Chương 12: Phiên ngoại : Tiểu hồ Ly, ngươi trốn chỗ nào?

Người không may mắn thì khi uống nước lạnh cũng sẽ bị tắc ở răng. Ta tuy rằng uống nước lạnh không có tắc hàm răng, nhưng chỉ đi một dặm ngắn ngủi mà gặp đến hai tên trộm cũng đủ xác nhận ta không may mắn. Hai tiểu tặc công phu mèo cào kia đã bị ta một cước đá văng thật xa. Chính là vừa đi ra một cái phố, ta không ngờ bị tiểu tặc nhìn chòng chọc.

Kẻ trộm này không đơn giản, ta bắt lấy cổ tay hắn, đợi khi hắn quay đầu lại đối diện hé ra khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn, như cánh hoa đào tháng ba. Tuy rằng hắn mặt xám mày tro, nhưng cũng không thể che dấu cặp mắt tươi ngon mọng nước kia đích ánh. Hơn nữa, kẻ trộm này không phải phàm nhân, mà là một con hồ ly tinh. Nhìn con hồ ly này đùa giỡn lại rất có ý tứ làm nũng, bất giác lộ ra đáng yêu, làm cho ta một lòng không khỏi dần dần vui vẻ. Lòng ta thầm nghĩ, tục ngữ nói quá tam ba bận, gặp hai kẻ trộm trước không phải chuyện tốt, như vậy gặp được kẻ trộm thứ ba này có lẽ đó là chuyện tốt.

Cột hai tay hắn, nhìn thấy hắn dọc đường đi vài lần muốn chạy trốn bị ta ngăn cản, cuối cùng chỉ có thể không tình nguyện nhăn nhó đi theo ta, ta lại cảm thấy được thật là vui vẻ, ta vốn không phải kẻ thích tra tấn người khác, chính là hồ ly này vẻ mặt tức giận thực tại rất thú vị. Dần dần ta cảm thấy, cho dù con hồ ly này có thể cả đời ở bên người ta lộ ra tức giận như vậy, lại còn bộ dáng không có cách nào chạy thoát ta cũng sẽ không chán ngấy.

Khi nhập *** ta nho nhỏ khi dễ

hắn một chút, đói bụng hắn một chút, kết quả không nghĩ tới ngày hôm sau hắn lại bị đói ngất xỉu. Không có biện pháp, đành phải đưa hắn ôm đến Tô trạch —— bằng hữu ta cho ta chuẩn bị tốt chỗ nghỉ tạm.

Cho con hồ ly này ăn hết ba bát cháo thịt, con hồ ly này giống như đang ngủ, ngã vào giường thỉnh thoảng thoải mái mà nói lầm bầm, ta không khỏi cười rộ lên.

Khi hắn tỉnh lại thấy ta, giống như một cái chớp mắt mộng đẹp tan biến, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó. Trước khi hắn tỉnh lại ta chưa nghỉ ngơi, một thân mệt mỏi, không cùng hắn nói nhiều, ta đi tắm.

Nằm ở trong dục dũng, nhớ tới hắn luôn tức giận, ta lại không khỏi cười rộ lên. Tiện đà ta nghĩ tới hắn là một con hồ ly. Hồ ly tinh, lại làm cho ta không vui. Không biết hồ ly như vậy khi dụ dỗ mục tiêu, hãm hại mục tiêu là bộ dáng gì nữa. Nghĩ đến không khỏi làm ta lại tâm sinh một trận chán ghét. Đang nghĩ ngợi, nghe thấy bên ngoài một trận tiếng vang rất nhỏ. Con hồ ly này, còn không hết hy vọng, còn muốn xuống tay với hộ tâm linh ngọc của tổ truyền ta, thật sự là đáng tiếc, lại bị ta bắt lấy. Nhìn vẻ mặt ngây ngốc bị dọa khi nhìn thân thể ta, ý tưởng lúc trước lại hiện lên trong đầu, ta rất không cao hứng, quyết định hảo hảo khi dễ hắn. Không nghĩ tới, ta còn chưa chính thức động thủ, hai gò má hắn đã đỏ như máu. Như thế nào? Một con hồ ly tinh chẳng lẽ còn ngây thơ thế sao? Ngay sau đó, câu trả lời của hắn làm tâm tình ta cuồn cuộn.

Hắn mở to mắt, chân tay luống cuống làm trong lòng ta nhẹ nhàng thấy hứng thú, chỉ tiếc, con hồ ly này giống như chưa từng trải, một cái thiển hôn thế lại làm cho hắn hôn mê bất tỉnh. Ta vui vẻ cười rộ lên. Thật sự là nhặt được vật báu. Ta thầm than. Nếu không phải trên người hắn bẩn quần áo bốc mùi ta nghĩ hẳn sẽ không chỉ hôn môi hắn.

Ta đưa hắn ôm vào dục dũng, tắm cho hắn, mới phát hiện, hắn một thân da thịt trắng như ngà voi, thân thể giống thiếu niên phàm nhân bình thường non nớt, thon dài mà không suy nhược. Ta từng chút quan sát ngũ quan hắn. Ngũ quan của hắn cực kỳ nhu hòa. Ta đột nhiên nghĩ, mυ"ŧ phía sau hắn, lưu lại một ấn ký hồng hồng. Cho dù ấn ký này không tồn tại vĩnh cửu, mặc kệ như thế nào, coi như là kí hiệu của Tiêu Triết ta. Chính là ta quyết định vĩnh viễn cũng không nói cho hắn chuyện này, tiểu hồ ly, ngươi đời này đã định là của Tiêu Triết ta rồi. Cho dù tiểu hồ ly thường thường nghe không ra ám chỉ trong lời ta nói, cho dù tiểu hồ ly rất am hiểu cách đào tẩu, cho dù khi đem Huy Duệ ra làm như đối thủ mạnh, ta cũng không có một chút ý tứ thả lỏng.

Nhưng về sau ta lại do dự. Đó là tiểu hồ ly vì cứu ta phá tan

Định Tức Hoàn bị thương nặng. Hắn thật vất vả phục hồi như cũ, lúc bị thương vẫn còn xem xem ta còn sốt hay không. Tiểu hồ ly thường thường vờ ngớ ngẩn, thế nhưng vài ngày sau mới phát hiện ta không có sử dụng pháp khí gì trên người hắn, mà ta cũng đã quên một chuyện. Căn bản hắn không giống ta.

Khi hắn rốt cục phát hiện mình hoàn toàn tự do, ta mới đồng thời nhớ tới, hồ ly này là hoang dã, vốn chỉ là ngại pháp khí trói buộc mới ở bên cạnh ta. Biết được tự do hắn hưng phấn dị thường, mà ta trong lúc nhất thời, trong lòng chợt trầm xuống. Ta thật sự không muốn coi hắn như con mồi của trừ yêu sư mà giữ hắn bên người, nhưng ta thật sự không có tin tưởng hắn sẽ ở lại. Tuy rằng ta nghĩ đến con hồ ly này đối ta cũng không phải hoàn toàn vô tình. Đêm đó ta cố ý phân hai gian phòng, ta nghĩ xem hắn sẽ làm như thế nào.

Một đêm kia ta nằm trên giường, mở ra thiên nhĩ chú ý

từng tiếng động bên phòng hắn. Kết quả ta thấy được thân ảnh hắn đứng dậy, ta chạy tới phía trước cửa sổ, chỉ thấy hắn phi thân nhảy vào bóng đêm, nháy mắt không thấy bóng dáng.

Ta ngây ngốc đứng ở cửa sổ, nhất thời không biết kế tiếp phải làm cái gì. Hắn đi rồi. Ta đối chính mình nói. Hắn bẩm sinh có tính hoang dã, chính là ngân hồ cao quý, như thế nào muốn làm bạn cùng phàm nhân ta. Tuy rằng nghĩ vậy, nhưng ta vẫn là không muốn nhận kết quả như vậy, ta có thể đuổi theo, cố gắng có thể lại bắt được hắn. Nhưng là ta không bước nổi. Ta đối chính mình nói, hắn không phải kẻ tù tội. Ta không thể dùng hình cụ khóa trụ hắn. Có lẽ, thả hắn tiêu dao nhân sinh mới thích hợp, dù sao không cùng đường, ta ép hắn cùng ta một chỗ, chưa hẳn sẽ có một cái hảo kết cục. Đúng vậy, không cùng đường, nếu hắn không phải yêu ta sẽ không đối hắn sử dụng Định Tức Hoàn, hắn cũng sẽ không bởi vậy thiếu chút nữa mất mạng.

Ta rời khỏi phòng mình, suy sụp đẩy cửa phòng bên cạnh ra. Người đi – nhà trống. Trên giường tiểu hồ ly ngay cả chăn cũng không mở ra, chắc là chờ đợi thời khắc rời đi đã lâu. Ta đứng ở trước cửa sổ phòng hắn lẳng lặng một đêm, trong gió đêm chỉ có côn trùng kêu vang. Ta đã không còn cảm thấy lòng mình thế nào, nó đã rơi xuống tận vực sâu không nhìn thấy rồi. Ánh mặt trời từ phương đông dần dần sáng rõ. Ta cười khổ. Tiêu Triết a Tiêu Triết, ngươi chẳng lẽ còn ôm hy vọng xa vời? Ta vừa định xoay người, không nghĩ đã đứng một đêm, hai chân sớm không còn cảm giác. Ta vừa cười khổ, liền ngã về phía sau. Đúng lúc này, phương xa bỗng nhiên có một thân ảnh màu trắng càng lúc càng lớn rất nhanh tới gần. Lẽ nào! Ta chống đỡ khung cửa sổ, vươn thân ra xác nhận. Là hắn! Trong lòng một trận kinh thiên ba đào, trái tim từng trận co rút nhanh, ta ôm ngực, nhịn không được nước mắt ròng ròng.

Tiểu hồ ly trở lại lữ ***, lại không biết vì sao bỗng nhiên dừng lại, vẻ mặt khó có thể lý giải. Tiện đà nhìn thấy hắn buồn rầu đi tới đi lui, cuối cùng ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất. Ta lại hồi hộp. Ta biết hắn suy nghĩ cái gì. Ta đại khí cũng không dám ra, chỉ còn chờ kết quả hắn lựa chọn. Cuối cùng, tiểu nhị nói một câu, không biết vì sao tiểu hồ ly này bỗng nhiên mặt mày hớn hở, đi vào

lữ ***. Ta chợt thả lỏng, lắc lư đến bên cạnh bàn ngồi xuống.

Tiểu hồ ly đẩy cửa tiến vào, vẻ mặt kinh ngạc lại lui ra ngoài, này con hồ ly! Lòng ta một trận khoái ý đau đớn. Không cho hắn đi, ta một phen gắt gao ôm hắn. Sẽ không để cho hắn đi. Sẽ không để cho hắn đi! Mặc kệ hắn là yêu hay là người! Nếu không hắn sẽ bỏ ta một mình mà đi đến nơi ta không biết. Tiểu hồ ly cũng gắt gao ôm ta, ta hoàn toàn đánh mất ý niệm phóng hắn tự do trong đầu, ta không biết dùng pháp khí khổn hắn, nhưng hắn vẫn sẽ không được tự do, ta sẽ dùng yêu thương của ta trói chặt hắn, làm cho hắn không bao giờ … có thể rời Tiêu Triết, rời khỏi tình yêu của Tiêu Triết nữa.

Ta giống như dùng hết một thân khí lực, trịnh trọng đối hắn nói: ” Ta thích ngươi.” Tiểu hồ ly tựa vào trong lòng ta, ta ôm đầu của hắn, vuốt tóc của hắn, trong lòng lại vang lên tiếng thở nhẹ. Tiểu hồ ly này! Ta thở dài. Đưa hắn ôm đến trên giường, ta vén tóc sau gáy hắn len, lại ở phía sau gáy lưu lại một dấu hôn đỏ. Tiểu hồ ly, lần này ngươi thật sự rốt cuộc trốn không thoát. Bất quá, đương nhiên chuyện này ta cũng sẽ không nói cho hắn.

Ngày hôm sau ta không nghe được tiểu hồ ly thổ lộ như mong muốn, ngược lại hắn còn cười ta. Ta nhất thời buồn bực, tiểu hồ ly lại vươn tay cùng ta mười ngón đan vào nhau. Ta thở dài, thôi, chớ ép hắn, biết hắn lựa chọn ta, cũng đã vui rồi. Thời gian của chúng ta còn rất nhiều, từ từ ngày dài tháng rộng ta không lo không thể nghe hắn nói, ta yêu ngươi.

END