Chương 3

6.

Đánh giá của phu nhân Ngự Sử về Đằng Hoa Nguyệt lan truyền từ mười người, trăm người, cuối cùng đến mức những kẻ ăn mày nhỏ ở Vân Thành cũng nói rằng, Tuyên Bình Hầu đến bây giờ không có Hầu gia, đều là vì Đằng Hoa Nguyệt phẩm hạnh không ra gì.

Tất nhiên, sự thật không phải như vậy, nhưng ngoài Đằng Hoa Nguyệt, không ai quan tâm sự thật là gì.

Ngự Sử đại nhân không buông tha cho Hầu phủ đơn giản như vậy, ông chạy đến trước mặt Hoàng Thượng mà tố cáo nhị thúc một trận, câu nào cũng không nhắc đến chuyện tiệc thưởng hoa, nhưng câu nào cũng trách nhị thúc quản gia không nghiêm.

Hoàng Thượng bề ngoài cười cười làm người hòa giải, nhưng cuối cùng lại ban cho nhà Ngự Sử đại nhân một đống dược liệu, còn phạt nhị thúc nửa năm bổng lộc.

Sở dĩ ta biết rõ như vậy là vì sau khi Hoàng Thượng thưởng phạt xong, còn tiện miệng dặn dò Hoàng Hậu nương nương ban cho ta một đống vải mới - nói rằng tiểu thư nhà Hầu phủ mất cha nương, thật đáng thương.

Ta đón nhận ánh mắt oán hận của Đằng Hoa Nguyệt, đối diện với gương mặt ngây thơ của Đằng Tân, cung kính nhận lấy phần thưởng từ cung đình gửi tới.

Nhưng khi ta đóng cửa viện lại, ta lại không thể cười nổi.

Hoàng Thượng ban thưởng lần này, lại khiến cho những ngày tháng sau này của ta càng khó khăn hơn.

Đúng, ta không cha không nương, phu nhân và Hầu gia đều đã qua đời, nhưng chỉ cần ta còn là đại tiểu thư của Hầu phủ, thì nhị thúc vẫn là trưởng bối của ta.

Hoàng Thượng lần này nói và ban thưởng, là muốn đại phòng và nhị phòng hoàn toàn chia rẽ, là nói cho chúng ta biết: chuyện nhỏ nhặt trong phủ của các ngươi, ta đều theo dõi hết.

Ta sờ vào vải vóc mịn màng mềm mại, lòng trầm tư, bước đi của phu nhân năm đó, thực sự đã đi sai rồi.

Tuyên Bình Hầu là tước vị thế tập cuối cùng của triều đại này, những tước vị khác từ lâu đã bị thu hồi khi tiên hoàng còn tại vị.

Tuyên Bình Hầu vốn cũng sẽ bị thu hồi, nhưng ông nội của Đằng Tân đã đỡ một nhát dao cho tiên hoàng, dẫn đến bệnh tật triền miên, qua đời sớm, nên tước vị này được giữ lại.

Đáng tiếc, cha của Đằng Tân cũng yểu mệnh, kế thừa tước vị chưa đến năm năm đã bất ngờ qua đời.

Khi đó Hầu phủ chưa lập Thế tử, Đằng Tân mới hơn hai tuổi, không biết có lớn lên được hay không, vì thế hầu như ai cũng nghĩ rằng, tước vị này sẽ do nhị thúc kế thừa.

Nhưng phu nhân không cam lòng, bà đã tiêu hết chút tình cảm cuối cùng với nhà mej đẻ, xin được một khẩu dụ từ Hoàng Thượng: nếu Tân ca nhi lớn lên khỏe mạnh, tước vị này sẽ do hắn ta kế thừa. Nếu hắn ta chết, nhà hoj Đằng sẽ chỉ còn là họ nhà Đằng mà thôi.

Hoàng Thượng từ lâu đã muốn thu hồi tước vị, vì vậy ông đồng ý.

Nhị thúc phát hiện ra, liền hạ độc phu nhân.

Phu nhân vì tước vị, vì Tân ca nhi, đã bỏ ra rất nhiều tiền bạc và nhân tình, mang thân thể yếu đuối, từ chi nhánh khác nhận nuôi ta.

Bà từng chút một dạy ta cách quản lý gia đình, cách giữ gìn của hồi môn của bà, cách sống sót trong Hầu phủ này, và cách bảo vệ Đằng Tân.

Chỉ tiếc rằng, bà dốc hết sức lực mưu tính, nhưng lại không tính được rằng Hoàng Thượng vào năm Đằng Tân mười ba tuổi, lấy lý do hắn ta còn quá nhỏ, chỉ phong hắn làm Thế tử.

Còn việc phong Hầu?

Hoàng Thượng không nhắc đến, vì thế Hầu phủ Tuyên Bình chỉ còn có Thế tử.

Ồ, còn phải xem Thế tử này có thể sống sót được hay không.

7.

Đằng Hoa Nguyệt vì chuyện tiệc thưởng hoa, tuyên bố ra ngoài rằng bản thân rất tự trách ưu sầu đến sinh bệnh, cần phải ở trong phủ dưỡng bệnh, nhưng thực tế là bị nhị thúc cấm túc.

Đằng Tân đã hai lần tìm đến ta, lời nói trong ngoài đều muốn ta tiếp quản lại công việc quản gia, đợi Đằng Hoa Nguyệt "khỏi bệnh", sẽ trả lại cho nàng ta.

Ta nhìn hắn, đôi mắt mở to, những lời vô liêm sỉ như vậy, làm sao hắn có thể nói ra được?

Chẳng lẽ trong lòng hắn, ta là kẻ hầu người hạ hả?

Vì vậy trong lòng hắn ta, những gì ta cống hiến là đều điều hiển nhiên phải không, hoặc nói đúng hơn là, ta không cống hiến mới là vấn đề.

Ta nói với hắn ta: "Ta không muốn."

Lần này đến lượt hắn ta trố mắt.

"Dựa vào đâu?"

Ta chống cằm: "Dựa vào việc ta là tỷ tỷ của ngươi."

Đằng Tân nhảy dựng lên, đập bàn tạo ra tiếng vang lớn: "Ngươi thì tính là cái gì tỷ tỷ chứ! Chút việc này cũng không giúp!"

"Trước đây ta đã giúp ngươi mười năm, ngươi cũng chẳng xem ta là tỷ tỷ." Ta thản nhiên nói.

Đằng Tân đá lật ghế, chỉ tay vào ta, dường như muốn trút hết mọi thứ ra.

"Ngươi còn muốn ta xem ngươi là tỷ tỷ? Ngươi có xem ta là đệ đệ không? Từ nhỏ đến lớn, ngươi cái gì cũng muốn quản ta, cái này không cho ăn, cái kia không cho đi! Ta không thích luyện võ, ngươi cứ ép ta tập tấn mã, luyện Ngũ Cầm Hí! Ngươi xem ta là đệ đệ ở chỗ nào? Ngươi chỉ xem ta là công cụ để ngươi khoe khoang mà thôi!"

Nói xong những điều này, hắn ta thở hổn hển.

Ta không tự giác ngồi thẳng dậy, nhìn hắn ta với chút buồn bã.

Đây là lý do khiến hắn ta và ta xa cách sao?

Ta chậm rãi mở miệng: "Ta quản việc ăn uống của ngươi, là vì khi còn nhỏ ngươi ăn đồ nhiều dầu mỡ sẽ nôn, nghiêm trọng còn có thể bị bệnh... Ta quản việc đi lại của ngươi, là vì ngươi từng ngã xuống nước khi đi thuyền, ngã gãy chân khi cưỡi ngựa, ta không muốn ngươi bị tổn thương..."

"Ngươi lại muốn ly gián phải không? Ta đã nói nhiều lần rồi! Nguyệt Hoa tỷ không đẩy ta, nhị thúc cũng không động vào ngựa của ta, hôm đó ông ấy căn bản không có ở trong phủ! Họ là người thân duy nhất của ta, ngươi có thể đừng suốt ngày nói họ không tốt được không!"

Đằng Tân tức giận ngắt lời ta.

Ta ôm ngực, nơi đó nặng nề, như chất đầy ngàn cân đá.

Đằng Hoa Nguyệt và nhị thúc là người thân duy nhất của hắn ta, ta thì không.

Ta vừa nhắc đến việc không tốt của họ, thì đó là ly gián.

Ta thở dài một hơi, cúi mắt, không nói gì thêm.

Sau một lúc im lặng, Đằng Tân quay người rời đi.

Trước khi đi, hắn lạnh lùng nói: "Nhị thúc đã chọn cho ngươi một mối hôn sự, ta vốn định từ chối, nhưng bây giờ xem ra, tỷ tỷ rất hợp với hắn. Ngươi hãy chuẩn bị tốt, ngày mốt hai nhà sẽ gặp mặt."

8.

Chuyện chọn chồng cho ta, nhị phòng hẳn đã bận lòng không ít, nếu không cũng sẽ không lựa chọn kỹ càng trong các công tử của Vân Thành mà chọn ra Tam thiếu gia của phủ tướng quân.

Vị Triệu Tam thiếu gia này rất nổi tiếng, nghe nói từ nhỏ đã thông minh và đẹp đẽ, giống như đứa trẻ trong tranh Tết, rất đáng yêu.

Đáng tiếc sau một trận bệnh nặng, tâm trí của cậu ấy không bao giờ phát triển nữa.

Khi ta gặp Triệu Tam thiếu gia, cậu ấy đang ngồi xổm dưới đất nhìn đàn kiến, cả người như một khúc gỗ lớn, không động đậy.

Ta cũng ngồi xổm xuống cùng cậu ấy xem.

Cậu ấy nhìn thấy ta, ngây ngô cười, trên mặt còn dính vỏ mũi khô. Cậu ấy hỏi ta: "Tỷ tỷ ơi, tỷ tỷ cũng thích xem kiến nhỏ à?"

Ta gật đầu, vừa dặn Qùynh Nhi lấy khăn ướt đến, vừa trả lời cậu ấy: "Hồi nhỏ ta cũng thường xem, thấy chúng tuy nhỏ nhưng rất đoàn kết, làm được việc lớn, rất ngưỡng mộ."

"Còn lớn rồi thì không xem nữa à?"

Ta cười cười nói: "Lớn rồi phải làm nhiều việc, nên không xem nữa."

"À, vậy lớn lên thật không tốt."

"Không sao, ngươi có thể không cần lớn lên."

"Nhưng ta muốn lớn lên, ca ca nói rằng, lớn lên rồi mới có thể chăm sóc mẫu thân!"

"Ừ... vậy thì ngươi hãy ăn nhiều đồ ngon, đọc nhiều sách, mỗi ngày vui vẻ, thì sẽ lớn lên thôi."

"Tốt! Ta nghe lời tỷ tỷ!" Triệu Tam thiếu gia lại cười ngây ngô, nhìn vẻ ngây thơ của cậu ấy, tâm trạng của ta bỗng trở nên tốt hơn.

Lúc này phía sau chúng ta vang lên một giọng nói: "A đệ, phải về với mẫu thân rồi."

Ta quay lại, đối diện với một đôi mắt sắc bén như gió lạnh Tây Bắc.

Ta vội vàng đứng dậy hành lễ: "Triệu Tiểu tướng quân."

"A huynh!" Triệu Tam thiếu gia cũng vội vã đứng dậy, nhưng cậu ấy vừa ngồi xổm quá lâu, nên vừa đứng dậy liền mất thăng bằng, cả người ngã nhào về phía trước.

Ta theo phản xạ mở rộng tay muốn đỡ lấy cậu ấy, nhưng lực ngã quá lớn, khiến ta cũng bị kéo ngã xuống!

Khi ta nghĩ rằng mình sẽ cùng cậu ấy ngã xuống, đột nhiên cảm thấy eo bị một lực đạo mạnh mẽ giữ lại, sau đó đầu ta đập mạnh vào một thứ gì đó cứng ngắc.

"Cô nương, đắc tội rồi."

Có luồng khí nhẹ nhàng lướt qua trán ta, giọng gọi "cô nương" kia như dòng nước mát mùa hè khi ta còn nhỏ, vừa mát lạnh vừa ấm áp.

Khi ta hoàn hồn lại, phát hiện mình đang ngã vào vòng tay của Triệu Tiểu tướng quân - thực ra cũng không hẳn là vòng tay, vì lúc này cánh tay phải của hắn đang cứng ngắc nửa mở, tay nắm chặt thành nắm đấm, cố gắng cách xa eo ta.

Động tác này không hề đẹp mắt, ngược lại còn tỏ rõ sự lánh xa.

Ta nghiêng đầu nhìn hắn, hắn không nhìn ta, mà nhìn chằm chằm vào cây đại thụ phía trước, tay trái vẫn ôm chặt Tam thiếu gia.

Làm sao đây, ta có chút muốn cười, nhìn hắn cả người cứng đờ, y như thể ta đã trêu chọc gì hắn vậy.

"Tiểu thư, người không sao chứ!" Từ xa, Cần Nhi chạy đến, không khách khí mà đỡ ta dậy kéo qua một bên, vừa kiểm tra xem ta có bị thương không, vừa dùng ánh mắt như nhìn kẻ côn đồ mà nhìn Triệu Tiểu tướng quân hết lần này đến lần khác.

Mặt Triệu Tiểu tướng quân bị nàng ấy nhìn đến đỏ bừng.

Ta thật sự không nhịn được, khóe miệng cong lên.

Trong thành đều đồn rằng, Triệu Tiểu tướng quân người như sát thần, nhưng ta nhìn thế nào, hắn cũng chỉ là một chàng trai bình thường?

"A huynh, choáng, choáng..."

Triệu Tam thiếu gia ôm đầu, người còn không đứng vững.

Triệu Tiểu tướng quân nghe vậy, liền vội vàng đỡ hắn ta đứng thẳng, giống như Cần Nhi vây quanh ta, hắn cũng quay xung Triệu tam thiếu, lúc thì nắn xương, lúc thì sờ trán, lo lắng không thôi.

Nhìn tình cảm huynh đệ họ thật sự rất tốt, ta không khỏi có vài phần ngưỡng mộ.

"Tỷ tỷ, đầu ta choáng, còn đau..."

Triệu Tam thiếu gia nhìn thấy ta đang nhìn hai huynh đệ họ, không biết vì sao, lại tỏ vẻ ấm ức mà làm nũng với ta, bộ dạng đó thật giống Đằng Tân lúc ba bốn tuổi.