một lá thư trả lời cứ thế kéo dài ngày này qua ngày khác.

Tống Kiều Kiều nói rằng ta đã động lòng rồi, khi nàng ấy nói câu này, phu nhân tướng quân cười tươi bóc quýt bên cạnh, tam thiếu gia thì đu dây trong sân.

Trái tim ta bỗng chốc như cùng khuôn mặt nóng bừng lên.

17.

Ngày ta đại hôn, Vân Thành có trận tuyết đầu tiên.

Cần Nhi đang chải tóc cho ta, nói rằng đây gọi là tuyết lành. Tống Kiều Kiều khen nàng ấy nói hay, thưởng cho nàng ấy một đôi nguyên bảo vàng mập mạp, khiến Cần Nhi vui đến mức cười tít mắt.

Chẳng bao lâu sau, Bất Ưu vội vã chạy đến báo rằng nhị thiếu gia và tam thiếu gia của tướng quân phủ đã đến, nói rằng họ nhận lệnh của phu nhân tướng quân, đến để giúp ta tiếp khách với tư cách là anh em bên nhà mẹ đẻ.

Nhị thiếu gia nhà họ Triệu, đứng ngoài cửa chào ta, rồi liền xoa tay, nói với tam thiếu gia rằng lát nữa đại ca đến, phải làm khó huynh ấy một phen. Đây là cơ hội hiếm có!

Tam thiếu gia vui vẻ đáp ứng, ta và các nữ quyến đứng sau cửa cười không ngớt.

Đúng rồi, người của Đằng phủ cũng đến, người đến là Đằng Hoa Nguyệt. Nàng ta trông vừa nhợt nhạt vừa gầy yếu, không còn vẻ tiên khí như trước, nhìn cả người u ám.

Khi mọi người đều đang cười, chỉ có nàng ta là không nói không cười, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ta. Nàng ta nhìn từ áo cưới của ta, nhìn từng món sính lễ tuyệt đẹp, nhìn đến dãy sính lễ trải dài cả mười dặm mà trong sân không thể chứa hết, cuối cùng chỉ có thể vặn nát chiếc khăn tay thành mảnh vải vụn.

Ta không bận tâm đến suy nghĩ của nàng ta. Sau khi bái lạy bài vị của cha mẹ sinh thành, ta được tam thiếu gia cõng lên kiệu.

Tam thiếu gia cõng ta, cả người rất cẩn thận. Ta nằm trên lưng cậu ấy, nghe cậu ấy lẩm nhẩm: "Phải đi chậm thôi, bước thật vững vàng, không được để tẩu tẩu ngã."

Rất khó để không cười mỉm.

Sau khi kiệu dừng lại, một bàn tay lớn đưa vào dưới tấm khăn trùm đầu của ta. Đó là một bàn tay có khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay còn có một vết sẹo.

Ma xui quỷ khiến thế nào, ta đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo đó, ngay giây tiếp theo, tay ta đã bị nắm chặt.

Triệu tiểu tướng quân dắt ta xuống kiệu, còn định cứ thế mà dắt ta vào lễ đường, cho đến khi có người dâng hồng lụa, hắn mới miễn cưỡng buông tay ta.

Chúng ta thuận lợi bái đường, hoàn thành những nghi thức phức tạp của lễ cưới.

Đến khi khách khứa đã về hết, ta và hắn mới thực sự có thời gian riêng tư.

Không còn khăn che mặt, ánh mắt hắn nhìn ta như có lửa.

Hắn từ từ giúp ta xõa tóc, nắm chặt tay ta trong lòng bàn tay.

"Có nhớ lời hứa của chúng ta không?"

Tất nhiên là nhớ.

Hắn muốn ta lần sau gặp hắn, đừng gọi hắn là Triệu tiểu tướng quân nữa, hắn muốn ta gọi tên hắn.

Hắn không biết rằng, dù ta chưa mở miệng, nhưng trong lòng ta đã gọi tên hắn cả hàng ngàn lần.

Ta nhìn hắn, hôn lên môi hắn, tiếng "A Dạ" liền bị hòa tan trong màn đỏ.

(Kết chính văn)

Phiên ngoại

Ta về nhà họ Triệu được ba năm thì sinh hạ con gái đầu lòng, A Uyên, cả nhà họ Triệu yêu thương bé con vô cùng.

Nương chồng ta từ khi A Uyên đầy tháng đã bắt đầu chuẩn bị của hồi môn, nhị đệ làm cho A Uyên một phòng sách nhỏ, trong đó đầy những quyển sách mà hắn ép các lão hàn lâm vẽ.

Tam đệ ngày ngày trông chừng A Uyên, đem hết những món đồ chơi mới lạ mọi người tặng hắn qua phòng của con bé.

Cha chồng ta còn làm quá hơn nữa, ông đặc biệt dẫn quân đi cướp bộ tộc trên thảo nguyên, mang về nhiều bộ lông thú đẹp đẽ, nói là để làm áo choàng cho A Uyên.

Ta nói với Triệu Dạ, như thế này có không ổn, A Uyên sẽ bị cưng chiều đến hư mất.

Triệu Dạ không đồng tình, hắn nói rằng có một người nương xuất sắc như ta, con cái chúng ta sẽ không bị nuống chiều đến hư đốn được.

Hắn còn nói, A Uyên giống như một tiểu A Dung, không ai nỡ không yêu thương con bé.

Ta không biết nên giận hay nên vui nữa.

Khi A Uyên tròn một tuổi, ta nhận được một chiếc hộp từ Đằng Tân gửi đến, đó là chiếc hộp đựng trang sức mà năm xưa ta bị hắn cướp đi.

Những món đồ trong hộp vẫn nguyên vẹn, ngoài ra còn có một bức thư.

Ta cầm bức thư, ngẩn người một lúc, cuối cùng vẫn không mở ra.

Ba năm qua, nhà họ Đằng xảy ra rất nhiều chuyện.

Đầu tiên là nhị phòng và đại phòng phân gia, sau đó là nhị thúc Đằng gia làm việc sai trái, bị cách chức.

Sau nữa, Đằng Hoa Nguyệt được gả cho một quan chức nhỏ, nhưng ngay trước ngày cưới đã bỏ trốn cùng một thương gia giàu có.

Người ta đều nói, từ khi nhà họ Đằng từ bỏ đạo nghĩa, vận mệnh cũng rời bỏ họ.

Giờ đây Vân Thành đã không còn phủ Đằng gia, nhị thúc Đằng gia không rõ tung tích, Đằng Tân thì quay về tổ trạch.

Minh cô nương nói, hiện tại hắn rất chăm chỉ đọc sách, sau này dự định dạy trẻ con trong tộc.

"Đang nghĩ gì vậy? Ngoài này gió lớn, vào trong nghĩ thì hơn."

Triệu Dạ thấy ta đứng ngẩn người dưới hiên, liền ôm ta vào trong chiếc áo choàng lớn của hắn.

Ta ngọt ngào cười với hắn: "Đang nghĩ chúng ta khi nào thì sinh thêm một đứa con trai?"

Triệu Dạ ngẩn ra, lập tức bế ta lên.

Hắn bước nhanh về phòng, vừa đi vừa nói: "Phu nhân nói đúng, không bằng hành động ngay hôm nay…"

[Kết thúc]