Chàng là gió thoảng mặt hồ, Thϊếp là sen nở bên bờ, gió lay Gặp nhau tuy chỉ thoáng mây Nhưng lòng thương mến kiếp này đã trao Chàng là mây trắng trên cao Thϊếp là trăng tỏ nép vào mây kia Yêu nhau thề chẳng xa lìa Sắt son gắn bó, sẻ chia ngọt bùi Chàng là cây lớn ngất trời Dây leo là thϊếp, trọn đời quấn quanh Sánh đôi như lá với cành Tựa nương như thể môi răng cận kề Nhân gian vui lắm, buồn ghê Đời người tan hợp, chốn về nơi đâu? Nguyện cùng chàng mãi bên nhau Không rời xa, mãi bên nhau, không rời…
Cuộc sống là những lần gặp gỡ và biệt ly, là những lần lãng quên và bắt đầu, nhưng luôn có những chuyện, một khi đã xảy ra, sẽ để lại dấu vết; và luôn có người, một khi đã tới, sẽ không thể nào quên. Cuộc gặp gỡ ở trấn Thanh Thủy đã thay đổi vận mệnh của mọi người, thậm chí thay đổi cả vận mệnh của Đại Hoang.
Chỉ vì ham muốn một chút ấm áp, một chút bồi bạn, một lúc nào đó quyết một lòng tiêu tan. Tương tư là một ly rượu ngon có độc, vào cổ họng thì thơm ngọt, hồn nát xương tan, cho đến khi vào tim vào phổi, sẽ không thuốc nào giải được,độc phát tác là lúc tê liệt tim phổi, chỉ có nụ cười của người yêu mới giải trừ được, cùng nhau giải trừ, nếu không được, thì chỉ còn lại tương tư khắc cốt, đến chết không ngừng.